Thiên Mệnh Chí Tôn

Chương 160: Vì thế nên cách nói chuyện với nau cũng khác!


Tô Dĩnh hơi tức giận nói.

Không sai, hai người quả thực đều là người nhà họ Tô, ba của Tô Dĩnh chính là bác cả của Tô Mộc Vũ.

Tính cả Tô Kì thì ba người là chị em họ của nhau.

Chỉ là, cùng tuổi thì cũng có cái tốt, và đương nhiên cũng sẽ có những khó xử của cùng tuổi.

Từ nhỏ đến lớn, cũng vì Tô Dĩnh và Tô Mộc Vũ cùng tuổi.

Cho nên, hai cô gái thường hay bị đem ra so sánh với nhau.

Từ lúc còn nhỏ đã so sánh với nhau rồi.

Bất luận là việc học hay đối nhân xử thế thì hình như Tô Mộc Vũ vẫn luôn cao hơn Tô Dĩnh.

Bình thường họ hàng tụ tập cùng nhau ăn cơm.

Câu mà người lớn trong nhà hay nói chính là “Tiểu Dĩnh à, con phải học theo em con đi!”

Dường như đây chính là ám ảnh tuổi thơ của Tô Dĩnh.

Cho nên từ nhỏ Tô Dĩnh và Tô Mộc Vũ đã đối địch với nhau rồi, vả lại cả hai cũng thích cạnh tranh với nhau.

Mặc dù bây giờ đều đã trưởng thành cả rồi, nhưng những ám ảnh cạnh tranh nhau của lúc nhỏ vẫn còn.

Vì thế nên cách nói chuyện với nau cũng khác!

“Haha, tôi biết, Mộc Vũ cô từ nhỏ đã lạnh lùng rồi, tiêu chuẩn cũng rất cao. Nhưng như vậy thì sao chứ, đến tận bây. giờ, ngay cả bạn trai cũng không có, cô có biết cảm giác được một người đàn ông yêu thương là thế nào không hả?”

Tô Dĩnh khoanh tay cười: “Ngay cả thi băng lái mà cũng phải tự đi, đâu có như Kiến Nam nhà tôi, xa người ta một chút cũng không nỡ, vẫn phải đi cùng tôi này!”

Lý Kiến Nam mỉm cười, dịu dàng ôm eo Tô Dĩnh.

Giúp người phụ nữ của mình đối phó với em họ của cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ trao thân cho mình thì sao!

Mà lúc nghe thấy những lời này, Tô Mộc Vũ thật sự có hơi không chịu nổi.

Mấy năm nay cô vẫn luôn độc thân, cho dù có ai thể hiện tình cảm trước mặt cô thì cô cũng không có cảm giác gì.

Nhưng không ngờ hôm nay đến thi băng lái lại gặp Tô Dĩnh cũng đến thi.

Mà Tô Dĩnh lại còn dẫn theo bạn trai thể hiện đủ thứ trước mặt mình.

Từ nhỏ hai người đã quen cạnh tranh với nhau, hoặc là đừng gặp, chứ đã gặp thì hai người lại móc mỉa lẫn nhau.

Tô Mộc Vũ vô cùng tức giận. Nhưng lại không nói được gì.

“Mộc Vũ!”

Nãy giờ Trần Khiêm vân luôn đứng ở gần đó, nghe thấy Tô Mộc Vũ bị dồn ép anh mới đứng lên đi qua.

“ÀI Trần Khiêm!” Lúc nhìn thấy Trần Khiêm, Tô Mộc Vũ đã giật mình.

Lẽ ra Trần Khiêm không nên xuất hiện ngay lúc này, như vậy chẳng phải thấy rõ dáng vẻ lúng túng của mình rồi sao!

“Ôi, Mộc Vũ, vị này là ai vậy?” Tô Dĩnh đánh giá Trần Khiêm từ trên xuống dưới, sau khi thấy quần áo trên người đều rất bình thường thì thoáng chốc

mặt mày lại hớn hở.