Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 138: CỨU ĐƯỢC NÀNG


Mục tiêu đã đến tay lại bị vụt mất, điều này khiến Vũ Thường Xuân tức đến phát điên, nàng ta và vị sư phụ của mình nhanh chóng truy lùng khắp khuôn viên gần đó nhưng lại hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của Cố Ngữ Yên đâu. Bọn họ không thể ngang nhiên tra soát tất cả phòng, điện trong cung nhưng Cố Ngữ Yên chỉ vừa biến mất, còn mang một thân đầy thương tích, căn bản không thể trốn đi xa, nhất định là vẫn ở gần nơi này.

Gió chính là thứ có tốc độ rất nhanh, người ta vẫn thường hay nói rằng vụt qua như một cơn gió đó thôi. Và người có thể tạo nên gió xoáy, người mang linh lực hiếm hệ phong đã kịp thời đến cứu Cố Ngữ Yên không ai khác chính là Thái Tử Mạc Ly quốc, Mạc Chi Thành. Mà lúc này Mạc Chi Thành cũng đã thành công đưa được Cố Ngữ Yên đến nơi an toàn, nơi mà Vũ Thường Xuân sẽ không bao giờ ngờ đến, hoàng lăng Mạc Ly quốc.

Vừa nãy khi được Mạc Chi Thành cứu đi, Cố Ngữ Yên đã nhanh chóng thu hồi toàn bộ khí linh và linh thú khế ước quay về không gian huyễn tưởng. Hiện tại có thể nói, mọi người đều giữ lại được tính mạng, thật tốt.

Hoàng lăng Mạc Ly quốc là một nơi hoàn toàn tách biệt so với hoàng cung nhưng cũng cách hoàng cung không quá xa, nếu tính từ chỗ vừa nãy xảy ra giao chiến đến hoàng lăng thì khoảng cách cỡ tầm một dặm. Phía trong hoàng lăng đương nhiên là có những cổ quan tài chứa đựng thi thể của hoàng thất Mạc Ly, những cổ quan tài này đều được làm bằng băng, mà xung quanh nơi này cũng có rất nhiều khối băng đang không ngừng tỏa hàn khí.

Sở dĩ Mạc Chi Thành đưa Cố Ngữ Yên đến đây là vì nếu trường hợp Vũ Thường Xuân có tìm đến cũng không thể vào được, hoàng lăng Mạc Ly quốc chỉ có người mang dòng máu hoàng gia mới có thể tiến vào thông qua việc khởi động cơ quan nghiệm huyết bên ngoài cửa.

Mạc Chi Thành để Cố Ngữ Yên tựa người vào vách tường, nhìn y phục lúc này đã loang lổ nhiễm đầy máu tươi của nàng thì trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói. Cố Ngữ Yên gắng gượng lấy ra một bình đan dược, hôm trước vừa luyện thành Phục Cốt đan, hôm nay liền gãy xương sườn, ông trời đúng thật là biết đùa mà. Cố Ngữ Yên cho viên đan dược vào miệng, xong nàng mỉm cười với Mạc Chi Thành.

“Chi Thành…đa tạ.”

Mạc Chi Thành chú mục Cố Ngữ Yên, nhìn đến bả vai của nàng còn đang chảy máu, hắn dứt khoát xé rách một mảng y phục của mình, muốn giúp Cố Ngữ Yên băng bó lại vết thương nhưng bất giác khựng lại. Cố Ngữ Yên trong thấy biểu cảm bối rối thoáng hiện trên gương mặt của nam tử thì cũng hiểu ra vấn đề. Nàng nâng tay, kéo tuột một bên vai áo xuống để lộ ra một vết thương sâu đến tận xương còn đang không ngừng chảy máu. Cố Ngữ Yên lại lấy ra hai lọ thuốc đưa cho Mạc Chi Thành.

“Giúp ta.”



Mạc Chi Thành nhanh chóng nhận lấy hai lọ thuốc của Cố Ngữ Yên, dựa theo lời của nàng dùng lọ thuốc có có nắp màu đỏ, dạng bột rắc lên vết thương để sát trùng trước, rồi tiếp đó mới dùng lọ thuốc còn lại thoa lên miệng vết thương giúp cầm máu, xong xuôi hết thảy mới băng bó lại. Mạc Chi Thành cũng không hiểu sát trùng là cái gì nhưng hắn cứ theo lời nàng mà thực hiện.

Hai ngày nữa là đến hạng mục tỷ thí cá nhân nên hôm nay hắn vốn định đến thăm mẫu hậu, bầu bạn cùng bà. Nhưng lúc vừa đến Phượng Nghi cung thì lại nhận được tin từ cung nữ là mẫu hậu trong người mệt mỏi nên đã đi nghỉ. Hơn nữa hắn biết được, mẫu hậu có triệu kiến Ngữ Yên vào cung. Mạc Chi Thành vốn muốn nhân cơ hội Cố Ngữ Yên chưa xuất cung mà đến gặp nàng, nếu có thể đưa nàng về Cố phủ cũng tốt.

Nhưng hắn lại không biết nàng đang ở đâu, đi loanh quanh một hồi, hắn nghe được tiếng động tĩnh phát ra từ khu vườn nhỏ trong cung, nơi đó vốn ít người lui tới nếu không phải do đang tìm kiếm Cố Ngữ Yên thì hắn cũng không đi đến gần đó. Đến lúc trông thấy được người mà bản thân muốn gặp thì cũng là lúc Mạc Chi Thành chứng khiến nàng bị đánh trúng một chưởng, văng đến phía sau đập vào bức tường lớn trọng thương. Hắn lúc đó hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng trong đầu ngay tức khắc hiện lên ý nghĩ phải cứu nàng, phải cứu Cố Ngữ Yên. Và may mắn là hắn thật sự đã cứu được nàng, vẫn may là nàng hiện đang ở bên cạnh hắn.

Sau khi Mạc Chi Thành băng bó xong vết thương thì Cố Ngữ Yên cũng không còn chút sức lực nào, nàng hoàn toàn mệt mỏi mà thiếp đi. Mạc Chi Thành nhẹ nhàng để Cố Ngữ Yên tựa đầu vào vai mình mà ngủ, còn hắn thì im lặng quan sát nàng. Khoảnh khắc này trong lòng Mạc Chi Thành thoáng xuất hiện một ý nghĩ, một ý nghĩ mà hắn cho rằng bản thân khó có thể thực hiện được, ước gì nàng sẽ mãi bên cạnh hắn, tựa vào vai hắn như vậy.

“Liên kết có dấu hiệu mạnh trở lại.” Tiểu Hũ nói.

“Có vẻ chủ nhân đã được an toàn.” Tiểu Nấm tiếp lời.

Tiểu Hổ nheo mắt nhìn cánh cổng hoàng cung to lớn, đồ sộ, đôi mắt màu hổ phách vẫn thập phần sắc bén, trầm ngâm một lúc thì Tiểu Hổ lên tiếng nói với Tiểu Hũ và Tiểu Nấm.

“Chúng ta đi, đến Huyền Vương phủ.”