Đêm tĩnh lặng.
Bức màn trong phòng vẫn chưa kéo lên, ánh trăng mông lung mờ ảo chiếu vào, Giản Ánh An đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại nhưng lại trằn trọc, ngủ không được yên giấc.
Đã lâu lắm rồi cô không nằm mơ, hôm nay trong mơ lại thấy vô số mảnh nhỏ, tất cả đều là hình ảnh Tần Miên Miên nhìn vào mắt cô.
Khi còn nhỏ Tần Miên Miên rất đáng yêu, như một cái bánh bao sữa, lớn lên lại trở nên vô cùng xinh đẹp.
Một chữ thích kia của nàng tựa hồ đã quấn chặt lấy trái tim Giản Ánh An, khiến cô hít thở thôi cũng thấy đau đớn.
Mở mắt ra, cả người cô đều đã toát mồ hôi lạnh.
Cô nắm lấy cái chăn nhung, thở gấp, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh. Giản Ánh An đỡ đầu, nhìn về phía cuối giường, sau đó nhìn lòng bàn tay đã bị thu nhỏ của mình.
Tay cô nắm hờ lại, Giản Ánh An nghĩ thầm, cơ thể hiện tại vẫn còn quá yếu ớt.
Chỉ mới ở bên ngoài chạy lòng vòng một lát thôi mà bắp chân đã bị chuột rút rồi.
Trong lòng đang nghĩ ngợi thì nghe thấy tiếng ai ở ngoài gõ cửa.
Tiếng gõ đứt quãng, rất nhẹ, dễ bị bỏ qua, nếu không phải bây giờ Giản Ánh An hết sức cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh mình, e rằng cô cũng không phát hiện ra.
Kết hợp với căn phòng tối tăm này, không hiểu sao có cảm giác hơi sợ.
Giản Ánh An bật cười thành tiếng, cô đi ra mở cửa.
Ở bên ngoài là Tần Miên Miên đang mặc váy ngủ, nàng ôm một cái gối lớn bằng nửa người, vẻ mặt vô tội nói: "Em ngủ không được."
Cũng đã đem sẵn gối tới đây, chắc chắn là muốn ngủ chung với Giản Ánh An rồi, cô hơi nghiêng người để nàng đi vào trong.
Tần Miên Miên vui sướng chạy đến bên giường, trên đó còn lưu lại hơi ấm của Giản Ánh An, nàng vùi đầu vào gối, không chịu nhường chỗ cho cô.
Giản Ánh An đành đến bên kia giường nằm xuống.
Đôi mắt cô trong veo, hỏi một câu: "Sao em lại ngủ không được?"
Tần Miên Miên vô tư như vậy, buổi tối ngủ cũng gặp ác mộng sao?
Thấy nàng không đem chăn qua, Giản Ánh An đắp chăn cho nàng sau đó mới nhìn chằm chằm Tần Miên Miên, thấy nàng đã nằm ngay ngắn, hai tay nắm lấy chăn chỉ lộ ra đôi mắt.
Tỏa sáng rực rỡ trong đêm soi lòng người.
Tần Miên Miên thấp giọng, thanh âm thì thào rơi vào bên tai cô, tê dại: "Em đang suy nghĩ một chuyện."
Giản Ánh An: "...Đã trễ lắm rồi, mau ngủ đi."
Tần Miên Miên cười trộm.
Giản Ánh An là người ít nói, nếu không có người tiếp cận cô thì cô sẽ chẳng bao giờ mở miệng. Đặc biệt là sau này khi đã trở thành một doanh nhân ưu tú thì khí chất lại càng thêm sắc bén, mơ hồ lộ ra mũi nhọn, từ đó không ai dám tìm cô nói chuyện nữa.
Chỉ có Tần Miên Miên không biết sống chết, tiến lên "khiêu khích".
Không ai có thể ngờ rằng sẽ có một ngày như vậy, Giản Ánh An không thể không dỗ Tần Miên Miên ngủ.
Giản Ánh An rũ mắt, sau khi tỉnh lại cả người cô đều rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Nhưng Tần Miên Miên vừa tới cơn buồn ngủ cũng kéo đến theo, cô vỗ vỗ chăn trên người Tần Miên Miên, rất có nhịp điệu: "Ngủ đi, mai còn phải đến trường."
Tần Miên Miên hỏi: "Khi nào chị mới nhập học ạ?"
Giản Ánh An tính toán thời gian: "Nhanh thì một tuần, chậm thì một tháng nữa."
Cô bé thốt lên: "A, vậy thì lâu quá."
Tần Miên Miên chớp mắt, tự hỏi tại sao lâu như vậy, lại cảm thấy Giản Ánh An sẽ không lừa nàng, trong lòng quyết định sẽ đi thúc giục quản gia một chút.
Bé rất muốn đi học chung với chị nha.
Tần Miên Miên nói với Giản Ánh An: "Em đã luôn muốn có một chị gái, nhưng mà ai cũng nói em mới là chị, không thể có thêm chị gái nữa."
"Ừm." Giản Ánh An phải mất một lúc mới phản ứng lại.
Cô nói: "Em gọi chị là chị cũng được."
Tần Miên Miên lại thấp giọng cười: "Chị thật tốt, chị là người tốt nhất trên đời."
Giản Ánh An: "..."
Cô nhìn thấy Tần Miên Miên nói xong đã nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bản thân lại không thể ngủ được.
Từ trước đến nay cô vẫn không hiểu một chuyện, tại sao Tần Miên Miên lại cảm thấy chính mình rất tốt, rối rắm đến mức muốn đánh thức Tần Miên Miên, trực tiếp hỏi nàng: Em cảm thấy chị tốt chỗ nào?
Giản Ánh An biết cô đã đi vào ngõ cụt, bây giờ Tần Miên Miên mới có 6 tuổi, còn Giản Ánh An hiện tại là người đã từ bỏ ham muốn tranh đoạt, dung túng nàng gọi mình là chị gái.
Tất nhiên là không sao, Giản Ánh An nhắm mắt lại.
Cô sẽ không để Tần Miên Miên đổi ý.
***
Tần Miên Miên và Tần Hành đã đi học rồi, cô lại chuẩn bị lẻn ra ngoài.
Giản Ánh An từ trong phòng đi ra, mơ hồ nhìn thấy ở chỗ rẽ cầu tháng có bóng người đang đi về hướng bên này. Trong lòng vang lên một tiếng "lộp bộp", cô nảy sinh một dự cảm xấu.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy một bộ áo bành tô trên người ông lão tóc bạc.
Là quản gia, Giản Ánh An thầm than bản thân xui xẻo, không có lý do gì, quản gia nhất định sẽ không tìm tới mình, thật là phiền toái.
Cô tặc lưỡi một tiếng thật nhẹ, sau đó giả vờ ngoan ngoãn bước lên trước chào quản gia: "Chào ông ạ."
Quản gia nhìn kỹ Giản Ánh An từ trên xuống dưới, nâng tay phải đặt lên ngực trái cung kính nói: "Tần tiên sinh mời cháu qua bên kia một chuyến."
Đồng tử của Giản Ánh An run lên, cô cúi đầu, ở góc độ quản gia không nhìn thấy lóe ra một tia không kiên nhẫn.
Giờ này mà còn chưa đến công ty, chẳng lẽ công ty đóng cửa rồi sao? Tần tiên sinh hiện tại sao lại lười biếng như vậy?
Mời cô đi qua làm cái gì, muốn bị họng súng chĩa vào chờ chết ư?
Giản Ánh An chửi thầm trong lòng một lúc, biết được chính mình không làm gì được lại càng tức giận hơn, tâm tình càng lúc càng cáu kỉnh, bàn tay đang buông thõng bên chân thả rồi nắm một hồi mới bình tĩnh trở lại, cô khinh thường Tần tiên sinh, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đáp lời: "Được."
Quản gia nhìn thấy hết cả, thiên kim thật được Tần gia nhận về nhưng lại không được thừa nhận thân phận này, rất không vui khi phải gặp Tần tiên sinh.
Không hổ là hai cha con.
Quản gia mím môi, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận, vì được giáo dục tốt nên sẽ không lộ ra biểu cảm không cần thiết, ông nghiêm túc gật đầu.
Giản Ánh An còn chưa cao đến ngực ông, vậy mà biểu hiện còn tốt hơn rất nhiều người lớn.
Khi còn trẻ quản gia đã gặp không ít đối thủ cạnh tranh trên thương trường, còn có thể bày mưu tính kế cho lão tiên sinh, chỉ là mấy năm nay đã trở nên nhàn rỗi hơn.
Mắt nhìn người của ông sẽ không sai, tuy rằng là con gái, nhưng sự linh hoạt, bền bỉ của cô hơn hẳn thiếu gia.
Vì tương lai của nhà họ Tần...Quản gia nói: "Hai ngày nữa phải nhập học, xin tiểu thư hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Giản Ánh An đang định đi thư phòng tìm Tần tiên sinh, nghe vậy dừng bước chân.
Cô quay đầu lại, có chút bối rối, đi học sớm như vậy dì Trương sẽ gặp rắc rối mất, chẳng lẽ lời nói của Tần Miên Miên lại có hiệu quả với quản gia như vậy sao?
Cô không nhìn thấu được quản gia, sau đó đột nhiên nhớ tới lúc cô bước vào thương trường, hạ bệ Tần gia thì quản gia đã qua đời vì tuổi già.
Giản Ánh An chợt tỉnh ngộ, tim đập như sấm, đối với quản gia càng kiêng kị hơn. Bây giờ cô mới 6 tuổi, nhất cử nhất động đều dễ dàng bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, chút mánh khóe này chỉ sợ không thể giấu được.
Là do mình quá nóng lòng rồi, cũng may lúc này Tần tiên sinh gọi cô đi qua, cô mới kịp thời phát hiện.
Giản Ánh An không thể không giảm tốc độ của kế hoạch, cô gật đầu, bắt chước nụ cười của Tần Miên Miên: "Cảm ơn đã nhắc ạ."
Đến nỗi gọi quản gia là ông, cô cũng không nói nên lời nữa.
Giản Ánh An đi về phía thư phòng.
Người hầu bên dưới đều lén lút đánh giá, bảy tám đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của cô. Giản Ánh An vờ như không biết, dáng người ngay thẳng, bước chân vững vàng không giống như một đứa trẻ được gia đình nhà nghèo nuôi nấng.
Có một từ để miêu tả cô lúc này, chính là tự tin.
Cô sắp đi gặp Tần tiên sinh nhưng không hề lộ ra chút sợ sệt nào, ngược lại còn rất tự tin.
Đến khi đám người hầu thu lại ánh mắt, thừa dịp quản gia không ở đó mà châu đầu ghé tai: "Chúng ta có nên tiếp tục làm lơ không?"
Vợ chồng nhà họ Tần có cố gắng che giấu thế nào cũng không giấu được những người hầu đang làm việc ở Tần gia.
Bọn họ đều biết đó mới là con gái ruột của vợ chồng nhà họ Tần, khi mới vừa biết tin bọn họ đều cho răng địa vị của Tần Miên Miên ở trong nhà sẽ tuột dốc không phanh, từ trên mây ngã xuống đáy vực.
Lại không nghĩ tới vợ chồng Tần gia càng yêu thương cô bé hơn, đại tiểu thư chân chính ngược lại không được coi trọng lắm.
Giản Ánh An bị bảo mẫu kia nuôi lớn.
Nghe nói bảo mẫu còn không cho cô đọc sách, thậm chí còn để cô ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thời điểm trở về nhà họ Tần cả người đều dơ dáy, nhìn giống như đứa nhóc ăn xin.
Đám người hầu ai nấy đều chau mày, khí độ kia, dáng vẻ kia—
Nếu nói là con gái được vợ chồng Tần gia nuôi lớn bọn họ cũng sẽ tin ngay.
Quả nhiên là con ruột nên mới như vậy sao?
Bây giờ gọi Giản Ánh An đến thư phòng là muốn bồi đắp tình cảm cha con ư?
Cho nên, cần phải mặc kệ sao? Đám người hầu đều trợn mắt há mồm, kia mới thật sự là đại tiểu thư của nhà họ Tần đó!
Có người khụ khụ hai tiếng, mọi người ăn ý tản ra.
Quản gia đi xuống dưới, sau khi đi ngang qua đám người hầu thì để lại lời cảnh cáo: "Không được phép bàn luận sau lưng chuyện của chủ nhân."
Ngoài cửa thư phòng.
Bộ dạng đã tính toán kỹ càng chỉ là giả mà thôi, Giản Ánh An sợ mình để lộ cảm xúc ra ngoài, cô có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, ngoại trừ lúc đối mặt với Tần tiên sinh.
Dù sao ông cũng đã dành mười mấy năm gieo mầm oán hận trong lòng Giản Ánh An.
Mười mấy năm này, hạt giống cũng đã sinh trưởng trở thành đại thụ che trời rồi.
Kiếp trước lúc thành công quật ngã Tần tiên sinh có bao nhiêu vui mừng thì bây giờ có bấy nhiêu tức giận.
Nếu không phải vì Tần Miên Miên, cô còn muốn cầm giày trực tiếp xông vào ném một cái rồi mới nói chuyện.
Nếu có thể thì cắn thêm mấy cái càng tốt! Cắn rớt một miếng thịt của ông ta cũng được! Giản Ánh An hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.
Cửa gỗ dày nặng gõ khá đau, cơ thể hiện tại của Giản Ánh An vốn đã suy yếu, mới gõ cửa vài cái đã khiến tay cô tê dại.
Cô sẽ nhớ kỹ mối hận này!
Trong thư phòng vang lên tiếng của Tần tiên sinh: "Mời vào."
Giản Ánh An đẩy cửa đi vào, vừa bước vào thư phòng đã làm theo quy củ thành thật gọi một tiếng Tần tiên sinh, một chút cũng không xem mình là con gái của người này, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hoàn toàn là bộ dạng việc công xử theo phép công.
Trong một khoảnh khắc, Tần tiên sinh đã cho rằng đây là trợ lý của mình.
Nếu không phải giọng nói quá non nớt khiến ông phải ngẩng đầu, nhận ra đó là Giản Ánh An, chắc ông đã giao tài liệu cho rồi.
Mới tí tuổi đầu, học ở đâu ra kiểu khách sáo như vậy.
Tần tiên sinh nhìn chăm chú đỉnh đầu cô bé, không vui nói: "Ngẩng đầu!"
Giản Ánh An ngẩng đầu, vẻ mặt giống như con cá chết bị đem đi ướp muối, không có ý chí chiến đấu khiến cho Tần tiên sinh thấy bất mãn.
"Con như vậy còn ra thể thống gì!"
Giản Ánh An: "..."
Hừ!
Giản Ánh An căng da đầu nói: "Tần tiên sinh có chuyện gì sao?"
Tần tiên sinh nhíu chặt mày, bị một câu của cô kích thích, ông xem cô là phiền toái, không nghĩ tới cô bé này còn không có tí tôn trọng nào đối với cha mình!
Tần tiên sinh buông bút, lấy tay trái bẻ khớp xương tay phải phát ra tiếng răng rắc.
Kêu một tiếng cha thì làm sao!
Quả nhiên là gặp ảo giác mới cảm thấy đứa trẻ này có thể bồi dưỡng, vì Tần gia mà làm việc.
Bị bảo mẫu nuôi lớn đúng là bị bảo mẫu nuôi lớn, không hiểu quy tắc gì cả! Tần tiên sinh lại lần nữa cầm bút, cũng lười đi nhìn đứa con bị bỏ rơi.
"Bác Lai đã nói với ta về chuyện trường học, lúc đi học không được phép khiến nhà họ Tần mất mặt, càng không được để lộ thân phận của mình, biết chưa!"
"Ta không muốn Miên Miên chịu tổn thương vì con! Ở bên ngoài, con bé mới là đại tiểu thư nhà họ Tần!"
"Còn con chỉ là người được nhà họ Tần nhận nuôi thôi, hy vọng con nhận thức rõ thân phận của mình!"
Tần tiên sinh ra lệnh.
Giản Ánh An nghe một loạt lời ông ta tự cho là đúng nói, không chỉ không giận mà còn thấy hơi buồn cười.
Những lời này đời trước cô đã từng nghe qua, buồn cười chính là lúc ấy cô còn ngu xuẩn khát vọng tình thương của cha, vì những lời này mà khổ sở rất lâu.
Kết quả sau này mỗi khi nhớ lại đều không nhịn được lửa giận, cảm giác phẫn nộ đó cứ cuồn cuộn trong lòng, khiến cô mỗi lần gặp Tần Miên Miên đều sẽ nhớ tới những lời đó.
Cô cố chấp cho rằng, nếu không có Tần Miên Miên thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.
Cái rắm! Giản Ánh An thầm mắng.
Miên Miên vô tội biết bao nhiêu, nàng vốn là thiên sứ nhỏ, còn nhà họ Tần, từ đầu đến cuối đều là một đám ngu xuẩn!
Giản Ánh An nhìn Tần tiên sinh đang cúi đầu lật xem văn kiện, muốn xông tới vỗ bàn một cái, để ông ta nhìn vào mắt cô, nghe cô nói từng câu từng chữ: "Đại tiểu thư Tần gia cái gì chứ, Miên Miên không phải!"
"Em ấy là của tôi, không phải nhà họ Tần, Tần gia chỉ đáng ném vào đống rác!"
Giản Ánh An không nhịn được cười khẩy.
Tiếng cười khiến Tần tiên sinh ngẩng đầu lần nữa, ngay sau đó nhìn thấy cô giả vờ vô tội nói: "Con đã biết, con sẽ đối xử với Miên Miên thật tốt, chăm sóc cẩn thận không để em ấy chịu chút thương tổn nào."
"Con sẽ làm bạn với em ấy từng giờ từng phút, tựa như con sinh ra chính là vì em ấy—"
"Con sẽ quan tâm Miên Miên hơn bất cứ ai trong số các người."