Thiếu Chủ Bí Mật Của Tổng Tài

Chương 37: Nở một nụ cười rạng rỡ


"Vô liêm sỉ!" Tiếu Oánh Ức trợn trắng mát, khuôn mặt hơi đỏ lên.

"Vợ à, lúc em đỏ mặt trông xinh thật đó." Diệp Thanh khen ngợi nói.

"Tên khốn nhà anh còn nói nhắm nữa, không thèm nhìn xem lúc này là lúc nào rồi?" Tiếu Oánh Ức không vui nói.

Đối mặt với sát thủ mà tên này cũng không chịu bỏ qua cơ hội trêu chọc cô, đúng là có một không hai.

"Vợ yêu, em nằm yên trong xe đừng động đậy, anh đi một lát ồi sẽ quay lại” Diệp Thanh vừa cười vừa nói.

Thấy nụ cười trên mặt Diệp Thanh, Tiếu Oánh Ức. trợn tròn mắt theo bản năng, bọn họ đang đối mặt với sát thủ dùng súng bản tỉa đấy!

Sao người này lại không lo lẳng chút nào chứ?

Diệp Thanh đẩy cửa xe ra, cúi người lao vụt ra ngoài như một tỉa chớp.

"Bùm bùm bùm..."

Tiếng súng liên tục vang lên, nhưng vẫn mãi không hề trúng Diệp Thanh, viên đạn chỉ có thể bắn trúng tàn ảnh mà anh để lại.

"Nhanh quá!"



Trên tòa cao ốc đối diện với Tập đoàn Tiếu thị, một gã đàn ông trẻ tuổi đang căm súng bắn tỉa hít một hơi thật, đang quan sát tình hình bên dưới qua ống. nhầm bắn, trên mặt đất bên cạnh anh ta đầy vỏ đặn nẵm rải rác.

Gã đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ và kính râm nên hoàn toàn không thể nhìn ra được khuôn mặt và biểu cảm của anh ta.

Một lát sau, anh ta dùng tay ấn chặt chiếc tai nghe rồi nói: "Bên anh mất dấu mục tiêu rồi, Mèo Yêu, em tìm được anh ta thì phải lập tức ép anh ta vào rong tầm mắt của anh, nếu không thì anh không thể nào giết chết anh ta được”

"Mèo Rừng, anh vậy mà lại thất thủ? Xem ra mục tiêu này hơi khó giải quyết rồi!" Trong tai nghe của Mèo Rừng truyền đến một giọng nói quyến rũ pha chút khó. tin.

Mèo Rừng là một tay bắn tỉa hàng đầu, rất hiếm khi bn trượt, vậy mà hôm nay anh ta đã bắn vài phát rồi cũng không thể giết chết được mục tiêu, điều này. thực sự nấm ngoài dự đoán của mọi người,

"Tốc độ của anh ta rất nhanh, rất có thể đó là một cao thủ, Mèo Yêu, em phải cẩn thận đấy."

"Ok!"

Lúc này Diệp Thanh đang trốn ở sau bức tường dưới hầm đậu xe, anh đã đoán được tay súng bắn tỉa ở rên tòa cao ốc đối diện, thế nhưng anh cũng không lập tức đến đó tìm và giết chết gã ta.

Bởi vì Diệp Thanh không thể chắc chẵn được là tay súng bản tỉa này có còn đồng bọn nào nữa hay không. Nếu như đồng bọn của đối phương ở gần đây, thì e là Tiếu Oánh Ức sẽ gặp phải nguy hiểm khi anh rời đi quá xa.

Quả nhiên mấy phút sau, một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt anh.

Cô ta mặc một bộ đồ da màu đỏ nóng bỏng, hoàn hảo khoe ra vóc dáng ngạo nghễ của mình.

Người phụ nữ này không chỉ có thân hình bốc lửa mà ngay cả khuôn mặt cũng không tệ, nhất là cặp mắt kia khiến cho người ta phải đê mệ, trong mắt ánh lên một chút mê hoặc.



Người phụ nữ này rõ ràng chính là Mèo Yêu.

Diệp Thanh nhìn người phụ nữ trước mắt rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chết đến nơi rồi còn cười được, thật đúng kẻ là không biết sợ ha!" Mèo Yêu lạnh lùng nói.

"Cô cảm thấy cô chắc chắn có thể giết được tôi sao?" Diệp Thanh híp mắt nói.

"Đương nhiên!" Mèo Yêu tràn đầy tự tin đáp lại

“Tự tin quá mức chính là tự đại, cô cảm thấy tôi nói có đúng không? Mèo Yêu!" Diệp Thanh từ tốn nói.

“Anh biết tôi?" Nghe thấy Diệp Thanh gọi mật danh của mình, Mèo Yêu hơi kinh ngạc.

"Tuy cô ta là một sát thủ nối tiếng, nhưng rất ít người từng nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, bởi hầu hết những người nhìn thấy cô ta đều đã chết hết rồi.

Mà người đàn ông trước mắt này vậy mà lại nhận ra cô ta, sao cô ta có thể không kinh ngạc được chứ?

“Ha ha... Mèo Yêu xuất hiện, vậy kẻ ở tòa cao ốc. đối diện bên kia chính là chồng cô, Mèo Rừng đún chứ?

”Chậc chậc... Không ngờ nha, hai sát thủ nhà mèo. xếp thứ 21 trên bảng xếp hạng lại đến ám sát tôi, tên khốn mua mạng của tôi kia đúng là rất coi trọng tôi mà!"