Trong cộng đồng người tiến hóa, có một quy định bất thành văn, không tìm hiểu năng lực của người khác.
Bởi vì năng lực tiến hóa rất kỳ lạ và ngoài sức tưởng tượng, một năng lực tưởng chừng như không có gì đáng chú ý cũng có thể cứu mạng trong lúc nguy cấp, bởi thế nên chẳng ai dại dột để lộ át chủ bài của mình cho bàn dân thiên hạ.
Thậm chí nếu không phải bất đắc dĩ thì ngay cả việc sử dụng năng lực trước mặt người khác cũng là điều kiêng kị.
Lư Trạch đã từng đề cập chuyện này với Lâm Tam Tửu, vậy tại sao Marsa lại đưa ra yêu cầu như vậy?
“Đừng hiểu nhầm.” Có lẽ chính Marsa cũng cảm thấy không ổn, cô ấy mỉm cười.
Vì không còn trẻ nữa, nở nụ cười như thế làm lộ ra nếp nhăn mờ bên khóe mắt: “Trình độ hiện nay của chị không thể biết được năng lực nâng cao của em, mà chỉ có thể phân tích một số dữ liệu cơ bản.
Hơn nữa hiểu rõ về số liệu cơ bản của bản thân cũng có lợi cho em...!Đương nhiên quyền quyết định thuộc về em.
Có muốn thử một chút không?”
“Được!” Lâm Tam Tửu thoải mái đồng ý, cô vươn tay: “Em tin hai người không có ác ý.”
Mặt khác, vừa nãy chiến đấu với chủng Đọa Lạc, cô và Lư Trạch đã thể hiện năng lực của mình.
Hai người đều không phải kẻ ngu, cô có thể đoán được đại khái năng lực của Lư Trạch thì chắc hẳn cậu ấy cũng đã biết được phần nào về năng lực cô, cần gì phải giấu giấu diếm diếm.
Đầu móng tay kim loại lóe sáng lấp lánh, vừa chạm nhẹ vào cánh tay Lâm Tam Tửu đã chìm vào làn da mịn màng như thể được mời gọi, cô chỉ cảm thấy nhói một chút, Marsa đã rút móng tay ra, cười nói: “Xong rồi.”
Cô ấy nhỏ một giọt máu tròn tròn vào lòng bàn tay, giọt máu biến mất, Marsa lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Tam Tửu cúi xuống nhìn tay mình, vết thương quá nhỏ nên máu đã sớm ngừng chảy.
“Năng lực của Marsa còn khá yếu nên đọc số liệu của chị sẽ hơi chậm...” Lư Trạch xấu hổ giải thích: “Tất cả các năng lực nâng cao khi sử dụng nhiều sẽ từ từ thăng cấp, về sau chị sẽ biết.”
Lâm Tam Tửu không khỏi nghĩ đến năng lực kỳ lạ của chính mình.
Nói cách khác, mấy tấm thẻ vớ vẩn đấy cũng tăng cấp hả? Nó sẽ biến thành cái gì? Ít nhất cũng để mình chuyển hóa vật phẩm một cách không hạn chế chứ…?
Nhắc đến chuyện này, cô lại nghĩ đến hai lần thu cửa sắt, mặc dù lần thứ hai chỉ duy trì được một hai giây ngắn ngủi nhưng không biết đã dùng hết số lượng hạn chế hôm nay chưa? Có khi phải tìm cơ hội thích hợp để thí nghiệm một chút...
Trong lúc Marsa đọc dữ liệu, Lâm Tam Tửu tò mò tám chuyện với Lư Trạch, dù sao cậu ấy cũng từng trải qua hai thế giới mới, có rất nhiều trải nghiệm mới mẻ cô chưa từng nghe qua.
Lâm Tam Tửu lúc thì sợ hãi thán phục, lúc thì buồn cười, lúc lại nơm nớp lo sợ.
Có lẽ cũng lâu rồi Lư Trạch chưa được nói chuyện thoải mái như vậy, chẳng mấy chốc mà hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Lâm Tam Tửu thấy cũng được khá lâu nên quay sang nhìn Marsa, thấy cô ấy vẫn nhắm nghiền mắt như trước, chẳng nói năng gì.
“Mất bao lâu Marsa mới đọc xong số liệu vậy?” Cô hỏi.
“À...!Nhìn thế này có khi phải một hai tiếng nữa.” Lư Trạch lúng túng trả lời.
Trước đây khi Marsa phân tích cho mình hình như đâu có mất nhiều thời gian như vậy đâu nhỉ...
“Lâu thế cơ á?” Lâm Tam Tửu ngạc nhiên thốt lên.
Cô lập tức cúi người xuống, ngửa đầu nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt đã nhạt dần, thậm chí phía đông mơ hồ hiện lên một dải sáng trắng.
Cô ngồi trở lại vị trí ban đầu, sắc mặt thoáng lộ ra chút lo lắng.
“Chị sao thế? Sao mặt bí xị vậy?”
“Trời sắp sáng rồi.” Lâm Tam Tửu thì thào, quay sang nhìn Lư Trạch: “Ban đêm đã nóng như thế, khi mặt trời ló dạng, xe trực tiếp phơi nắng… Lúc đó nhiệt độ sẽ như thế nào?”
Lư Trạch cũng chết lặng trước câu hỏi của cô, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Lâm Tam Tửu xoa trán, uể oải: “Sau hai tiếng nữa sợ là chúng ta sẽ biến thành vịt quay trong lò nướng mất.”
Mặc dù nhiên liệu của xe vẫn còn đủ để bật điều hòa một thời gian nữa, nhưng hơi lạnh mong manh này chẳng là gì so với nhiệt độ cao gay gắt bên ngoài, mà đấy còn là ban đêm đấy.
Dù chiếc điều hòa đáng thương trong xe có chạy tới mức cháy máy cũng không thể chống nổi cái nắng chói chang hừng hực ban ngày...
“Chị quen nơi này, có nghĩ ra cách gì không?“ Khuôn mặt Lư Trạch nghiêm trọng lạ thường.
Thực sự có một cách.
Gần chung cư tọa lạc một khu trung tâm thương mại đắt đỏ bậc nhất thành phố.
Bản thân tòa nhà đã mất đi giá trị, vì trong trung tâm thương mại này có một khu rừng nhiệt đới.
Để đạt được hiệu ứng thị giác, toàn bộ trần nhà được tạo thành bởi thủy tinh cường lực trong suốt.
Trước kia, đi dạo trong rừng cây xanh mát, tắm ánh nắng mặt trời quả là dễ chịu, nhưng bây giờ nó lại thật nguy hiểm.
Nhưng ở tầng hầm của trung tâm thương mại là một siêu thị nhập khẩu lớn, không chỉ tránh được việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời mà còn có rất nhiều đồ ăn nước uống...
Sau khi Lâm Tam Tửu thuật lại tình huống, Lư Trạch hưng phấn reo lên: “Siêu thị! Tuyệt quá! Chị không biết em và Marsa đã hơn một năm rồi chưa được ăn thức ăn cho người! Ở cái thế giới mới trước ngày nào hai đứa cũng phải ăn lương khô, lúc tệ hơn thì ngay cả vỏ cây cũng gặm.
Ôi chao, táo bón khó chịu hết sức, trong bụng như có sỏi đá ấy...”
Lâm Tam Tửu nhướng mày nhìn Lư Trạch, cậu ấy chợt nhận ra bản thân lại lắm lời nên lúng túng ho khan một tiếng: “Chị nói đúng, chúng ta không biết nhiệt độ ban ngày sẽ tăng lên bao nhiêu nên đúng là phải chuẩn bị trước.”
Nhỏ giọng thương lượng vài câu, hai người nhanh chóng quyết định: Trước tiên lái xe đến trước cửa trung tâm thương mại, đỗ xe ở chỗ nào râm mát, Lư Trạch cõng Marsa rồi cả ba cùng nhau đi xuống siêu thị.
Khu vực thực phẩm chiếm diện tích rất lớn, cộng thêm lượng hàng tồn kho nữa nên chắc chắn là thừa đồ ăn cho ba người.
Mà vị trí của siêu thị này cũng rất lý tưởng, nếu may mắn thì có thể yên vị trong siêu thị và lấy nó làm một cứ điểm, an ổn vượt qua một năm...
Lâm Tam Tửu biết mình hơi lạc quan quá, thực tế sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng cô ngàn vạn không ngờ tới bước đầu tiên trong kế hoạch là “đến trước cửa trung tâm” dường như cũng trở thành một nhiệm vụ bất khả thi.
Trung tâm thương mại nằm ở vị trí có một không hai ngay trục đường chính giữa trung tâm thành phố.
Bên cạnh là khu vực được ví như thành phố không bao giờ ngủ, ban đêm đèn hoa rực rỡ, xe cộ qua lại tấp nập.
Trùng hợp làm sao tháng này lại là kỷ niệm “5 năm khai trương”, mở cửa 24 giờ một ngày trong suốt cả tháng.
Khi nhiệt độ đêm qua tăng vọt, suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người là trốn vào đây để hóng mát.
Bấy giờ trên trục đường chính, những chiếc xe ô tô chen chúc nhau thành hàng dài như một con rồng khổng lồ, đẩy xe của Lâm Tam Tửu xuống cuối cùng, mọi chiếc xe có thể hoạt động đều đang nổ máy, phóng mắt nhìn về phía trung tâm thương mại có thể mơ hồ trông thấy bóng người nằm la liệt quanh bể phun nước ở cửa chính.
Xem ra không thể lái xe tới đó rồi, Lâm Tam Tửu bực dọc vỗ mạnh vào vô lăng, định lùi lại.
Nhưng lúc cô nhìn lên gương chiếu hậu thì lại thấy một chiếc xe mới xuất hiện chặn đứng chiếc Audi của cô.
“Đã mất điện mấy giờ rồi mà sao vẫn có người đi về phía này thế?”
Giữa muôn vàn động cơ nóng hổi không ngừng vận hành, nhược điểm của kính vỡ càng lộ rõ ra hơn bao giờ hết: hơi lạnh đáng thương của điều hòa không khí căn bản không thể cản nổi nhiệt độ kinh hoàng cuồn cuộn ùa vào từ khe cửa sổ, làn da trắng nõn của Lư Trạch bắt đầu đỏ ửng, chẳng hiểu sao trông cậu ấy càng lúc càng giống thỏ.
Lâm Tam Tửu thở dài: “Chắc là họ muốn đi ra khỏi thành phố...!Đây là trục đường chính, đi dọc theo tuyến đường này có thể tới đường cao tốc liên tỉnh.
Chúng ta chờ chút, chắc xe sau cũng đi.”
Cô vừa mới nói xong thì phía sau lại có thêm vài chiếc xe mới gia nhập hàng ngũ, cái xe dẫn đầu có lẽ cũng phát hiện tình huống không ổn, không biết có phải do hoảng sợ quá không mà không kịp cảnh báo gì đã đánh tay lái quay về đâm thẳng vào đầu xe ô tô đang lao tới ở phía sau, khói bốc lên dày đặc.
Lâm Tam Tửu buột miệng chửi thề một tiếng.
Chiếc xe quay đầu lại rồi đâm kia là một chiếc Land Rover, giờ này cả thân hình to lớn của nó nằm ngang, chắn hết nửa con đường, cộng với chiếc xe phía sau có phần đầu bị phá hủy, không di chuyển nổi, thế là xong, đường lui hoàn toàn bị cắt đứt.
Một chiếc xe vừa lái tới thấy vậy vội vàng rẽ ngoặt, chạy biến.
Trừ Marsa không hay biết gì, hai người còn lại trên xe đều thở dài.
Giờ còn làm gì được nữa? Đành phải bỏ xe lại và đi bộ thôi.
Sắc trời đã ngả sang xanh, tuy không sáng như ban ngày nhưng tầm nhìn không còn là vấn đề nữa.
“Chúng ta còn bao nhiêu nước?” Lư Trạch li3m đôi môi khô ráp, hơi lo lắng hỏi.
Lâm Tam Tửu nhìn balo, thực ra cô không cần nhìn cũng biết trong túi không còn bình nước khoáng nào mà chỉ còn ba lon cocacola chưa mở, sờ vào nóng hầm hập.
Cân nhắc đến thể trạng của hai người, cô ném một lon coca cho Lư Trạch: “Còn đúng ba lon, em uống đi! Bổ sung nước và đường, lát nữa chúng ta sẽ tiêu hao nhiều thể lực lắm đấy.”
Không ngờ Lư Trạch bật nắp uống một ngụm rồi sững sờ, vừa nấc vừa hỏi: “Đây là cái gì vậy?” Thì ra thế giới ban đầu của cậu ấy không có Coca Cola.
Nhìn cậu ấy vừa chặc lưỡi vừa tu ngon lành, Lâm Tam Tửu cũng vứt cái lon rỗng trong tay xuóng, cô hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lư Trạch gật đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa bước ra khỏi xe, ập vào mặt là làn sóng nhiệt như thiêu như đốt, dường như nhiệt độ đã tăng lên hàng chục lần.