Lý Mộng Khiết nhìn một hồi, cảm thấy không thú vị, đứng lên muốn về đi tắm.
Sống lại 9 lần, lần nào cuộc đời của cậu cũng là một màu đen nhuốm máu, thấy nhiều, tâm lý khỏe mạnh cũng thay đổi. May mà cậu định lực hơn người, mới không bị điên.
Hung thủ cũng không phải cậu, cậu đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của người lạ, giữ nguyên hiện trường có vẻ tốt hơn-
"Ê, Mộng Khiết! Đi tắm gì mà lâu quá vậy hả? Cậu đứng đó làm gì? Đau bụng kinh?"
Lý Mộng Khiết liếc nhìn Dương Trường Miên đang đi tới, miệng không ngừng cằn nhằn: "..." Ai tới tháng?
Dương Trường Miên sợ cậu còn suy yếu nên muốn đi qua xem xem có tắm được không, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thanh niên trùm kín mít đầu đầy máu, tường cũng có, hét thất thanh, ôm chặt cậu: "Á! Mộng Khiết ơi có ma kìa! Có xác chết!"
Lý Mộng Khiết nhìn thằng bạn miệng cọp gan thỏ, nhếch miệng: "Chưa chết đâu, nhưng sắp chết rồi á. Tụi mình đi thôi, coi chừng bị xem là hung thủ thì nguy."
Dương Trường Miên vừa nghe không phải xác chết liền nhẹ nhàng thở ra, chộp lấy điện thoại trong tay Lý Mộng Khiết, gọi cho cấp cứu, vừa nói vừa chạy xuống lầu: "Cậu đứng đây canh chừng cho mình, mình ghé qua đồn công an kêu mấy chú qua xử lý."
Đột ngột ngẩng đầu: "Lý Mộng Khiết, có nghe không vậy?"
Lý Mộng Khiết chồm người xuống thang lầu, vẫy tay: "Nghe nghe, đi mau đi."
Cậu liếc nhìn Tô Hạ Dương đang hấp hối hơi thở mỏng manh mà còn đeo khẩu trang, nhìn trời. Cái chung cư rách này, tới thang máy còn không có, nếu mà tự ý di chuyển anh ta thì kiểu gì cũng ngỏm sớm.
"Tô Hạ Dương...tên này nghe cũng quen quen..."
...
Một lúc sau.
Đồn công an.
Tiếng xe cấp cứu reo inh ỏi đi xa, công an cũng vào cuộc điều tra, hai bạn nhỏ là những người có liên quan, cũng bị gọi về đồn hỏi cung.
Lý Mộng Khiết vào vài phút liền ra ngoài chờ Dương Trường Miên, so với thằng bạn hoạt ngôn, hướng ngoại, cậu thì biết gì đáp nấy mà thôi.
"Cậu là Lý Mộng Khiết?" Thanh âm của đàn ông trầm ấm vang lên bên tai, vừa nhẹ nhàng vừa nhu hòa.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, là trai đẹp: "Chú công an còn muốn hỏi gì nữa à?" Trai đẹp, nhưng không đẹp bằng cậu.
Khúc Sở Vân nụ cười hơi cương, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, dở khóc dở cười: "Tôi là cố vấn tâm lý, không phải công an. Với lại tôi trông già lắm sao?"
Khúc Sở Vân hình thể cân đối, cao hơn Lý Mộng Khiết một khoảng, mang gương mặt lãng tử, cười như không cười, nhìn không giống người làm nghề văn phòng, giống người hằng năm vận động hơn, cứ như một đầu báo hoang, vận sức chờ phát động. Khuôn mặt này, đi làm minh tinh điện ảnh còn được, rất ăn ảnh. Nhìn sơ qua cũng chỉ tầm hai mấy tuổi, chưa tới tuổi chú thật.
Kỳ Mộng Khiết so sánh công bằng, nâng mặt bằng chết người, như thiên thần của mình lên: "Đúng, trông chú già hơn nhiều so với tôi."
Khúc Sở Vân: "..." So với cậu thì hắn già là đúng rồi.
Hắn liếc mắt nhìn cậu nhóc cả người đầy gai nhọn này, không khỏi cảm thấy thích thú, địch ý của cậu đến từ đâu: "Thời gian xảy ra án mạng là 11 giờ kém 5 phút, theo như lời chứng của bạn nhóc, nhóc đã có mặt trước đó nữa. Nhưng vì chung cư không có camera nên đó chỉ là phỏng đoán."
Lý Mộng Khiết liếc mắt nhìn Khúc Sở Vân đang liến thoắng: "Nhưng thời gian báo án lại là 11 giờ 3 phút. Trong khoảng 8 phút đó, tại sao em không báo cảnh sát? Hung thủ không phải em, điều đó là chắc chắn, vậy tại sao?"
Lý Mộng Khiết chống cằm, nghĩ sao nói vậy: "Tại vì tôi sợ hung thủ sẽ quay trở lại hiện trường gây án nên án binh bất động, chờ bọn họ đi xa rồi mới xem xét."
Khúc Sở Vân bật cười, làm cậu bực bội ngó qua: "Tôi lại nghĩ là em sợ phiền phức nên không quan tâm tới người kia có chết hay không. Vừa hay ở hiện trường tìm thấy quần áo và sữa tắm, em muốn đi tắm chứ gì. Đó là chỉ phỏng đoán của tôi." Câu trả lời của cậu thật hoàn hảo, hoàn hảo tới không tình người.
Lý Mộng Khiết nhìn thẳng hắn, cố vấn tâm lý cho đồn công an không hổ là học tâm lý, phỏng đoán trúng phóc tim đen của cậu: "Phỏng đoán nhảm nhí hết sức, là một mầm non tốt theo gương Bác, tôi sao có thể bỏ mặc đồng bào được. Anh sai rồi, xin lỗi tôi đi."
Khúc Sở Vân nhịn không được cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp, tiếng cười nghe cũng rất hay nhưng Lý Mộng Khiết lại không biết thưởng thức, còn xa lánh, dịch mông ngồi ra xa.
Một thằng nhóc mới 16 lại có tâm lý tiêu cực, đầu óc nhanh nhạy như người lớn, còn lại phản bác ngược lại hắn. Bé ngoan không cần chứng tỏ nó ngoan, vì những đứa trẻ ngoan sẽ không dùng lời nói mà dùng hành động đến chứng minh. Chỉ có đứa trẻ xấu mới muốn bắt chước người tốt mà thôi.
Khúc Sở Vân đứng lên, vỗ vỗ đầu Lý Mộng Khiết: "Muốn ngụy trang người tốt, em còn non lắm."
Lý Mộng Khiết như giẫm phải shit dựng lông lên, phủi phủi tay hắn như phủi bã chim: "Nói nhảm gì vậy...?"
Hắn từ trong túi áo lấy ra danh thiếp, nhét vào tay cậu: "Muốn làm tâm lý tư vấn thì liên hệ tôi, giảm giá cho em."
Từ xa đã có người kêu Khúc Sở Vân: "Bác sĩ Khúc, cục trưởng tìm cậu!"
Hắn vẫy tay, đi về phía bên kia: "Đến ngay, gặp lại sau nha, bé Mộng Khiết."