Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 8


Lúc Mục Tinh Thần ở trong lều trại, tiến hành đăng ký đến giai đoạn cuối cùng, đội trưởng Lăng Sơn đã mang theo đội ngũ trở lại.

Hàn Việt nghe được động tĩnh bên ngoài vội vã trở về, có chút lo lắng, “Đội trưởng, sao giờ mới trở về?”

Lăng Sơn tháo mũ giáp hạng nhẹ xuống, lau mồ hôi mặt, nói: “Cống thoát nước khu mười ba có một lượng lớn người vô gia cư đang ngủ, gần như đã nhiễu sóng toàn bộ, những kẻ nhiễu sóng này tán loạn bên trong cống thoát nước, xử lý phiền thật sự, có hai người bị nhiễu sóng còn lẻn đến chỗ khác, chui từ dưới cống thoát nước ra, suýt chút nữa làm bị thương người khác, may là đã kịp thời phong tỏa.”

Hàn Việt đưa một lọ nước khoáng cho Lăng Sơn, “Cống thoát nước thông suốt bốn phương, không tốn một hai ngày sao có thể xử lý hết?”

Lăng Sơn uống một hơi hết cả chai nước, “Không xử lý được, cũng không thể trì hoãn lâu như vậy, tôi xin phủ tinh chủ lệnh phong tỏa, Eden, quản gia thông minh của thành phố ra tay, trực tiếp phong tỏa cống thoát nước của toàn bộ thành phố, dùng điện cao thế để xử lý, chỉ cần 5 phút, tất cả người bị nhiễu sóng trong cống thoát nước đều sẽ hóa thành tro tàn.”

Hàn Việt cảm thán, “5 phút là có thể dọn hết cống thoát nước toàn bộ thành phố, lực lượng của Eden thật là đáng sợ.”

“Cái này đã là gì,” Lăng Sơn lắc đầu, “Nếu cậu từng thấy năng lực của dị năng giả cấp S, cậu sẽ cảm thấy Eden không đáng sợ như vậy.”

“Đúng rồi,” Lăng Sơn tùy tay ném cái chai vào thùng rác bên cạnh, “Cậu thông báo xuống dưới, đêm nay chuẩn bị, sáng mai rút lui.”

Hàn Việt: “Nhanh như vậy?”

Lăng Sơn: “Bên điều tra xin gia nhập, kế tiếp bọn họ sẽ tiếp nhận.”

Hàn Việt: “Phát hiện cái gì à?”

“Một cái chai, dài như vậy.” Lăng Sơn vươn ngón tay ra đo một chút, “Trên cái chai khắc vân màu đen bạc.”

Hàn Việt chửi thầm, “Chết tiệt, lại là chúng.”

“Gần đây có chút không yên ổn. Chòm Kim Ngưu có cái trấn nhỏ ven biển, trong một đêm, toàn bộ 11 vạn dân cư biến mất, bị hoài nghi là rơi vào trong biển, nhưng cho dụng cụ đi xuống lại không kiểm tra ra cái gì.” Hàn Việt nhẹ giọng nói: “Thống soát tối cao đã mất tích bảy năm, có người đã ngo ngoe rục rịch.”

Lăng Sơn: “Không nói cái này, hai người tôi bảo cậu mang về đâu?”

“Ở chỗ Lê Thanh.” Hàn Việt chỉ về lều trại số 7, “Vì sao anh nhất định muốn tôi tự mình đưa người về?”

“Cậu biết cô gái nhỏ kia dùng thực vật gì giết chết người nhiễu sóng hình ếch cấp B trong nháy mắt không? Là dây leo nước, loại thực vật này thích nơi ẩm ướt, chủ yếu sống trên vách ống cống thoát nước, chỉ là thân hình của dây leo nước vô cùng mềm mại, với lực bạo phát để đâm xuyên qua 0.7 mét gạch đá trong nháy mắt như vậy, có thể đánh sập cả một tòa nhà.” Tia sáng trong đáy mắt Lăng Sơn chớp động, “Cậu đã thấy được bao nhiêu dị năng giả hệ thực vật có lực sát thương lớn như vậy chứ?”

Hàn Việt: “Dưới tình huống khẩn cấp luôn có trường hợp đặc biệt, lúc đó cô bé lo lắng cho anh trai, nhất thời bùng nổ về tình cảm cũng có thể hiểu.”

“Vậy thân thủ cô bé thì sao?” Lăng Sơn nói: “Sáu đội viên của chúng ta bị cô bé chơi đùa, một đứa nhỏ lớn lên ở xóm nghèo, cậu cảm thấy bình thường sao?”

Hàn Việt: “Vốn dĩ xóm nghèo là nơi tập hợp đủ loại người, không chừng cha mẹ đứa nhỏ này cũng từng có thân phận gì đặc biệt thì sao?”

“Tôi bảo cậu đưa cô bé về chính là sợ trên người cô bé nhỡ đâu còn có chỗ nào không thích hợp, vậy còn dễ khống chế.” Lăng Sơn nói: “Sau khi các cậu rời đi, tôi cho người đi tra xét tư liệu cô bé này.”

Hàn Việt: “Có vấn đề gì sao?”

Lăng Sơn copy một phần tư liệu gửi đến trí não của Hàn Việt, “Vấn đề lớn.”

“Mẹ nó, 15 tuổi tốt nghiệp chương trình giáo dục bắt buộc, học bổ sung lịch sử địa cầu cổ học, cơ giới thông minh học, cách đấu học, thành tích tốt nghiệp cuối cùng lấy 7 điểm S?” Hàn Việt lật xem tư liệu của Mục Tinh Thần, kinh ngạc, “Trường học nào dám cho thành tích thái quá như vậy? Năm đó ông đây được hai điểm A đã rất khó lường. 7 điểm S? Nếu không phải trường học này có vấn đề thì chính là tư liệu có vấn đề, phải báo lên bộ giáo dục.”

Lăng Sơn ngăn cản Hàn Việt, “Cậu nhìn kỹ xem, đằng sau bảy điểm S của cô, mỗi một môn đều có ít nhất một bài luận lên tập san SCI chống đỡ, cho dù giáo viên của cô cho điểm S+ cũng thật sự chắc tay. Đặc biệt là môn lịch sử địa cầu cổ, từng đăng 7 bài luận lên các đầu sách báo chuyên ngành uy tín, giáo viên đại học cũng chưa chắc đã có lý lịch đẹp như của cô.”

Hàn Việt trợn mắt há hốc mồm, “Điên rồi à? Thật sự không phải giả sao?”



Lăng Sơn, “Tôi cho người tra xét, hàng thật giá thật, cậu không thể không thừa nhận đây là một thiếu nữ thiên tài.”

Hàn Việt quả thực lau mắt mà nhìn đối với cô bé này, “Cô bé chọn vào đại học nào?”

“Đúng không, cậu cũng động tâm đúng không?” Lăng Sơn cười nói: “Không lùi bước khi đối mặt với người nhiễu sóng, thân thủ tốt, dị năng mạnh mẽ, thông minh, nhạy bén, giỏi về ngụy trang, có người để ý cũng có nghĩa là có giới hạn, biểu hiện tốt đẹp, lý lịch sạch sẽ, ngay cả cậu cũng cảm thấy đây là một hạt giống tốt. Nhưng điên rồ nhất là ở chỗ này, cô bé từ bỏ vào đại học.”

Hàn Việt lại một lần bị khiếp sợ, “Cái gì!?”

Lăng Sơn: “Lấy lý lịch của cô bé, nếu muốn học đại học, đừng nói là trong chòm Kim Ngưu, ngay cả những trường được xưng là đại học hàng đầu đế quốc ở thủ đô kia chỉ sợ cũng tùy cô chọn lựa, vậy mà cô bé vẫn quyết định từ bỏ.”

Hàn Việt nghẹn một hơi, “Vì sao chứ?”

Lăng Sơn nhìn Hàn Việt, lắc lắc đầu, “Đúng vậy, vì sao vậy? Tôi cũng muốn biết.”

Lăng Sơn nói xong liền vén rèm cửa lều trại thứ 7 lên rồi đi vào, Lê Thanh mới vừa đăng kí thân phận dị năng cho Mục Tinh Thần xong, nhìn thấy hai người liền đứng dậy chào hỏi, “Đội trưởng Lăng, đội phó.”

Lăng Sơn xách ghế dựa, đao to búa lớn mà ngồi xuống trước bàn, “Ký xong hiệp nghị bảo mật rồi à?”

Mục Tinh Thần gật đầu, “Chúng tôi có thể đi chưa?”

“Không vội, tôi muốn nói chuyện cùng em chút.” Lăng Sơn nói đến đây thì dừng một lát, “Tôi đã xem qua tư liệu của em, năm nay đã tốt nghiệp chương trình giáo dục bắt buộc, vì sao không lựa chọn tiếp tục học đại học.”

Lăng Sơn trực tiếp đưa ra lời mời: “Có hứng thú đến trường quân đội Tinh Lập học không?”

Trường quân đội Tinh Lập, được xưng là trường quân đội độc lập cao cấp tại tinh cầu B612, Mục Tinh Thần đã từng nghe qua tiếng tăm của nó, bởi vì nó là ngôi trường duy nhất ở hoang tinh xa xôi nhưng vẫn có thể sánh vai với ba ngôi trường quân đội cao cấp đứng đầu ở tinh cầu trung tâm, dựa lưng vào ba tập đoàn lớn,trở thành một trong bốn trường quân đội lớn nhất. Tuy rằng trường quân đội Tinh Lập cũng là trường quân đội, nhưng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với các trường quân đội phụ thuộc trong chòm Kim Ngưu, Tác Tây từng nói học sinh trường quân đội phụ thuộc trong chòm Kim Ngưu vừa tốt nghiệp đã là sĩ quan, mà học sinh trường quân đội cao cấp Tinh Lập vừa tốt nghiệp đã mang quân hàm thượng úy. Vị trí mà sinh viên trường quân đội phụ thuộc chòm Kim Ngưu tốt nghiệp xong có bò cả đời cũng chưa chắc đã tới lại chỉ là khởi điểm của sinh viên tốt nghiệp trường quân đội Tinh Lập.

Trường quân đội phụ thuộc của Chòm Kim Ngưu ở trước mặt trường quân đội Tinh Lập chính là rác rưởi, nhưng điều kiện tuyển sinh của trường quân đội Tinh Lập quá hà khắc:

Một, phải có thành tích tốt nghiệp giai đoạn giáo dục bắt buộc là điểm A.

Hai, phải có tinh thần lực lớn hơn hoặc bằng A cấp.

Ba, nếu là dị năng giả, hai điều trên có thể cân nhắc giảm bớt.

Lúc trước Mục Tinh Thần thật sự có suy xét đến trường quân đội cao cấp Tinh Lập, nhưng điều thứ hai đã không phù hợp, cho nên cũng không quá chú ý. Mục Tinh Thần tò mò, vị đội trưởng trước mặt này có quan hệ gì với trường quân đội Tinh Lập?

Dường như Lăng Sơn cũng nhìn ra nghi vấn của Mục Tinh Thần, ngồi thẳng người, “Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lăng Sơn, phụ thuộc vào quân đoàn B612, quân hàm là thiếu tá, trước mắt đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên ngành Dị năng chiến đấu tại trường quân đội Tinh Lập.”

Mục Tinh Thần có chút kinh ngạc, vị đội trưởng này thế mà lại là một vị thiếu tá.

Lăng Sơn tiếp tục nói: “Tới trường quân đội Tinh Lập đi, đó là một chỗ hoàn toàn khác, em sẽ được biết đến một thế giới hoàn toàn khác.”

Thật ra ngay lúc Lăng Sơn đưa ra lời mời đã không hề cảm thấy Mục Tinh Thần sẽ từ chối, Mục Tinh Thần quyết định từ bỏ đại học, anh đoán quá nửa là bởi vì không muốn rời xa anh trai bệnh tật ốm yếu, học phí đại học đắt đỏ, hoặc chính là không có đại học nào cách nhà đủ gần.

Mà trường quân đội cao cấp Tinh Lập lại không như vậy, ở ngay tinh cầu B612, lại không thua kém bất kì đại học hàng đầu nào của đế quốc, vừa tốt nghiệp đã là thượng úy, dụ hoặc như vậy, cho dù là thiếu nữ thiên tài đi nữa cũng hẳn là sẽ không từ chối.

Nhưng Lăng Sơn không ngờ, Mục Tinh Thần chỉ lạnh nhạt hỏi một câu, “Trường quân đội Tinh Lập có dị năng hệ trị liệu không?”

Lăng Sơn dừng một chút, “Không có, dị năng hệ trị liệu quá hiếm, bọn họ có đại học y khoa chuyên môn, đều ở tinh cầu Thủ Đô, trường quân đội Tinh Lập tạm thời không có.”

Mục Tinh Thần nói: “Vậy các người có bác sĩ trị liệu dị năng giỏi không?”



Lăng Sơn: “Không có...”

Mục Tinh Thần: “Tôi từ chối.”

Lăng Sơn thật sự ngờ mình sẽ bị từ chối, không thể tưởng tượng nói: “Vì sao?”

Mục Tinh Thần nói: “Mục tiêu của tôi là trở thành người giàu số một tinh tế, tôi không có hứng thú với việc đánh đánh giết giết.”

Hàn Việt đứng đằng sau nghe thấy mà gân xanh nhảy nhảy, “Mẹ nó… Một mình cô có thể đánh mười người, cô nói cô không có hứng thú với việc đánh đánh giết giết?!”

Mắt đen của Mục Tinh Thần trầm tĩnh nhìn anh ta, ngữ điệu lạnh nhạt, “Một cô gái không thích đánh giết thì có gì kì lạ?”

Hàn Việt nghẹn họng, vấn đề là trừ cái túi da này, cô giống một cô gái chỗ nào vậy?

Mục Xuyên nghe xong cũng cười trộm ở phía sau.

Mục Tinh Thần mặt không cảm xúc mà liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, không tiếng động cảnh cáo: Đừng có phá đám.

Lăng Sơn lặng im một lát, còn chưa từ bỏ, “Vẫn hy vọng em suy xét một chút, không cần lo lắng vấn đề về học phí, tôi sẽ viết một lá thư đề cử cho trường học, học sinh đặc biệt ưu tú sẽ được miễn giảm học phí, còn có học bổng. Nếu em nghĩ thông suốt, 31 tháng 8 trực tiếp đến trường nhập học là được.”

“Hai người có thể ở lại chỗ này một đêm, sáng mai chúng tôi rời đi. Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, khu mười ba cũng không thể bỏ lệnh phong tỏa, khả năng là ngày mai hai người sẽ phải tìm một chỗ ở mới? Trợ cấp tài chính... Xin lỗi, tạm thời cấp trên cũng không có chính sách gì về mặt này…”

Sau khi quân bộ rút lui, Mục Tinh Thần và Mục Xuyên không thể không một lần nữa đối mặt với tình trạng không nhà để về.

Mục Tinh Thần còn đang canh cánh trong lòng khi nhận cái gọi là tiền bồi thường tổn thất tinh thần chỉ có 500 tinh tệ, “Quân bộ cũng quá keo kiệt, em cảm giác em đã bị chấn thương tâm lý, cần ít nhất 180 vạn để an ủi.”

“Ban ngày ban mặt mơ mộng hão huyền cái gì đấy,” Mục Xuyên vỗ vỗ đầu chó của Mục Tinh Thần, “Chúng ta phải tìm một chỗ ở, nếu không đêm nay thật sự sẽ phải ngủ trên đường cái. Trên người của em còn bao nhiêu tiền?”

“505 tinh tệ, nhà nghỉ ở khu mười hai giá 499 một đêm,” Mục Tinh Thần sâu sắc nhìn anh một cái, “Cho nên anh có phát hiện không, muốn mua dịch dinh dưỡng ăn sẽ phải ngủ đường cái, muốn ngủ nhà nghỉ sẽ phải đói bụng, chọn một cái đi.”

Mục Xuyên đã chịu một đòn ngay tim, che ngực suy yếu mà dựa vào người Mục Tinh Thần, bắt đầu ho khan, yếu ớt nói: “Anh, thân thể anh không tốt, không chịu được nỗi khổ này.”

Mục Tinh Thần: “Rõ ràng vẫn luôn đều nghèo khổ, em thấy anh vẫn chịu được tốt mà.”

“Cái gì mà vẫn luôn?” Mục Xuyên không phục, lại bắt đầu nói lại câu chuyện cũ mèm đã nói chán, hồi ức quá khứ, “Nhớ năm đó, ông nội anh là chủ nông trường lớn nhất tinh hệ, anh cũng là thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, chẳng qua là về sau lại suy tàn...”

Mục Xuyên nhìn anh, “Vậy anh muốn làm chủ nông trường không?”

“Muốn chứ.” Mục Xuyên vui đùa nói: “Chờ về sau về hưu, anh sẽ mua cái nông trường, mỗi ngày chăn trâu, trồng rau, quả thực là ngày tháng của thần tiên.”

Mục Tinh Thần cũng khát khao một hồi, “Thật tốt quá.”

Lại nói: “Ngày tháng ngắn ngủi, vì sao không bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt về hưu trước thời hạn?”

Mục Xuyên không phản ứng lại kịp, “Cái gì?”

Mục Tinh Thần đột nhiên nói: “Mục Xuyên, chúng ta đi mua một cái nông trường đi.”

Mục Xuyên sờ trán Mục Tinh Thần, “Nói lời ngốc nghếch gì vậy, anh lấy đâu ra tiền?”

Mục Tinh Thần nghĩ đến là phải làm, lôi kéo Mục Xuyên đi, “Cứ nghĩ cách, rồi sẽ nghĩ ra. Nếu không tối hôm nay thật sự phải ngủ đường cái mất.”