Thiêu Thân

Chương 55: Tại sao nó phải đợi cậu?


Tối đó Lâm Hạc trở về, nhìn trên bàn để hai tờ giấy báo nhập học có bìa giống nhau còn chưa mở, hắn cụp mi nhìn một lúc, sau đó nhìn Thẩm An đang nằm trên giường ngủ ngon lành, trong tâm cảm thấy có điều gì đó thoáng qua, nhưng trời đã khuya, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn nằm xuống giường, vươn tay kéo chăn đắp lên nửa phần lưng lộ ra ngoài của Thẩm An, sau đó từ phía sau ôm chặt lấy cậu.

Dường như chỉ đến lúc này, khi hắn nói với người khác rằng mình rất hạnh phúc, mới trở nên chân thực một chút.

Lâm Hạc là một người nhạy cảm, nhưng hắn một ngày ôm ba việc quá bận rộn, chỉ có vài giờ để về nhà vào giữa trưa, Thẩm An thỉnh thoảng cũng không có ở nhà, nhưng cách đây không lâu Thẩm An bắt đầu nấu cho hắn mấy món không mấy ngon miệng cho lắm, Lâm Hạc không đả kích nhiệt tình của cậu, lần nào cũng ăn hết sạch, nhưng hắn vẫn cho rằng với tính tình của Thẩm An hẳn là sẽ không trụ được lâu.

Bây giờ quả nhiên là như vậy, sau khi Lâm Hạc trở về hắn không thấy Thẩm An ở trong phòng, ngay cả giấy báo nhập học ngày hôm qua cậu lấy về vẫn còn nguyên trên bàn còn chưa động tới.

Lâm Hạc lấy điện thoại di động ra xem, hắn không có mấy liên lạc, phần lớn tin nhắn đều thuộc về hắn và Thẩm An.

Nhưng Thẩm An hôm nay lại không có nhắn tin cho hắn, nói cậu sẽ không về nấu ăn.

Đến lúc Lâm Hạc đi làm, hắn thuận tiện mua mấy cái bánh trên đường ăn, vừa ăn vừa lấy điện thoại di động ra xem.

Vẫn không có động tĩnh.

Lâm Hạc đẩy xe đạp, ăn mấy miếng bánh rồi đạp xe đạp lao tới cửa hàng của Hồ Khả Nhậm.

Phía đối diện đỗ một chiếc ô tô màu xám đen, ngay khi Lâm Hạc đang định phóng đi thì cửa kính xe hạ xuống.

Là một phụ nữ khí chất có phần lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt hơi nhướng lên, độ cong của môi kết hợp với màu son mang đến cho người nhìn cảm giác sắc sảo.

Cô mặc một bộ vest nữ màu trắng kem trông có vẻ quý giá, mang giày cao gót không quá cao. Người phụ nữ ngồi đó, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lâm Hạc.

Ngay cả người như Lâm Hạc, từng trải qua đủ loại ánh mắt lạnh lùng của người khác, gặp đủ loại khó khăn, cũng không thể phán đoán được cảm xúc của đối phương, huống chi là hiểu được mục đích của đối phương.

Quý cô nhìn Lâm Hạc một lát, sau đó bưng ly trà đen trên bàn lên, chỉ nhấp một ngụm, tựa hồ có chút kén chọn, khẽ cau mày.

Cô có vẻ không hài lòng với món trà được phục vụ trong nhà hàng trà mô phỏng theo phong cách châu Âu mới mở ở quận Tân Thành này.

Phòng riêng của họ ở tầng hai yên tĩnh và riêng tư hơn phòng ở tầng một.

Lâm Hạc không chạm vào trà trước mặt, hai tay buông thõng dưới gầm bàn, như thể cảm thấy mình ở đây thật lạc quẻ.

“Chào cậu, tôi xin tự giới thiệu trước, tôi là cô của Thẩm An, Thẩm Ỷ.”

Người phụ nữ lên tiếng trước, nhìn thẳng vào Lâm Hạc đang ngồi đối diện.

Thiếu niên không có vẻ gì rụt rè, trong ánh mắt nhiều hơn là cảnh giác, trông rất phòng thủ nhưng vẫn đủ bình tĩnh.

Lâm Hạc vẫn không mở miệng.

Thẩm Ỷ lại nói: “Nghe nói bây giờ cậu là người giám hộ của Thẩm An?”

Giọng điệu cuối cùng của cô khi nói câu này hơi cao lên, nghe như đang nói đùa, nhưng vẻ mặt lại quá bình tĩnh khó có thể nhận ra cô đang muốn giễu cợt người khác.



Lâm Hạc hai tay có chút nắm chặt, hắn thật sự không ngờ Thẩm An thật sự có cô, vốn dĩ hắn cho rằng cậu chỉ vì sĩ diện mà nói dối trước mặt bạn bè.

Cô của em ấy? Cô của cậu vẻ rất giàu có, sao đột nhiên lại xuất hiện vào lúc này? Muốn làm gì?

Lâm Hạc tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã có chút loạn.

Hắn nói: “Chào cô, tôi là Lâm Hạc.”

Thẩm Ỷ gật đầu, sau đó nói: “Ừ, tôi biết rồi.” Lúc này trên mặt cô hiện lên nụ cười, cô nói với Lâm Hạc: “Tôi sống ở nước ngoài, hai ngày nay mới về nước đến trường để tìm Thẩm An. Lúc đó các cậu đã tốt nghiệp và được nghỉ phép, tôi liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của cậu, cô ấy bảo tôi tìm cậu, bảo cậu là lớp trưởng, quan hệ với Thẩm An cũng rất tốt.”

Lâm Hạc nhướng mi, sau đó hỏi: “Thẩm An xảy ra chuyện cô không biết? Hiện tại mới đến tìm em ấy?”

Câu này hỏi quả thực có phần không chút khách khí.

Nhưng Thẩm Ỷ lại không hề tỏ ra bất mãn, cô chậm rãi giải thích: “Ba năm nay tôi đang quảng bá cho dự án mới của công ty ở Đan Mạch, cũng không để ý nhiều đến tin tức trong nước, Thẩm An và tôi không có liên lạc gì cả, bình thường không liên lạc nhiều, dù sao thì chúng tôi cũng xa nhau quá, nhưng năm nào tôi cũng gửi quà sinh nhật cho nó, cho đến năm nay khi thành niên, đồ tôi gửi vẫn luôn chưa được nhận, liên lạc không tìm thấy người, tôi mới biết anh tôi xảy ra chuyện.”

Cô nói ra những lời này rất lạnh lùng, dường như cha của Thẩm An đã xảy ra chuyện, cũng không gây ra thay đổi lớn nào trong cảm xúc của cô.

“Tôi nghe nói nó trong khoảng thời gian này đã sống với cậu, đây chỉ là một tâm ý nhỏ của tôi.” Thẩm Ỷ lấy trong túi ra một ít tiền mặt, đẩy đến trước mặt Lâm Hạc.

Lâm Hạc nhìn người đối diện, hầu kết giần giật.

“Có ý gì?”

Thẩm Ỷ mỉm cười: “Cậu vất vả rồi. Tôi biết đứa trẻ này cũng được cưng chiều như bố nó. Tôi đến trường của cậu, nhìn thấy danh sách đỏ treo trước cổng trường, điểm số của nó có chút vượt quá dự đoán của tôi, tôi nghĩ đây đều là công lao của cậu.”

“Thời gian của tôi có hạn, không thể ở đây mấy ngày, tôi sẽ mang nó đi cùng, nếu cậu không hài lòng với số tiền này tôi có thể bổ sung thêm.” Thẩm Ỷ nói.

“Chúng tôi đã nộp hồ sơ rồi, hơn một tháng nữa sẽ vào đại học, bây giờ cô lại muốn đưa em ấy đi!?” Lòng bàn tay Lâm Hạc nắm chặt lại, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ỷ phía đối diện.

“Tôi sẽ không cần số tiền này.” Lâm Hạc nghiêm túc nói.

Thẩm Ỷ tựa hồ đã đoán trước được phản ứng của hắn, cô thản nhiên nói: “Tôi không ép buộc cậu.” Cô đổi chủ đề: “Nhưng cậu phải biết, điều này sẽ không ảnh hưởng đến kết quả tôi đưa nó đi, không phải cậu không nhận tiền nó sẽ ở lại, đây không phải giao dịch, đây chỉ là tạ lễ.”

Tạ lễ?

Bởi vì hắn đã cho Thẩm An vào nhà, chăm sóc Thẩm An, bây giờ gia đình hắn tìm được cậu, muốn đón cậu, cảm ơn hắn coi như người ngoài đã giúp đỡ Thẩm An.

Cứ đơn giản vậy à?

“Cậu thành tích rất tốt, đầu óc thông minh, cậu nên biết xét đến tình cảnh hiện tại của cậu, nhận số tiền này là điều thích hợp nhất.” Thẩm Ỷ nói những lời này không hề có ý gì, cô nói thẳng thắn, ngữ khí như đang tường thuật lại một sự thật.

Nhưng càng như thế thì càng làm tổn thương con người.

Lâm Hạc vốn là tâm tình có chút bất ổn, hắn biết nếu người phụ nữ tên Thẩm Ỷ này thật sự muốn đem Thẩm An đi, hắn làm sao mới giữ nổi Thẩm An đây?

Nhưng hắn rõ ràng đã kiên trì đến thời điểm này, hắn cùng Thẩm An đều sắp cùng nhau vào đại học!



Rõ ràng tương lai họ còn rất nhiều ngày dài bên nhau, tại sao lại đột nhiên trở nên như thế này.

Lâm Hạc có chút khó tiếp nhận, thậm chí không giấu được cảm xúc: “Chúng tôi thông báo nhập học cũng đã nhận rồi!”

Thẩm Ỷ Tường không cho rằng đây là chuyện quá quan trọng, cô trả lời: “Ra nước ngoài tôi sẽ thu xếp mọi chuyện, nếu không được, nó vẫn có thể học thêm một năm nữa, cũng không phải vấn đề lớn.”

“Còn em ấy thì sao? Em ấy có chịu đi cùng cô không?” Lồng ngực Lâm Hạc như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến hắn thở không lên hơi.

Thẩm Ỷ lại cười khúc khích: “Nó cũng không có năng lực gì tự chăm sóc bản thân, sao bảo nó tự chọn?”

“Nhưng tôi có thể chăm sóc em ấy! Tôi sẽ...”

Thẩm Ỷ đột nhiên ngắt lời hắn: “Cậu thì sẽ làm sao? Cậu sẽ bán mạng làm việc chỉ để tiết kiệm đủ tiền học phí, sau đó vào đại học vừa học vừa làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Cậu sẽ làm ba công việc cùng một lúc, hay là làm bốn việc, ngủ không đủ giấc chèo chống cuộc sống của cậu và Thẩm An?

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi đến đây chỉ để nói cho cậu biết, chỉ thế thôi.” Nụ cười trên mặt Thẩm Ỷ hoàn toàn tắt ngấm.

Lâm Hạc lúc này mới nhận ra, cô quả thực đã nhận ra điều gì đó, chiếc mặt nạ lịch sự dưới sự bất giác của Lâm Hạc cuối cùng cũng không còn đeo nổi trên mặt nữa.

Lúc này Lâm Hạc trong lòng hỗn loạn, hắn nóng lòng muốn tìm một ít lợi thế thương lượng để giữ Thẩm An.

Hắn thở hổn hển, giọng điệu có chút khẩn trương: “Ngôi nhà chúng tôi đang ở sắp bị phá bỏ... Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ không phải làm việc vất vả như vậy nữa... Tôi cũng có thể cho em ấy một cuộc sống tốt đẹp...” Những lời như vậy hắn trước nay chưa từng thốt ra, vốn dĩ hắn không thích nói về những điều mình chưa đạt được.

Thẩm Ỷ lúc này trở nên cực kỳ tàn nhẫn, cô nói: “Hôm qua tôi đã ăn tối với lãnh đạo thành phố của các cậu, trong vòng ba năm cũng không thể phá dỡ được.”

Lông mi Lâm Hạc run run, hắn mở miệng muốn nói thêm.

Thẩm Ỷ không cho hắn cơ hội.

“Cậu đã chọn một lựa chọn rất ngu ngốc.” Ánh mắt Thẩm Ỷ rơi vào trên người Lâm Hạc, sắc mặt người thanh niên tái nhợt nhưng vẫn ngồi thẳng, toàn thân cực kỳ căng cứng.

Nhưng ánh mắt của hắn đã thay đổi, cách hắn nhìn Thẩm Ỷ là sự thù địch không che giấu.

Giống như Thẩm Ỷ là kẻ ác đã lấy đi thứ quý giá nhất của hắn.

“Sau này... Tôi cũng có thể cho em ấy điều kiện sống tốt...” Lâm Hạc nhấn mạnh từng chữ, tựa như điều này sẽ khiến hắn tỏ ra kiên định, những gì hắn miêu tả sẽ sớm biến thành hiện thực: “Tôi có thể làm được, tôi có thể làm rất tốt, không thua kém gì cô “.

Tuổi còn rất nhỏ, so với Thẩm Ỷ còn khoa trương hơn.

Nhưng khoảng cách giữa hắn và Thẩm Ỷ không phải là một khoảng cách bằng phẳng, giữa họ là một khe núi sâu.

“Lâm Hạc, mẹ là Cố Dĩnh, làm y tá ở một bệnh viện quận sau khi tốt nghiệp trường y, hai năm sau gặp Lâm Minh Tích rồi cùng ông ấy đến thành phố. Lâm Minh Tích trước đó làm kỹ thuật viên trong một nhà máy, sau đó vào một công ty nhỏ làm quản lý kỹ thuật. Họ đã tiêu gần hết tiền tiết kiệm để mua một căn nhà trong khu dân cư. Cậu và Thẩm An vì vậy trở thành hàng xóm, nhưng thực ra đó là căn nhà tồi tệ nhất mà gia đình Thẩm An từng ở.” Thẩm Ỷ tiếp tục, cô tàn nhẫn nói: “Tôi biết cậu rất thông minh. Tôi đã kiểm tra kết quả trước đó của cậu, đáng lẽ không ngoài dự đoán cậu nên là trạng nguyên khoa tự nhiên thành phố, nhưng cậu lại thi ra cái thành tích kém nhất trong ba năm cấp ba, nhưng tất cả đều không phải là vấn đề, cho dù năm nay cậu không đứng nhất, kể cả đứng nhất đi chăng nữa, thì đã làm sao?”

“Cậu một mình liều mạng, nhưng tài nguyên lại không đủ, nếu may mắn thì mười năm mười lăm năm có thể đạt đến trạng thái hiện tại của tôi, vậy tại sao Thẩm An hiện tại không đi cùng tôi mà phải đợi cậu vất vả hơn mười năm khi hiện tại nó có thể có ngay được.”

“Hơn nữa, cậu đăng ký nguyện vọng, bỏ đi 60 điểm vào cùng trường đại học với Thẩm An, nếu nó cứ không hiểu chuyện cậu liền tiếp tục quản nó, sau này nó hiểu chuyện rồi, đây là con bài bắt nó trả ơn cả đời sao.”

“Người ngoài nhìn thấy sẽ tiếc nuối mà cảm thán sự hy sinh, ở chỗ tôi đây chỉ thấy là sự ích kỷ đến ngu ngốc!” Mỗi một câu nói của cô như những lưỡi dao sắc bén, xuyên qua bộ quần áo giặt đến bạc màu của Lâm Hạc, thấu qua thân hình gầy gò của thiếu niên.