Úc Tử Tịnh một đêm không ăn cơm, Cận Sương giống như không biết mệt mỏi muốn nàng một hồi lại một hồi, cuối cùng Úc Tử Tịnh bị nàng dằn vặt đến không còn khí lực, chỉ còn một bãi nước tự co quắp ở trên giường, nàng nghĩ, thể lực của Cận Sương, thật là tốt.
Sáng sớm hôm sau, trời lờ mờ sáng, Úc Tử Tịnh bị ánh mặt trời đâm tỉnh, nàng xoa xoa con mắt, quay đầu nhìn bên cạnh, không ai, trong chăn còn có một ít nhiệt độ, phỏng chừng Cận Sương vừa mới rời giường không lâu.
Úc Tử Tịnh kêu: "Cận Sương?"
Bên trong phòng không có ai trả lời nàng, nàng nhìn về phía phòng vệ sinh, cũng không có ai.
Úc Tử Tịnh vươn mình xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra quần áo để đổi đi vào phòng vệ sinh, có lẽ là để cho tiện, trong phòng có phòng vệ sinh nhỏ riêng, sau khi đổi xong quần áo, Úc Tử Tịnh nhìn chính mính ở trong gương, may là, trên cổ không có lưu lại dấu vết gì.
Có lẽ là kiêng kỵ nàng ngày hôm nay còn phải đi làm, Cận Sương cũng không có từ trên ngực trở lên lưu lại dấu vết gì rõ ràng, thế nhưng trở xuống...
Úc Tử Tịnh dùng quần áo che khuất những dấu hôn ngân trên da, dấu hôn có nhẹ có nặng, còn có dấu ấn của hàm răng cọ xát.
Các nàng lần kia say rượu, khả năng bởi vì đã uống nhiều rượu, hoặc là Cận Sương có kiêng dè, vì lẽ đó cảm giác của nàng cũng không có mãnh liệt như vậy. Tối hôm qua mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là điên cuồng, nếu không phải khí lực không đủ, nàng thật muốn đem Cận Sương trực tiếp đá xuống giường, hiện tại thân thể còn có chút đau đau đây.
Úc Tử Tịnh thu thập xong, đem tóc dài trát thành búi tròn trên đầu, áo sơmi cao cổ, một thân quần jean, toàn thân che đến kín mít.
Nàng thoả mãn trong gương mặt giãn ra, quay đầu xuống lầu.
Cận Sương đang làm bữa sáng, Úc Tử Tịnh mở cửa phòng đã nghe được hương vị nhàn nhạt của trứng chần, nàng nhìn xuống, Cận Sương vừa vặn quay lưng với nàng ở trong phòng bếp bận việc.
Lúc trước bởi vì thân thể của Cận Sương không tiên, đều là nàng tiến vào nhà bếp, hiện tại đột nhiên nhìn thấy nàng làm cơm cho mình, trong lòng Úc Tử Tịnh dâng lên tâm tình khó tả, cảm động lại chen lẫn mấy phần vui sướng, trong nháy mắt vây quanh tâm nàng.
Cận Sương bưng hai bát mì dương xuân thả ở trên bàn cơm, trên mặt rải chút hành thái cùng một cái trứng chần, so với lần đầu tiên làm, thì cái này rõ ràng màu sắc càng tốt hơn, bên trong vàng ở ngoài trắng, nhìn liền biết xốp giòn.
Mì dương xuân mang theo mùi thơm bay tới bên người Úc Tử Tịnh, Cận Sương thả bát xuống đi tới bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Đang suy nghĩ gì?"
Úc Tử Tịnh cúi đầu, ôm lấy eo Cận Sương, nghe trên người nàng còn có mùi thơm của mì sợi, tiếng nói khàn khàn: "Đang nghĩ, chúng ta buổi tối có thể càng điên cuồng một chút."
Cận Sương sáng cả hai mắt, muốn cúi đầu nhìn Úc Tử Tịnh, nhưng chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của nàng, nàng cằm đặt ở đó, hai tay ôm lấy eo Úc Tử Tịnh: "Được, vậy ngày hôm nay ta ăn nhiều một chút."
"Nếu không buổi tối không có khí lực."
Úc Tử Tịnh bị nàng chọc cười, xoa xoa khóe mắt ướt át, ho nhẹ thanh từ trong lòng nàng đi ra, một mình ngồi ở trên bàn cơm.
Cận Sương tựa ở bên người nàng ngồi xuống, chống đầu nhìn nàng nhai kỹ nuốt chậm: "Ăn ngon không?"
"Còn có một bát, ngươi tối hôm qua luôn nói đói bụng, xin lỗi, là ta sai."
"Có muốn hay không —— "
Úc Tử Tịnh buồn bực nhìn nàng, đem một cái bát khác đẩy lên trước mặt nàng: "Ăn cơm!"
Cận Sương ngoan ngoãn đáp lại: "Ồ."
Sau khi ăn xong Úc Tử Tịnh rửa chén, Cận Sương đi thay quần áo, nàng vừa mới lên lầu hai, Úc Tử Tịnh liền nghe thấy điện thoại di động của nàng vang lên, nàng hướng về lầu trên hô: "Cận Sương!"
Lầu trên cấp tốc đáp lời: "Hả?"
Úc Tử Tịnh: "Điện thoại di động ngươi vang lên!"
Nàng đi tới bàn trà bên, lau khô ráo tay tiếp tục nói: "Là Triệu Dập."
"Giúp ta nghe đi."
Úc Tử Tịnh ấn xuống tiếp nhận cuộc gọi: "Cận muội muội a, ngươi không thể có lão bà liền quên nương a! Nhớ lúc đầu ta ở trong quân đội là làm sao lôi kéo ngươi, ngươi cái này không có lương tâm..."
Triệu Dập tình cảm dạt dào một trận tố khổ, Úc Tử Tịnh nghe được cười, cuối cùng hồi hắn: "Được, ta sẽ chuyển cáo Cận Sương."
Đầu bên kia điện thoại di động liền ho khan vài tiếng: "A, tiểu tỷ tỷ!"
Hắn cấp tốc bỏ thêm một câu: "Không có quấy rối các ngươi chứ?"
Úc Tử Tịnh: "... Không có."
Triệu Dập lập tức chính kinh lên: "Vậy làm phiền giúp ta chuyển cáo với Cận Sương hôm nay tới công ty một chuyến, có cái hội nghị."
"Được."
Điện thoại cắt đứt, Úc Tử Tịnh lông mày mang cười, đầu ngón tay nàng ấn trở về, nhiều điểm một cái, mở ra bức ảnh, tiếp theo con ngươi co rút lại.
Cận Sương đi xuống lầu liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh cầm điện thoại di động của nàng sững sờ, nàng đi về phía trước vài bước, trên khuôn mặt tinh xảo giống như không có rõ: "Sao vậy? Có phải là Triệu Dập nói cái gì? Hắn là người không có đứng đắn, ngươi —— "
Úc Tử Tịnh đánh gãy lời nàng, phóng to bức ảnh trên điện thoại di động đưa cho Cận Sương: "Ngươi tìm tới hắn?"
Cận Sương hơi nhướng mày: "Cái gì?"
Tiếp theo nàng nhìn kỹ bức ảnh, hóa ra là lúc trước Triệu Dập gửi cho nàng, nói là kẻ tình nghi của sự kiện bất ngờ xảy ra với Lâm Thi Nhiên, nàng trước muốn tra, nhưng không có tra được cái gì, bức ảnh cũng quên xóa đi.
Úc Tử Tịnh chỉ vào người đàn ông kia: "Chính là hắn a! Tai nạn xe cộ, nam nhân trong tai nạn xe cộ chính là hắn, ta nhận ra hắn! Cái này ngay ở trên mặt hắn."
Cận Sương từ trên tay nàng nắm lấy điện thoại di động, tinh tế nhìn nam nhân trong hình, mang theo mũ lưỡi trai, khẩu trang màu đen, một thân áo gió, chỉ lộ ra hai mắt sắc bén, còn có một bên trên gương mặt có vết sẹo rõ ràng, bị khẩu trang che khuất một nửa, xem không rõ ràng lắm.
Nàng nhìn chằm chằm vết sẹo này, một đạo chớp lóe lên trong đầu nàng mơ hồ chạy ra một đoạn ngắn.
"Ta đã thấy hắn."
Cận Sương chắc chắc nói rằng, là ở nơi nào?
Nàng nhìn vết sẹo này, hai con mắt né qua tia sáng: "Ta ở bên ngoài tiểu khu của ngươi gặp hắn!"
Còn có sự cố ở quán bar lúc trước, nàng nhìn thấy người kia, cũng chắc chắn là hắn!
Cận Sương cùng Úc Tử Tịnh hai mắt nhìn nhau, nàng cấp tốc nói rằng: "Cái kia nói như vậy, mục tiêu của hắn, kỳ thực là ta?"
Nếu như nàng đoán đúng, sự kiện nổ tung kia nếu nàng không ở đó vậy Lâm Thi Nhiên sẽ không bị hại, rất đơn giản, hắn là hướng về phía nàng mà đến!
Úc Tử Tịnh nhất thời căng thẳng: "Chúng ta báo cảnh sát?"
Cận Sương gật đầu: "Ta trước hết để cho Triệu Dập tra ra thân phận của người này, cảnh sát bên kia vẫn đang tìm người này, chuyện này đến thời điểm ta cùng Triệu Dập xử lý là được rồi, ngươi đừng lo lắng."
Làm sao có thể không lo lắng, việc quan hệ đến Cận Sương, mặc dù biết nàng thân thủ tốt, thế nhưng trong lòng vẫn loạn tung tùng phèo.
Thế nhưng giờ khắc này lo lắng cũng không làm được chuyện gì, trái lại càng tang thêm buồn phiền, thấy Cận Sương đem tất cả sắp xếp thỏa đáng xong, nàng gật đầu: "Tốt lắm."
Cận Sương suy nghĩ một chút lại nói: "Sau khi tan việc ta đi đón ngươi, đừng một người trở về."
Hiện tại là thời kỳ không bình thường, ai biết người này phát điên tới trình độ nào, vạn nhất lại làm ra bất ngờ gì, nàng chịu không nổi.
Úc Tử Tịnh e hèm gật đầu: "Ta biết."
Cận Sương nhìn nàng phối hợp như vậy, trong lòng vẫn cứ cảm thấy lo lắng, tâm tình bất an bao phủ nàng, nàng kéo cánh tay của Úc Tử Tịnh, kéo nàng ôm vào trong ngực, ôm chặt.
Làm như vậy, nàng mới có thể tiêu trừ đi một chút cảm giác bất an.
Úc Tử Tịnh tùy ý nàng ôm, rõ ràng nàng sợ sệt, im lặng không lên tiếng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cho nàng an ủi.
Cận Sương đưa Úc Tử Tịnh đi làm sau đó trực tiếp lái xe đến công ty, Triệu Dập đã ngồi ở trong phòng làm việc, nàng trực tiếp đem bức ảnh mở ra cho Triệu Dập xem: "Chính là hắn, kẻ tình nghi trong sự kiện bất ngờ của Lâm tiểu thư."
Triệu Dập ngồi trên ghế làm việc còn có chút mộng, sau đó tiếp nhận di động của Cận Sương: "Làm sao ngươi biết."
Cận Sương trên mặt né qua hàn quang, mâu sắc sắc bén, giống như có lưỡi dao sắc, nàng nói: "Người này, tìm đến Tử Tịnh gây phiền phức."
Triệu Dập thoáng chốc thu lại vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nhíu lông mày ngẩng đầu nhìn Cận Sương: "Ngươi nói cái gì?"
Cận Sương ngắn gọn đem chuyện của Úc Tử Tịnh làm lời giải thích cho Triệu Dập hiểu, người sau nghe xong hiểu rõ: "Hóa ra là như vậy, vì lẽ đó hắn là hướng về phía ngươi mà đến?"
Hắn liền nói mà, lúc trước Úc Tử Tịnh cùng Tô Dương chia tay, chỉ là trò đùa trẻ con, làm sao sẽ nháo đến Weibo nghiêm trọng như vậy, hóa ra là có người đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí ở sau lưng ám hạ sát thủ, đều là sớm có âm mưu!
Triệu Dập hừ lạnh một tiếng: "Những tin tức này ta sẽ truyền cho cảnh sát, thật sự muốn nhìn một chút, ngươi đến cùng là chọc vào hạng người gì a."
Xem ra, có thể ẩn nhẫn lâu như vậy, không phải là kẻ dễ đối phó.
Nhưng có thể biết mình không phải đối thủ của Cận Sương, nên không chủ động đến trêu chọc Cận Sương, trái lại ra tay từ những người bên cạnh Cận Sương, thủ đoạn, rất cao minh.
Cận Sương chính mình cũng rất mê man, lúc trước ở quân đội, bọn họ chấp hành nhiệm vụ đều là dùng danh hiệu, không thể tra được thân phận của nàng, nói cách khác, coi như tra được thân phận của nàng, nàng đều đã xuất ngũ lâu như vậy, sẽ không có người nào đến tìm nàng đi.
Một mực liền gần đây mới đến gây phiền phức?
Nàng cảm thấy chuyện này, khả năng không phải đơn giản như vậy.
Triệu Dập nhìn nàng rơi vào trầm tư, từ trên bàn cầm điện thoại di động lên, đi thẳng ra khỏi văn phòng, hắn đã sớm đem Cận Sương xem như muội muội của mình mà đối xử, hiện tại muội muội gặp nguy hiểm, hắn làm sao có khả năng ngồi yên không để ý đến.
(Triệu ca là cái muội khống a~)
Nói cho cảnh sát chỉ là bước đầu tiên, hắn vẫn muốn tự mình bắt được người này.
Trên đời này, có kẻ địch, không đáng sợ, đáng sợ chính là địch ở trong tối, bọn họ muốn bắt, cũng rất khó khăn.
Cận Sương thở dài, chỉ là sự tình khó hơn nữa nàng đều đã trải qua rồi, chút chuyện này, không tính là gì.
Nàng thu hồi tâm tư, nghe được tiếng nhắc nhở của điện thoại di động có tin nhắn, nàng mở di động ra xem, là Úc Tử Tịnh phát tới.
"—— Đến công ty chưa?"
Khả năng là chuyện hồi sáng làm cho nàng lo lắng, sau khi cùng mình tách ra, nàng liền gửi tin nhắn cho mình.
Cận Sương: "Đã đến, ta không có chuyện gì, hảo hảo đi làm, buổi tối ta đi đón ngươi."
Úc Tử Tịnh nhận được tin nhắn báo an của Cận Sương, mặt mày cong cong, trong ánh mắt tràn đầy ý cười nhu hòa, cả người đều ôn nhu, Hà Tiểu Mạn ám đâm đâm lôi kéo tay Lý Viện: "Nhìn một cái, ta dám đánh cuộc Úc tỷ khẳng định là đang gửi tin nhắn cho bạn trai nàng!"
Lý Viện liếc mắt nhìn vẻ mặt của Úc Tử Tịnh: "Còn phải đoán? Trăm phần trăm a."
Hà Tiểu Mạn này một tiếng nở nụ cười, không nghĩ tới một người hờ hững như vậy khi nói đến luyến ái, cũng giống như người bình thường như thế a, hoàn toàn không che nổi xuân sắc.
Úc Tử Tịnh c ởi quần áo chuẩn bị đổi, Hà Tiểu Mạn mắt sắc nhìn thấy trên lưng nàng có một khối màu đỏ, nàng cười híp mắt chạy tới bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Úc tỷ, thành thật mà nói! Tối hôm qua có phải là cùng bạn trai hay không?"
Xem sau lưng hồng hồng từng khối từng khối dấu vết, rất điên cuồng a.
Úc Tử Tịnh mặc nàng đánh giá, sửa lại từ của nàng: "Là cùng đối tượng đồng thời qua."
Hà Tiểu Mạn dửng dưng như không phất tay: "Vậy thì có cái gì không giống!"