Em phải cứu anh thôi.
Hô hấp của Lâm Hạc dừng lại, hắn gần như không thể suy nghĩ, trong não chỉ có câu nói này phiêu du.
Hắn trước giờ đều không tin Thẩm An, hăn thậm chí còn chắc mẩm Thẩm An nhất định sẽ rời đi.
Bởi vì hắn quá ngây thơ, cho rằng nếu mình liều mạng, dâng lên những thứ tốt nhất mà mình có cho Thẩm An, khiến Thẩm An giống như những đứa trẻ bình thường khác là tốt nhất rồi.
Nhưng trên thực tế, Thẩm An căn bản không nhất định phải sống cuộc sống như vậy, cậu có lựa chọn tốt hơn.
Thẩm An vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng đó là vì cậu không còn cách nào khác ngoài việc sống với mình.
Bởi vì Lâm Hạc không nghĩ Thẩm An vì thích mà ở lại, bởi vì... bởi vì hắn rốt cuộc không đáng để yêu như vậy, tính tình trầm tính ít nói, không thể nói lời nào tốt đẹp ngoài chọc Thẩm An khóc, hắn tính sở hữu và tính kiểm soát rất mạnh, không thể vị tha hay ân cần.
Nhưng lúc này, hắn bị thân thể ấm áp của Thẩm An ôm vào lòng, thậm chí hắn còn không có cảm giác chân thật, hắn không chắc chắn hỏi Thẩm An: “Sau khi rời đi sẽ quên anh, hay là ở lại sau đó nhiều năm hận anh?” Hắn dường như cảm thấy giữa họ chỉ còn lại hai lựa chọn, cho dù Thẩm An lựa chọn bốc đồng vì cảm thấy mình nợ hắn quá nhiều, về sau cậu nhất định sẽ hối hận.
Không có lựa chọn thì đã đành, có lựa chọn sao phải cùng Lâm Hạc chịu khổ?
Nghe hắn nói xong, Thẩm An phải mất một lúc mới phản ứng lại, cậu nghiêng đầu, dường như cũng bối rối: “Nhưng em không mạnh mẽ lắm, nếu rời xa anh sẽ dễ nhớ anh, dễ khóc.”
Cho nên vào giờ phút này Lâm Hạc không phải cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể nữa. Đối mặt với một Thẩm An như vậy, hắn sẽ có chút choáng váng, khả năng tự chủ cũng không mạnh lắm, hắn muốn hôn Thẩm An, người không quá muốn bị hắn hôn.
Xe của Thẩm Ỷ lái từ thành phố cũ đến thành phố mới, thành phố nơi cô sống từ nhỏ mang đến cho cô một cảm giác rất xa lạ, miễn cưỡng từ mấy tòa nhà cũ nát mới có thể tìm thấy vài sự quen thuộc lẻ tẻ.
Giữa thành phố mới và thành phố cũ có một cảm giác tách biệt rõ ràng, thành phố cổ dường như vẫn còn mắc kẹt trong thời đại chậm rãi ngày trước với những con đường lát đá xanh gập ghềnh, còn có mấy khu chợ nhỏ chưa kịp phá dỡ.
Lý Thanh ngồi ghế trước lái xe, nghe thấy tiếng ngón tay gõ trên bàn phím phía sau dừng lại, cô bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Ỷ qua gương chiếu hậu.
Sắc mặt Thẩm Ỷ hôm nay có vẻ hơi mệt mỏi, giống như đêm qua chưa được nghỉ ngơi tốt vậy.
Cuối cùng, Lý Thanh không khỏi nói: “Thật ra cô không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, dự án ở Đan Mạch rất quan trọng đối với việc thăng tiến của cô. Lúc đó cô bận rộn đến váng đầu, ai mà ngờ được bên anh cô lại phát sinh chuyện như này.”
“Nhưng tôi không ngờ rằng Thẩm An lại yêu một người đàn ông, nó lớn lên trông rất dễ thu hút bọn lừa đảo!” Thẩm Ỷ không khỏi xoa xoa lông mày.
Lý Thanh cười nhẹ: “Bạn trai nhỏ của cậu ấy không phải rất tốt sao?”
“Tuổi nhỏ tâm sâu, Thẩm An đấu không lại với nó, cô có biết khi người thân đến đòi chia tài sản cậu ta đã làm gì không? Cậu ta bị người thân đánh bị thương nhẹ đến phải nhập viện, vì chuyện này ép ngược lại cái nhà kia phải nhượng bộ, là chiêu thương địch một ngàn tự hại tám trăm!”
Lý Thanh cũng lắc đầu: “Cô không cần phải vì áy náy mà bất mãn với cậu ta.” Cô nhìn Thẩm Ỷ cau mày: “Cô không có ý định sinh con, anh trai cô chỉ để lại một đứa trẻ như vậy, cô cảm thấy vì tốt cho nó, nó lại cảm thấy cô đang chia ương rẽ thúy! Thằng nhỏ lúc lưu lạc đầu đường cô không xuất hiện, bị người ta nhặt về cho ăn cho uống còn dạy học cùng nhau lên đại học, cô lúc này lại xuất hiện muốn đem người mang đi “.
Khi thời gian đếm ngược đèn đỏ kết thúc, Lý Thanh tiếp tục: “Cô cứ để cậu ấy vui vẻ tùy thích là được rồi, trường đại học của cậu ấy không tệ, đều là dựa vào năng lực của chính mình, cô lại không để cậu ấy học, đối tượng của cậu ấy, cậu ta sớm trưởng thành, có điều cũng là có nguyện nhân...”
Thẩm Ỷ thở ra một hơi, sau đó nhìn lịch trình của mình: “Chúng ta đặt chuyến bay vào chiều mai nhé.” Sau đó nói ra một địa chỉ.
Lý Thanh kinh ngạc nói: “Cô ngay cả người thân của người ta cũng không tha cho!?”
Thẩm Ỷ tức giận nói: “Cô biết cái gì? Tiền đền bù phá dỡ hiện tại còn chưa tới, gia đình bị Lâm Hạc đó dọa sợ, đợi hai ba năm nữa, khi tiền đền bù đến, nói không chắc họ lại đến tính sổ.”
“Tôi không thể quay lại thường xuyên, vì vậy tôi phải giải quyết vấn đề thật sạch sẽ.”
Chiếc Mercedes-Benz lái về phía khu dân cư nơi gia đình Lâm Minh Triết sinh sống, Thẩm Ỷ xuống xe, Lý Thanh xách túi xách theo sau.
Chuyện này được xử lý khá nhanh chóng, bởi vì nó đơn giản liên quan đến tiền bạc, thứ không thiếu đối với Thẩm Ỷ.
Cửa xe lại mở ra, Thẩm Ỷ bước vào. Lý Thanh khởi động xe, nói: “Bạn trai của cháu trai cô không giống người thân của nó chút nào.”
Thẩm Ỷ xử lý xong chuyện này sau, cô hơi nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế suy nghĩ vẩn vơ.
Cô không biết làm thế nào mà cô, một người vốn luôn là một nhân vật mạnh mẽ, lại dễ dàng nhượng bộ như vậy, cũng cảm thấy người lớn trong lòng giấu cảm giác tội lỗi đối mặt với trẻ con dễ mềm lòng.
Nhưng cô cũng sẽ nghĩ đến ngày đó, khi xe của cô dừng trước mặt Thẩm An, khi cửa xe mở ra, cô nhìn thấy trên tay Thẩm An cầm hai tờ giấy nhập học, dường như rất quý giá. Cậu như không hề chịu tí khổ chút nào, đôi má trắng trẻo khỏe mạnh, trên cổ tay lộ ra một chiếc vòng tay màu xanh lá cây, trên đó là một con ếch hoạt hình với đôi mắt to.
Nó hơi trẻ con, giống như thứ mà một đứa trẻ sẽ đeo.
Cậu trông như được chăm sóc rất cẩn thận, đôi mắt sạch sẽ, còn mang theo chút ngơ ngác không rành thế sự.
Khi biết Thẩm Ỷ tới đón mình đi, đối với người cô hai phần ba thời gian ở nước ngoài còn thốt ra câu thành ngữ: “Cô ơi, đã quá muộn rồi, con đã lấy thân báo đáp người ta, cùng cậu ấy nguyện định chung thân rồi!”