Úc Tử Tịnh ra khỏi cửa quán ăn liền an vị trên xe quay về bệnh viện, Cận Sương ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, Triệu Dập chờ đến sốt ruột, xuống mua thuốc, trùng hợp đem xe dừng ở cửa quán ăn.
Trò cười vừa rồi, tuy rằng Cận Sương không ở hiện trường, nhưng vẫn có thể đánh giá được tình huống bên trong thế nào.
Nàng cúi đầu, tóc rối trên trán che khuất mặt mày, di động nắm chặt trong tay, nàng mở màn hình ra, nhìn số điện thoại duy nhất trong đó.
Lúc trước là ngay ở trước mặt mẹ nàng lưu số điện thoại, nên mới lưu một chữ ' tỷ ', Cận Sương xóa đi ghi chú, đầu ngón tay gõ ở trên màn ảnh, đánh hai chữ ' hôn nhẹ '.
Triệu Dập mua xong thuốc trở về, Cận Sương còn đang cúi đầu, hắn vừa mới ngồi xuống Cận Sương liền ngẩng đầu lên nói: "Còn nhớ vấn đề trước đây không lâu ngươi nhờ ta hỏi không?"
Triệu Dập bối rối hỏi: "Cái gì?"
Cận Sương nhấc mắt: " Chuyện của muội muội ngươi."
Triệu Dập nha một tiếng, sau đó hỏi: "Như thế nào, có tin tức?"
Cận Sương quay đầu nhìn hắn, Triệu Dập là tên mười phần muội khống, bình thường muội muội hắn đừng nói cùng đứa bé trai nào đi được gần, ngay cả trong điện thoại di động có thêm hai cái tin nhắn, hắn cũng muốn hỏi cái rõ ràng.
Quả thực so với cha mẹ quản còn muốn nghiêm hơn.
Cũng bởi vì như vậy, hai huynh muội không ít lần cãi nhau, trước đây không lâu, muội muội của hắn trên đường đến trường bị một tên côn đồ cắc ké quấy rầy, hắn hỏi thế nào muội muội của hắn cũng không nói là ai, hắn không có bỏ qua, chỉ hi vọng Cận Sương giúp hắn đi hỏi một chút.
Sau đó Cận Sương có chuyện phải ở trong bệnh viện, hắn vội vàng chuyện của công ty, cứ thế việc này bị đ è xuống.
Bây giờ nghe Cận Sương đề cập, Triệu Dập mới nhíu mày nói: "Là ai?"
Cận Sương chỉ vào đầu hẻm Tô Dương đang đứng, đối với Triệu Dập nói: "Ngay chỗ kia, nếu không phải vừa nhìn thấy, ta cũng quên mất."
Nàng nói dối đến kín kẽ không một lỗ hổng, chí ít Triệu Dập không có cảm giác được, lúc này hắn đã muốn đứng lên đi tìm Tô Dương, Cận Sương kéo cổ tay hắn lại: "Ngươi liền đi như vậy?"
Triệu Dập cúi đầu nhìn một chút một thân bắp thịt của mình, nói: "Có vấn đề sao?"
Cận Sương ném cái khẩu trang và mũ, ngoài ra còn có một túi ni lông màu đen, nàng nhìn bắp thịt cuồn cuộn của Triệu Dập còn không quên đổ dầu vào lửa: "Ta nghe Triệu Yên nói hai ngày nay hắn vẫn còn quấn quít lấy đây."
Triệu Dập nghe nói như thế suýt chút nữa đem hàm răng cắn nát, liền ngay cả bước chân cũng mang theo lửa giận, ngón tay kêu răng rắc, hắn đi tới trước mặt Tô Dương, trầm giọng nói: "Huynh đệ, cho mượn hộp quẹt."
Ngữ khí giống như muốn ăn thịt người vậy, Tô Dương còn chưa kịp nói chuyện liền bị hắn kéo dài hướng vào trong ngõ hẻm.
Chỉ trong chốc lát liền truyền đến tiếng kêu r3n.
Người tới tới lui lui rất nhiều, nhưng không có mấy cái gan lớn dám đi vào bên trong, Triệu Dập mạnh mẽ tàn bạo đánh một trận còn không quên đe dọa: "Sau này còn dám theo nàng hay không!"
Tô Dương sưng mặt sưng mũi, toàn bộ đầu bị phủ bên trong túi ni lông màu đen, hắn cho rằng là đang nói chuyện của Úc Tử Tịnh, lúc này mới trả lời: "Đại ca, ta không dám, không dám!"
Triệu Dập một cước đá hắn ngã lăn: "Nếu để ta lần sau nhìn thấy ngươi, liền đánh chết ngươi!"
Tô Dương vội vàng nhận lời, đầu óc choáng váng, Triệu Dập nhìn thấy cách đó không xa có mấy người vừa vặn cùng nhau đi tới, thân hình hắn nhổ dậy, từ cuối ngõ hẻm biến mất, chớp mắt lại cởi áo khoác, lấy khẩu trang cùng kính mắt xuống, giống như không có chuyện gì xảy ra đi tới bên cạnh xe.
Cận Sương nhìn hắn biến đổi, nàng châm điếu thuốc, sương mù lượn lờ, ánh mắt nàng nhìn về phía bên trong đầu hẻm, Tô Dương đang được người dìu đi ra: "Thoải mái?"
Triệu Dập chà xát bàn tay: "Thoải mái."
Cận Sương mạnh mẽ hút một hơi, ngón tay xoa xoa vết thương trên đùi.
Không thể tự mình đánh Tô Dương một trận, nàng không thoải mái.
Nửa giờ sau, nàng đã đến khu nhà ở, Triệu Dập vừa mới đem nàng đẩy đến lầu trên liền nhìn thấy điện thoại của nàng vang lên, Cận Sương cầm điện thoại lên, hiển thị là hai chữ hôn nhẹ.
Tâm tình của nàng rất tốt.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, tiếng nói của Úc Tử Tịnh vẫn không nhanh không chậm, giống như sự tình buổi trưa đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, nàng nói: "Cận Sương, đồ dùng của ta có phải là ở chỗ ngươi không?"
Cận Sương hoàn hồn, nhấc mày nhìn về phía hai cái bao, nói: "Ừm, ta quên gửi lại hộ sĩ, ngươi có thuận tiện thì tới chỗ ta lấy."
Nghe được nàng nói như vậy, Úc Tử Tịnh trả lời: "Thuận tiện."
Bữa trưa cũng ăn rồi, buổi chiều không có chuyện gì, nàng vốn là chuẩn bị trở về bệnh viện lấy đồ dùng từ chỗ Cận Sương về, hiện tại vừa vặn có nguyên cớ, Úc Tử Tịnh rời khỏi bệnh viện, sau đó thu được tin nhắn của Cận Sương, WeChat phát ra địa chỉ.
Ngay ở Lê Hoa công quán cách bệnh viện không xa, cùng phòng thuê của nàng liền nhau.
(Công quán: là nơi do chính phủ lập ra, là chỗ nghỉ ngơi cho các quan chức)
Úc Tử Tịnh ở tiểu khu sát vách, tự nhiên biết Lê Hoa công quán, trong công quán biệt thự chiếm đa số, cao tầng rất ít, tỉ lệ ba so với bảy, nhưng so với nhà ở của tiểu khu nàng thuê thì to lớn hơn nhiều.
Ở nơi này hơn một nửa là quan lớn của thành phố Trường Hạc hoặc là người có tiền, an toàn bảo đảm cũng rất tốt đẹp. . Có gì ho𝘁? Chọ𝘁 𝘁hử 𝘁𝙧a𝐧g ﹍ 𝒯RÙ 𝑴𝒯R𝐔𝗬Ệ𝑵.𝘷𝐧 ﹍
Giá cả tự nhiên không ít.
Nếu không phải Cận Sương phát ra vị trí, nàng còn thật không biết Cận Sương là ở nơi này.
Úc Tử Tịnh đứng ở cửa, nhìn cách đó không xa bốn vị bảo an, bọn họ đều là một thân chính trang, đứng nghiêm, xa xa cũng có thể cảm giác được bầu không khí nghiêm ngặt.
Triệu Dập phụng mệnh xuống lầu tiếp nàng, thấy nàng đứng ở cửa cách đó không xa đờ ra, hắn dương tay: "Úc tiểu thư!"
Úc Tử Tịnh hoàn hồn, nhìn thấy Triệu Dập, cảm thấy đặc biệt quen thuộc, Triệu Dập thấy nàng hơi có chút mê man, mặt mày cong cong: "Triệu Dập, bằng hữu của Cận Sương."
Hắn nghĩ lần trước Úc Tử Tịnh uống say, khả năng là đã quên chuyện gặp mình rồi đi.
Úc Tử Tịnh quả thực đã quên, nàng cũng hướng về Triệu Dập đưa tay: "Úc Tử Tịnh, Cận Sương tỷ tỷ."
Triệu Dập nắm tay hơi khẩn, sắc mặt kinh ngạc: "Tỷ, tỷ tỷ?"
Tỷ tỷ cái gì quỷ?
Nhân vật đóng vai?
Hắn ở trong lòng chặc chặc hai tiếng, không nhìn ra a, Cận Sương lại còn có cái loại mê này.
Triệu Dập rất nhanh ăn nhập, kỹ thuật diễn không ai bằng, hắn cấp tốc thu lại vẻ mặt kinh ngạc, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tỷ tỷ hảo."
Úc Tử Tịnh:...
Triệu Dập làm như quen thuộc, làm Úc Tử Tịnh miễn cưỡng thu hồi tay lại, trả cho hắn một cái cười nhạt, sau đó cất bước đi vào trong.
Cận Sương ở khu biệt thự hàng thứ hai, dải đá bên đường trải thảm cỏ xanh lục, hoa tươi đua nở, hai bên biệt thự còn dùng bờ rào bạch sắc bao quanh, rất có mùi vị trang nhã, Cận Sương đang ngồi trên xe lăn, nàng một mình ở trong vườn hoa, xuyên qua rào chắn nhìn thấy Úc Tử Tịnh chậm rãi đi tới.
Mặt trời vừa vặn, gió nhẹ ôn hoà, thổi bay hai ba sợi tóc rối của Úc Tử Tịnh, sợi tóc vung lên, làm cho khuôn mặt anh khí của nàng nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Cận Sương trong lòng khẽ nhúc nhích, nàng miễn cưỡng ổn định tâm tình xao động bất an, kéo kéo khóe miệng: "Đến rồi."
Ngữ khí là bình thản, nhưng tâm lại sắp nhảy đến cổ họng nói cho nàng, giờ khắc này nàng có bao nhiêu căng thẳng.
Úc Tử Tịnh bước nhanh đi vào, mắt nhìn bốn phía: "Ngươi thuê nhà?"
Cận Sương còn chưa nói, Triệu Dập dẫn lời mở miệng trước: "Mua!"
Vẻ mặt của Úc Tử Tịnh hơi kinh ngạc, Cận Sương mím mím môi, trừng mắt với Triệu Dập.
Triệu Dập rất thức thời, hắn hướng về Cận Sương chớp mắt, sau đó nói: "Vậy ta liền không quấy rầy."
"Cận Sương, ngươi cùng chị gái tốt của ngươi chậm rãi tán gẫu."
Nói đến ba chữ chị gái tốt, hắn cố ý nhấn mạnh, tâm của Cận Sương hồi hộp lên, chuyển mắt nhìn Úc Tử Tịnh, chỉ thấy Úc Tử Tịnh nhíu đôi mi thanh tú, sau khi Triệu Dập đi rồi rất lâu sau mới mở miệng hỏi: "Vị kia, thật sự không phải bạn trai ngươi?"
Cận Sương nắm thành xe lăn nhẹ buông tay, suýt chút nữa cả người ngồi phịch ở trên xe lăn, nàng nhấc mày: "Đương nhiên không phải."
Lông mày Úc Tử Tịnh nhíu càng chặt.
"Vậy hắn là đang theo đuổi ngươi?"
Cận Sương nhấc tay ra hiệu: "Không có, hắn —— "
Thấy Úc Tử Tịnh lúc nào cũng yêu thích hỏi loạn nàng, Cận Sương lời nói xoay một cái, nói: "Hắn là GAY."
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu Dập ca nghe được, hẳn là thổ huyết bỏ mình =)))))))