Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 65: Tiểu Thiếu Gia Được Ôm Chặt Vào Lòng





Giang Dĩ Trạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, bờ mi kia khẽ chớp trong bóng tối.

Gương mặt ảnh đế rất đẹp, lông mi vừa đen vừa dày, lông mày hình lưỡi kiếm sắc bén, con ngươi sâu thẳm như một hồ nước không thấy đáy, bên trong phản chiếu lại ánh trăng mùa đông lạnh lẽo.

Dung mạo toát lên sự thanh tịnh.

Giang Dĩ Trạch cũng chớp mắt theo, cậu cười cười cử động thân mình sau đó ngồi dậy từ trong ổ chăn.

Hai người đang đắp chung chăn, ở giữa còn một khoảng trống, Giang Dĩ Trạch vừa động đậy liền có một luồng gió lạnh thổi vào chỗ nằm của Đường Cảnh Đồng.

Ảnh đế quyết định ngồi dậy theo.

"Còn sớm quá, tôi không ngủ được.

Tiền bối có phải cũng chưa ngủ được đúng không?" Giang Dĩ Trạch hỏi.

Hiện tại mới hơn 9h, ngày thường phải tận 11h đêm tiểu thiếu gia mới chịu chợp mắt, hôm nay đột nhiên đi nằm sớm như vậy thì không quen, cứ trằn trọc mãi, vài phút rồi mà vẫn không tìm được tia buồn ngủ nào.

Đường Cảnh Đồng gật đầu: "Ừm."
Ảnh đế có thói quen làm việc và sinh hoạt rất đơn điệu, chỉ cần ăn xong bữa tối là có thể đi nằm bởi vì anh không có hoạt động giải trí dư thừa nào, từ trước tới nay đều ngủ sớm dậy sớm.

Vậy nên nguyên nhân mất ngủ căn bản không phải là vì thời gian còn quá sớm.

Hôm nay chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi.

Hai người ngồi chung trong một ổ chăn, tuy rằng cách nhau khá xa, hơi thở của hai người vốn không thể hòa lẫn với nhau, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc mình đắp chung một cái chăn ngủ chung một cái giường với Giang Dĩ Trạch, tâm tình ảnh đế lập tức rối loạn.

Rất nhiều suy nghĩ kỳ quái ngổn ngang trong lòng, hình ảnh Giang Dĩ Trạch tràn ngập trong đầu, đương nhiên khó mà yên giấc.

"Em có muốn xem một bộ phim giết thời gian không?" Đường Cảnh Đồng đột nhiên đề nghị.

Dù sao anh cũng không buồn ngủ, cùng Giang Dĩ Trạch nằm trên giường xem phim có lẽ là một ý tưởng không tồi.

"Được."
Giang Dĩ Trạch gật đầu, cảm thấy lúc này xem phim mỏi mắt có lẽ sẽ dễ ngủ hơn.

Nhận được sự tán thành của cậu, Đường Cảnh Đồng chủ động xuống giường lấy điều khiển TV sau đó bắt đầu chọn phim.


Tuy rằng chỉ là một nhà trọ nhỏ trong thị trấn nhưng các thiết bị điện tử cũng không quá lạc hậu, TV có kết nối internet, màn hình khá lớn, thích hợp để xem phim giải trí.

Đường Cảnh Đồng tìm một bộ phim kinh dị mới công chiếu gần đây, tác phẩm này được rất nhiều người khen ngợi và đề cử, nội dung khá đặc sắc.

Bộ phim pha trộn giữa thể loại huyền nghi và kinh dị, anh luôn muốn tìm cơ hội để xem thử nhưng quá bận rộn, hôm nay vừa vặn có thời gian.

Giang Dĩ Trạch vốn đang phấn khởi nhìn Đường Cảnh Đồng bấm tới bấm lui, sau đó thấy poster phim mà ảnh đế vừa chọn thoạt nhìn rất khủng bố và kinh dị, vẻ mặt cậu lập tức cứng đờ.

Phim còn chưa phát, mới nhìn cái ảnh bìa mà Giang Dĩ Trạch đã run rẩy mười đầu ngón tay, cậu cắn môi cố gắng không nhắm tịt mắt lại.

Đường Cảnh Đồng lại không hề chú ý tới điểm bất thường này, anh tò mò hỏi: "Em có xem được phim kinh dị không? Tôi nghe nói bộ phim này được chấm điểm rất cao, nội dung khá nặng cần phải suy luận nhiều, các tình tiết đều logic và hấp dẫn, em thấy được không? Hay là chọn phim khác?"
Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua Đường Cảnh Đồng, khóe miệng khẽ giật giật, có vẻ như anh không phát hiện ra cậu đang sợ, nhưng thấy anh có vẻ rất hứng thú với bộ phim này cậu lại không nỡ từ chối.

Cuối cùng cậu cố tỏ ra trấn tĩnh gật đầu, miệng còn cười rất tươi: "Không sao, xem được."
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng bấm chạy video, bật chế độ toàn màn hình sau đó đặt điều khiển lên bàn, chính mình tự trèo lên giường kê gối sau lưng, hai tay ôm ngực tập trung xem phim.

Giang Dĩ Trạch cố làm mặt lạnh nhìn lên màn hình, nhưng mà ngay giây phút cảnh phim bắt đầu, khóe mắt cậu không khỏi giật giật, khẽ cắn môi kìm chế.

Trời đêm nay rất lạnh, Giang Dĩ Trạch lười bật máy sưởi nên đành kéo chăn trùm lên tận cổ, hai tay giấu trong chăn chỉ lộ ra cái đầu, như vậy vừa ấm hơn một chút mà vừa có cảm giác an toàn.

Cậu cố gắng tập trung vào nội dung phim nhưng âm thanh rùng rợn cứ văng vẳng bên tai khiến cậu không khỏi siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đường Cảnh Đồng thì không như vậy, anh xem phim vô cùng nhập tâm.

Bộ phim này khá kinh dị và máu me, nội dung cũng không hề đơn giản, không chỉ là các cảnh giật mình dọa người mà còn bao hàm rất nhiều yếu tố ma mị, huyễn hoặc, tâm lý,...!khiến cho người xem hoàn toàn bị cuốn hút vào mạch phim.

Đường Cảnh Đồng chăm chú theo dõi, hoàn toàn không phát hiện ra tiểu thiếu gia bên cạnh đang không được tự nhiên.

Phim dài gần hai tiếng, sau khi xem xong đã là 11h, Đường Cảnh Đồng vốn có thói quen ngủ sớm, hiện giờ đã qua thời gian nghỉ ngơi của anh cho nên ảnh đế có chút mệt mỏi.

Anh ngáp một cái, chuẩn bị đứng dậy tắt TV.

Thời điểm quay đầu nhìn lên giường mới trông thấy Giang Dĩ Trạch đang run lẩy bẩy, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, hai cánh môi trắng bệch, vết răng hiện lên rõ ràng.

Hơn nữa cậu dường như đã mất đi phản xạ, cứ ngơ ngác nhìn lên màn hình TV đã tối thui.

Đường Cảnh Đồng hơi sửng sốt, tiểu thiếu gia sợ đến vậy sao, nhưng mà anh không hề hay biết điều này.


"Dĩ Trạch, em có sao không?" Anh mở miệng gọi tên.

"Hả?" Giang Dĩ Trạch lúc này mới hồi phục tinh thần.

"Không sao không sao, chỉ hơi mệt thôi, chúng ta đi ngủ."
Giang Dĩ Trạch lắc đầu đáp lại, sau đó khẽ giật giật thân mình, trực tiếp nằm nghiêng xuống, chui cả đầu vào ổ chăn, cả người lại bắt đầu run rẩy.

Cậu vừa nhắm mắt lại thì toàn bộ cảnh tưởng kinh dị trong bộ phim vừa rồi như hiện lên trước mặt, càng tưởng tượng lại càng sợ, Giang Dĩ Trạch cảm thấy môi dưới của mình sắp bị cắn nát rồi.

Sao cậu lại sĩ diện đồng ý xem cái bộ phim chết tiệt này cơ chứ, mấy cái phim này quả là đáng sợ mà, nhất là xem vào buổi tối, có muốn để người ta ngủ ngon không đây???
May là vừa rồi cậu cố kìm nén không thét ra tiếng, bởi vậy mới tự cắn chặt môi trắng bệch đến nỗi in hằn dấu răng.

Giang Dĩ Trạch cố gắng nhắm mắt, nằm trong chăn vẫn chưa hết run, trong đầu cậu toàn là máu me ma quỷ...!
Vốn định xem phim cho dễ ngủ, cuối cùng lại phản tác dụng.

Ngay vào lúc này, cậu đột nhiên cảm giác Đường Cảnh Đồng sau lưng đang dịch chuyển, hình như anh ngồi dậy, hơn nữa còn tiến sát vào cậu.

Chỉ là Giang Dĩ Trạch sợ đến mức không dám mở mắt kiểm chứng.

Một lúc sau cậu nhịn không được bèn quay đầu thò ra khỏi chăn, vừa vặn đối diện ánh mắt của ảnh đế.

Trong phòng chỉ có ánh sáng vàng cam ấm áp từ chiếc đèn ngủ, ánh mắt của Đường Cảnh Đồng giữa bóng đêm lại càng thêm thâm trầm.

"Em sợ à?" Đường Cảnh Đồng nhìn thẳng vào mắt cậu, biểu tình nghiêm túc không hề có ý trêu chọc.

"Không." Giang Dĩ Trạch chớp chớp mắt, vô cùng cố chấp mà lắc đầu.

Cậu phủ định rất nhanh nhưng Đường Cảnh Đồng nhìn biểu hiện của tiểu thiếu gia thì biết cậu đang nói dối.

Anh mím môi, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng mạnh miệng này của Giang Dĩ Trạch rất trẻ con, lúc này anh mới thấy hơi buồn cười.

"Nếu em sợ phim kinh dị sao lại không nói với tôi?"
Đường Cảnh Đồng tiếp tục dò hỏi, trong lòng có chút tự trách.

Vừa rồi anh hơi vô tâm không nhận ra cư xử khác thường của Giang Dĩ Trạch, chỉ lo làm theo sở thích cá nhân mà không quan tâm đến trạng thái của cậu.


"Không đâu tiền bối, sao tôi lại sợ mấy cái phim kinh dị này cơ chứ.

Trên đời này làm gì có ma quỷ, mấy cái phim này chỉ là giả mà thôi, thân là một diễn viên tôi đương nhiên sẽ không sợ hãi mấy thứ trẻ con này." Giang Dĩ Trạch vẫn còn mạnh miệng.

Cậu không hề sợ phim kinh dị nha!
Đường Cảnh Đồng đương nhiên không tin, anh bỗng cười cười, cảm thấy tiểu thiếu gia thật đáng yêu.

"Tôi chưa buồn ngủ lắm, mà xem ra em cũng khá tỉnh táo nhỉ, hay là xem thêm một bộ nữa nhé?" Đường Cảnh Đồng đột nhiên hỏi một câu.

Giang Dĩ Trạch cứng người, lập tức thốt lên: "Không không không, tôi mệt rồi, buồn ngủ quá đi mất! Ngày mai còn phải quay chương trình đấy, chúng ta nên đi ngủ thôi."
Dứt lời, Giang Dĩ Trạch không thèm để ý đến đối phương nữa, cậu quay đầu vùi vào chăn, tiếp tục nhắm mắt.

"Được, vậy chúng ta ngủ thôi."
Đường Cảnh Đồng gật đầu đáp lại, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống.

Nhìn bóng lưng Giang Dĩ Trạch anh mới nhận ra vừa rồi mình cố ý dịch người lại một chút cho nên hiện giờ hai người nằm rất sát nhau, anh khẽ hít thở sâu, tựa hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Giang Dĩ Trạch đương nhiên không thể ngủ được, cậu nhắm chặt mắt, toàn thân căng cứng, trong đầu tua đi tua lại mấy cảnh phim kinh dị vừa rồi.

Một lúc sau, dường như không chịu được nữa, thân thể phát run lẩy bẩy, thậm chí còn nghe được tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập.

Đúng là hết trò mà, tự nhiên đua đòi xem phim kinh dị làm gì, chưa biết một lát nữa có ngủ được không nhưng có một điều mà cậu biết rất rõ: chìm vào giấc ngủ trong trạng thái này thì sẽ mơ thấy toàn là ác mộng cho mà xem.

Hồi nhỏ, có lần xem phim cương thi cùng với anh họ, thế là mỗi buổi tối sau đó đều gặp ác mộng, thời gian đó cậu cực kỳ sợ đi ngủ bởi vì hễ ngủ mơ là sẽ bị cương thi hù dọa.

Ngay khi Giang Dĩ Trạch còn đang cắn chặt môi tự lẩm nhẩm "Thịnh vượng, Dân chủ, Văn minh, Hài hòa"* để phân tán sự chú ý của bản thân thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo cậu.

*câu này là tiêu ngữ của Trung Quốc, cũng giống như Việt Nam mình ở dưới quốc hiệu Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là câu Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc vậy đó
Bàn tay kia hơi lạnh, Giang Dĩ Trạch trừng mắt căng thẳng nhưng ngay sau đó mùi hương nhàn nhạt quen thuộc chậm rãi bao lấy cậu, tiểu thiếu gia lúc này mới ý thức được người đang ôm mình là Đường Cảnh Đồng.

Trong bóng đêm, Đường Cảnh Đồng không tiếng động vươn tay ôm eo Giang Dĩ Trạch.

Lồng ngực anh kề sát sau lưng cậu, nhiệt độ không lạnh lẽo như bàn tay mà vô cùng ấm áp, thậm chí còn cao hơn cả thân nhiệt của tiểu thiếu gia.

Giang Dĩ Trạch khẽ cựa mình lui vào lòng anh, cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.

Thân thể được thả lỏng, cậu yên lặng không lên tiếng, tùy ý để đối phương ôm eo mình, bởi vì cậu cũng không biết nên mở lời ra sao.

Có lẽ anh cảm thấy mình đang sợ hãi nên anh mới ôm trấn an mình, nghĩ vậy cậu bèn ngầm đồng ý, bởi vì cái ôm của Đường Cảnh Đồng quá thoải mái, lại có mùi thơm lãnh tĩnh quen thuộc mà cậu vẫn luôn mê mẩn.

Giang Dĩ Trạch không lên tiếng cũng không quay đầu lại.

Hai người đều trầm mặc không ai nói gì.

Thấy đối phương không cự tuyệt, Đường Cảnh Đồng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Lúc này thân thể hai người không còn khoảng cách, hô hấp của anh phả vào sau gáy cậu một luồng nhiệt khí.

Cảm giác phía sau cổ hơi ngưa ngứa, Giang Dĩ Trạch có chút khó chịu giật giật đầu, sau đó tự điều chỉnh tư thế tìm một vị trí nằm thoải mái nhất trong lòng Đường Cảnh Đồng.

Có người ôm sau lưng là một cảm giác vô cùng an toàn, Giang Dĩ Trạch dần quên đi những tình tiết rùng rợn của bộ phim, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo đến, cậu đánh một cái ngáp sau đó từ từ chìm vào giấc mộng.

Đường Cảnh Đồng thì ngược lại, anh đợi cho đến khi hô hấp của Giang Dĩ Trạch trở nên đều đặn mới dám hít sâu một hơi, hai mắt mở to, tình tự phức tạp hiện lên nơi đáy mắt.

Đây là độ ấm cơ thể của Giang Dĩ Trạch, crush của mình, mà cậu ấy lại đang nằm trong lồng ngực mình.

Nghĩ vậy ảnh đế vô cùng kích động, thế nhưng cũng không dám sờ soạng lung tung mà chỉ an phận ôm người sát vào lòng, như vậy là đủ thỏa mãn rồi.

Một lúc sau, ảnh đế chậm rãi cúi đầu ghé sát vào cái gáy trắng nõn của tiểu thiếu gia, nhẹ nhàng hít sâu từng nhịp như khắc ghi mùi hương và độ ấm này.

Đường Cảnh Đồng không biết vì sao mình lại làm ra hành động biến thái như vậy, cứ thế mà nảy sinh dục vọng đối với một người con trai, chỉ là mỗi lần tiếp xúc với Giang Dĩ Trạch anh lại không nhịn được xúc động muốn đem đối phương khảm vào lồng ngực, nuốt vào trong bụng.

Một đêm này Giang Dĩ Trạch ngủ rất ngon, còn vị nào đó vốn có thói quen ngủ sớm lại trằn trọc đến gần sáng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Giang Dĩ Trạch tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cậu vẫn nằm yên trong lòng người nào đó, chỉ là cúc áo không biết vì sao lại bị người mở ra, một bàn tay hư hỏng đặt lên lồng ngực của mình.

Lòng bàn tay và ngón tay người kia rất khô ráo, cậu khẽ cựa mình thì cái tay kia cũng nhẹ nhàng ma sát phần da thịt mẫn cảm, một cảm giác kỳ dị trào dâng trong lòng Giang Dĩ Trạch.

Cậu khiếp sợ mở to mắt, sau đó lập tức nhớ ra người đang ôm mình là ai.

Bên tai là hơi thở trầm ổn của Đường Cảnh Đồng, anh đang gục đầu kề sát vào gáy cậu khiến cho tiểu thiếu gia cảm thấy ngứa ngáy.

Nghe tiếng thở này, Giang Dĩ Trạch liền biết Đường Cảnh Đồng còn chưa tỉnh ngủ.

Nhưng cánh tay anh vẫn gắt gao khóa chặt cậu vào lòng.

Giang Dĩ Trạch cắn nhẹ môi, cảm nhận bộ phận mẫn cảm của mình đang bị đụng chạm, nhất thời không biết có nên gọi ảnh đế dậy hay không.

Chính là nếu không sớm rời giường, lúc này nhân viên quay phim đột nhiên xông vào thì toang!
Nghĩ vậy Giang Dĩ Trạch bèn cựa quậy mạnh hơn một chút, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Đường Cảnh Đồng.

Nhưng cậu chỉ vừa hơi động đậy, người phía sau lại càng phản ứng mãnh liệt hơn.

Anh càng thêm siết chặt vòng tay, mà cái nơi tư mật nhất của cậu vốn đang kề sát khu vực nguy hiểm của anh, lúc này lại trực tiếp đụng phải tiểu ảnh đế.

- --