Nghĩ đến đó, trong lòng cô lại ấm áp, ánh mắt cô, khi nhìn Diệp Thanh cũng có chút khác biệt.
"Vợ, sao em nhìn anh chẵm chẳm thế? Trên mặt anh có gì sao?" Diệp Thanh hơi ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì!" Tiếu Oánh Ức lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, liếc qua Diệp Thanh nói: "Ngày mai tôi còn có. rất nhiều việc phải xử lý, ngủ thôi
"Ờm..” Diệp Thanh nhìn chiếc giường lớn màu hồng kia mà nuốt một ngụm nước bọt, anh vô cùng tự giác mà ngả người xuống chiếc ghế sô pha của mình.
Bệnh viện Trúc Thành.
Bạch Thừa Sơn cau mày, Häc Lang đã rời đi được hai tiếng rồi nhưng đến giờ vẫn chưa quay về báo cáo. cho ông ta, chuyện này khiến trong lòng ông ta có một cảm giác xấu.
Bạch Thừa Sơn gọi cho một vệ sĩ của mình sai anh ta đi tìm Hắc Lang.
Một tiếng sau, vệ sĩ quay về.
Bạch Thừa Sơn hỏi đồn dập: "Tìm được chưa?”
“Chủ tịch Bạch, tìm được rồi ạ, nhưng mà...” Vệ sĩ nhìn Bạch Thừa Sơn, muốn nói rồi lại thôi.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Thừa Sơn u ám.
"Cả bổn người nhóm Hắc Lang đều đã chết rồi ạ" 'Vệ sĩ hạ giọng đáp.
"Chết rồi? Sao có thể thế được?" Bạch Thừa Sơn kêu lên kinh hãi, nhóm Häc Lang là một tiểu đội linh đánh thuê, thực lực của bọn chúng không thể xem thường được, bây giờ chỉ sai bọn chúng đi xử lý một thăng đần ở rể nhà họ Tiếu thôi thì sao lại chết được. chứ?
"Tôi tìm được thi thể của bọn họ ở một góc hẻo. lánh chỗ Nguyệt Lượng Loan ạ.""
Nguyên nhân tử vong là gì?" Bạch Thừa Sơn cau mày hỏi.
"Châm bạc, trên trán cả bổn người họ đều bị châm bạc đâm xuyên qua, một đâm mất mạng, chắc chắn là do cao thủ gây ra.”
“Chẳng lẽ nhà họ Tiếu còn có cao thủ âm thầm bảo vệ?" Bạch Thừa Sơn trầm ngâm hỏi.
"Không biết ạt" Vệ sĩ lắc đầu, sau đó trầm tư nói “Chủ tịch Bạch, liệu có khi nào cái tên ở rể đó chính là một cao thủ không?”
"Chắc chắn không thể nào như vậy được!" Bạch Thừa Sơn lắc đầu nói: "Nếu nó là một cao thủ, thì sao mà nó có thể nén giận được khi đối mặt với đủ mọi lời chế giễu mỉa mai suốt một năm qua chứ?”
"Nói vậy cũng đúng!"
"Xem ra nhất định là nhà họ Tiếu có cao thủ bảo vệ rồi, nếu không thì sao cô ả Tiếu Oánh Ức kia lại sống chết không chịu chấp nhận cậu Nghiêm chứ? Chắc chản là do cô ta có chỗ dựa mới dám đưa ra lựa chọn này”
'Vậy... Chủ tịch Bạch, chúng ta nên làm gì đây?"
"Nếu nhà họ Tiếu thật sự có cao thủ bảo vệ thì đám Hắc Lang cũng không phải là đối thủ, các cậu lại càng không phải đối thủ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ nhà họ Nghiêm đang đối phó với nhà họ Tiếu, chúng ta đợi bọn họ phân thắng bại rồi lại tìm cơ hội đối phó với tên ở rể được Tiếu Oánh Ức đưa về kia.”
"Hừm.
"Nhiệm vụ của cậu chính là để mắt tới cái thằng khốn đó cho tôi, trước khi hai nhà Tiếu Nghiêm phân thẳng bại thì đừng hành động manh động”
"Vâng thưa ngài, tôi hiểu rồi."
"À... Chờ đã... Đã xử lý thi thể của đám Hắc Lang. chưa? Danh tính của bọn họ là lính đánh thuê nước. ngoài, nếu bị lộ thì sẽ mang lại phiền phức cho chúng ta.
"Đã xử lý rồi ạI" Vệ sĩ đáp.
"Vậy thì tốt rồi” Bạch Thừa Sơn thở phào nhẹ nhõm sau đó phất tay: "Cậu đi đi"
Bạch Thừa Sơn phất tay áo, trong con ngươi ông ta lóe lên tia sáng, cho dù nhà họ Tiếu có cao thủ cỡ. nào bảo vệ thì cái thẳng ở rể đã hủy hoại con trai ông ta cũng nhất định phải trả giá đắt cho việc đó.
Cái giá bằng cả mang sống.