Thoát Sao Khỏi Vòng Tay Anh

Chương 4: Chiếm đoạt [H]


Trong khi anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc bất thường về cơ thể thì Châu Liên đã mất đi ý thức từ lúc nào bò tới chỗ anh, đưa tay luồn từ phía sau, miệng hôn lên vai anh. Cả cơ thể Dịch Tư Nghiêm cứng đờ, bộ phận nào bó càng mạnh mẽ vươn vai không có dấu hiệu của việc rút khỏi.

Đôi môi rực nóng kia bất giác hôn từ vai cho đến tai anh, từng hơi nóng phả vào cổ kéo theo đó là sự kích thích không thể kìm nén được. Dịch Tư Nghiêm đẩy Châu Liên sang một bên, giọng khàn đục cho thấy anh đã bị dục vọng khuấy động: "Tránh ra, nếu cô còn không biết điều, tôi không biết bản thân sẽ biến thành bộ dạng gì đâu."

Châu Liên chìm đắm trong dục vọng, từng lời của Dịch Tư Nghiêm chỉ để ngoài tai, không còn ý nghĩa gì cả. Anh càng đẩy, cô càng tiến gần tiến công mạnh mẽ. Cô kéo bỏ chiếc áo tắm trên người, cơ thể trần trụi áp sát lấy Dịch Tư Nghiêm điên cuồng quấy phá.

Dịch Tư Nghiêm đứng dậy có ý định rời đi nhưng Châu Liên dường như rất nhạy bén, cô ôm chặt lấy anh, điên cuồng mà hôn. Đến lúc này Dịch Tư Nghiêm cũng không có ý định tha cho cô nữa rồi. Ánh mắt anh tràn đầy dục vọng, hơi thở khô nóng miệng khàn khàn: "Cô đừng hối hận, tôi đã muốn tha cho cô, là cô không thể rũ bỏ được."

Nói rồi anh kéo tay Châu Liên, đè cô xuống giường, mạnh mẽ đáp trả lại. Môi anh quyến rũ gặm nhấm lấy người phụ nữ dưới thân. Ngay khi chạm vào đôi mềm mại của Châu Liên, Dịch Tư Nghiêm đã phát hiện ra bản thân đã bị nghiện. Không phải nghiện thuốc phiện, càng không phải nghiện rượu mà là nghiện tình, nghiệm làm tình mất rồi. Anh cứ như một con sói khát máu lao vào cắn xé con mồi.

Châu Liên đắm chìm trong khoái cảm, cả cơ thể cô như đang nằm giữ một con suối mát lạnh, cô từ từ tận hưởng.

Hơi thở nóng bỏng cùng thân ảnh quyến rũ, Dịch Tư Nghiêm rũ bỏ tất cả những vướng víu trên cơ thể một mình lao tới. Tiếng rên rỉ của đôi nam nữ đang quấn quýt trên giường làm người khác đỏ mặt.

Bàn tay hai người đan vào nhau, sau một màn dạo đầu ướt át thì tiết mục chính cuối cùng cũng đến. Anh mạnh mẽ dùng sức lực của mình một lần tiến vào. Tiếng kêu đau đớn của Châu Liên làm anh chú ý. Dịch Tư Nghiêm vốn dĩ chưa từng nghĩ rằng đây chính là lần đầu của cô vì vậy mà ra tay không hề thương tiếc. Dù có bị dục vọng chiếm mất trí óc nhưng Châu Liên vẫn cảm thấy đau đớn. Tay cô nắm chặt lấy tay của Dịch Tư Nghiêm, đôi mắt ngân ngấn lệ.

Một dòng máu màu đỏ chảy ra, cả thân thể Dịch Tư Nghiêm cứng ngắc. Là lần đầu, lần đầu tiên sao. Nhớ tới những hành động mạnh bạo vừa rồi anh cảm thấy có chút áy náy trong lòng. Cả cơ thể Châu Liên cong lại, giãy giụa vì đau đớn. Dịch Tư Nghiêm nhẹ nhàng rời đi, hôn lên mái tóc cô, đôi mắt, miệng khẽ thì thầm vài lời gì đó mà cô không nghe rõ. Anh tiếp tục màn dạo đầu, lần này mọi thứ diễn ra rất nhẹ nhàng, Dịch Tư Nghiêm dường như đang nâng niu người phụ nữ này.

Ngoài trời đêm, sao sáng rực rỡ, bầu trời yên lặng chỉ có mây là di chuyển. Mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường. Dường như đêm nay mọi thứ đều rất mực bình thường, chỉ có đôi nam nữ đang hoan ái kia là bức tranh duy nhất khác thường và có lẽ đó cũng chính là sự bắt đầu của một cuộc tình. Đêm tĩnh lặng, cảnh vật dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là một bức tranh vô hình không có sự chuyển động còn không khí ấm áp, tình cảm giữa người với người mới chính là thứ đẹp đẽ nhất còn sót lại.

***



Sáng sớm Dịch Tư Nghiêm đã rời giường đi mất từ lúc nào chỉ còn mỗi mình Châu Liên vẫn đang ngủ say trên chiếc giường rộng lớn. Ngoài cửa người hầu đã đứng chờ sẵn bên ngoài chỉ cần Châu Liên bước ra họ lập tức sẽ giúp cô thay đồ.

Ánh sáng le lói bên ngoài cửa sổ, đôi mày của Châu Liên khẽ cau lại. Đôi mắt cô từ từ động đậy, cả cơ thể mệt mỏi. Châu Liên đưa tay lên day trán, phần thân dưới nhức mỏi. Ý thức cô vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Một lát sau cô mở mắt nhìn lên trần nhà xa lạ, Châu Liên có chút hoảng hốt liền bật dậy. Vừa mới di chuyển một chút cả cơ thể đã đau đớn không thôi nhất là phần hạ thân bên dưới. Cô lật chăn ra, cả cơ thể trần như nhộng toàn là những vết xanh tím. Trên nệm còn có một chút máu đỏ.

Cô nhìn rất lâu vào vết máu đó, chẳng cần phải đoán cũng biết cô đang nghĩ gì. Châu Liên nhấc chân chạy vào nhà vệ sinh, vừa xuống giường đã ngã khụy. Cô đã bị một người đàn ông xa lạ chiếm đoạt. Châu Liên khập khiễng đi vào nhà tắm. Cô liên tục dội nước, chà tới nỗi cả cơ thể đỏ rực lên vẫn không muốn dừng lại. Nước mắt Châu Liên khẽ rơi, vì cớ gì mà lần đầu của cô lại bị cướp đi như vậy? Cô làm sai chuyện gì sao? Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với cô như vậy.

Cô hét lên, liên tục dùng tay kì mạnh vào những vết thâm tím đó. Cô nhẫn tâm hành hạ cơ thể mình. Người hầu đứng bên ngoài thấy tiếng hét đó liền vội vàng chạy lại. Cửa phòng tắm mở ra họ nhìn thấy cô đang ra sức tổn thương mình liền chạy tới ngăn cản.

Chát!

Cái tát từ người phụ nữ trung niên kia làm cô thức tỉnh. Châu Liên nhận ra rằng đến cơ thể của cô cô cũng không có quyền đụng chạm nữa rồi. Tiếng người phụ nữ đó đầy nghiêm khắc: "Từ giây phút cô bước một chân vào Dịch gia thì cô đã không còn quyền gì nữa rồi, tất cả mọi thứ đều là của Dịch gia, mọi mệnh lệnh đều phải nghe theo người của Dịch gia sắp xếp, ngay đến cả cái thân thể này cũng là của Dịch gia."

Bà ta cho hai người tới giúp cô lau người và mặc đồ vào rồi dẫn cô đi. Châu Liên như người mất hồn, suốt cả ngày không nói không cười. Đứng trước mặt Dịch phu nhân vẫn không có chút khí sắc nào.

Người hầu thân cận cũng chính là người đàn bà trung niên đã tát cô một bạt tai lúc sáng ghé vào tai Dịch phu nhân nói nhỏ: "Đã xác nhận hoan hợp, trên chăn có vết máu đỏ, cơ thể cô gái kia cũng còn vết tích, tuyệt đối không phải là giả."

Sau khi nghe những lời đó xong nụ cười của Dịch phu nhân đậm hơn bao giờ hết, sai người chăm sóc Châu Liên cẩn thận, bây giờ cô vẫn còn giá trị.

Châu Liên ngoài nghe theo sự sắp đặt trước cũng không làm được gì. Cô biết rằng cô không còn lối thoát nào, trừ phi người đàn ông kia chịu giúp cô. Cô nhớ rằng đêm hôm đó nếu không phải do cô trúng thuốc ắt hẳn mọi chuyện cũng sẽ không đến nỗi bây giờ, người đàn ông đó cũng không phải là người quá háo sắc. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, tạm thời cô cứ chờ cơ hội, nhưng cũng không biết khi nào người đàn ông đó mới xuất hiện. Cô không thể chờ chết mục rữa trong cái căn nhà này. Ngoài người đàn ông hôm qua ra cô không biết mình còn có thể nhờ cậy ai thêm nữa và cũng không có ý định tin tưởng ai cả.