Sau khi suy nghĩ kỹ, Bạch Nguyễn bình tĩnh nói: “Thầy cảm thấy rất thích hợp.”
Lang Tĩnh Phong vừa bực mình vừa buồn cười, Bạch Nguyễn cúi đầu nhìn dưới đất, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Khi trở về em còn phải làm bài tập, mấy ngày hôm trước tâm sự với em nhiều như vậy, đã có mục tiêu học tập, tâm tư chơi bời cũng nên thu lại đi thôi.”
“Bài tập của em đã viết xong rồi.” Thân trên của Lang Tĩnh Phong hơi nghiêng về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai người lại, mặt cũng sắp chạm vào nhau, Bạch Nguyễn giật mình, lảo đảo lùi ra sau hai bước, Lang Tĩnh Phong lại chỉ chỉ vào hai mắt của mình, ủ rũ nói: “Ngày hôm qua em thức đêm viết tới hai giờ sáng, thầy xem mắt em đen…..”
Ánh mắt Bạch Nguyễn đảo qua mặt Lang Tĩnh Phong, ý đồ muốn xác nhận đôi mắt y là đen thật hay giả.
Đôi mắt đen là thật hay giả không thấy, trong một giây nhìn thoáng qua, mắt Bạch Nguyễn nhìn thấy một ý cười ôn nhu—- trên thực tế Lang Tĩnh Phong là đang phụng phịu, giống như ngày nghỉ mà kéo y ra làm công ích mà Bạch Nguyễn không cho phần thưởng y sẽ tức giận, nhưng Bạch Nguyễn vẫn cảm thấy Lang Tĩnh Phong đang cười.
Nụ cười hòa vào phong thái của y giống như mật trong nước, từng giọt mật ngọt màu vàng nhạt nhè nhẹ quấn quýt lấy khóe mắt đuôi lông mày, vì thế kế tiếp, cho dù y có bày ra vẻ mặt gì, phía dưới vẻ mặt đó đều có một nụ cười mỉm làm nền.
Bạch Nguyễn ngẩn ra, trong lòng có một cảm giác không thể nói rõ, cậu theo bản năng cảm thấy không đúng, vội vàng bắt nó tản ra.
“Nhìn em, trốn cái gì chứ?” Lang Tĩnh Phong lại tới gần thêm một chút, muốn cho Bạch Nguyễn thầy y phờ phạc như thế nào: “Anh, đời này đây là lần đầu tiên em viết bài tập tới hai giờ sáng, đều là vì anh, anh lại không thể hiện gì sao?”
“Anh cái gì mà anh?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Nguyễn xụ xuống: “Còn nữa, cái gì mà nói là vì thầy mà học? tới cấp ba sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm chẳng lẽ em sẽ không học hay sao?”
Lang Tĩnh Phong nói chắc chắn: “Ừ, thầy dạy lớp nào em sẽ chuyển sang lớp đó.”
Bạch Nguyễn buồn cười: “Thầy dạy năm nhất trung học, em chuyển đi.”
Lang Tĩnh Phong cũng vui vẻ: “Được, dù sao cũng không phải chưa từng ở lại lớp, em quay về năm nhất bắt đầu đặt lại nền móng thì càng tốt.”
Bạch Nguyễn bị y nói cho không còn cách nào khác, chủ đề câu chuyện vừa thay đổi, Bạch Nguyễn liền nghiêm mặt nói: “Lời này thầy nói rất nhiều lần rồi, em học tập là cho bản thân em, vì tương lai em có thể thi vào trường đại học tốt nhất, có tương lai tốt, tất cả đều là chuyện của em, đừng cảm thấy em là vì thầy giáo mà học, nhất định phải có thái độ tích cực.”
“Em thật sự làm điều đó cho thầy….” Lang Tĩnh Phong phản bác được một nửa liền ngừng lại, dung túng cười nói: “Quên đi, em biết sai rồi, thầy Bạch nói đều đúng….
Cùng nhau xem phim không? Bài tập của em thật sự đã viết xong rồi, phần còn lại là phần em không hiểu.”
“Xem phim sao?” đuôi lông mày Bạch Nguyễn run rẩy, quả thực không biết trong đầu sói con này đang suy nghĩ cái gì.
Thầy giáo nam và học sinh nam cùng nhau đi xem phim, nghe thì thấy hơi kỳ lạ, nhưng dù sao đều là nam, cho nên còn hơn tránh sự nghi ngờ, Bạch Nguyễn lo lắng hơn về việc liệu cậu có ngất đi trong rạp chiếu phim sau khi tiếp xúc gần gũi với sói yêu hơn một giờ trong một không gian tối tăm và hạn chế hay không….
Đáp án rất có thể là có.
“Không đi” Bạch Nguyễn quyết đoán từ chối: “Thầy và em cũng nhau đi xem phim, ra thể thống gì chứ?”
“Có vấn đề gì sao?” Lang Tĩnh Phong nhíu mày, lập tức bắt đầu giả bộ ấm ức: “Thời gian trước có chiếu một bộ phim, hai phần trước em đã xem rồi, rất muốn xem phần ba này, mỗi ngày em đều ngóng trông để xem bộ phim này, cũng không thể nào tập trung học tập.”
Bạch Nguyễn lập tức biết được Lang Tĩnh Phong đang nói tới bộ phim nào, bộ phim này cậu cũng rất có hứng thú, thế nhưng bình thường công việc bận rộn, vẫn không có cơ hội xem, bộ phim này đang rất hot ở trong nước, nếu không xem nó bạn sẽ cảm thấy tiếc nuối.
“Hơn nữa em lại không có bạn gái”, Lang Tĩnh Phong lại cười nói: “Một mình đi thì rất xấu hổ, nếu không bây giờ em tìm đại một người, để cô ấy cùng đi xem với em?”
Ở trước mặt thầy giáo nói muốn tìm bạn gái, không ai trong một nghìn học sinh của trường cấp hai có thể tìm ra người thứ hai, Bạch Nguyễn chán nản, kích động tới mức hàng nghìn lời răn dạy bị mắc kẹt trong cổ họng: “Tìm bạn gái cái gì? em….”
“Em nói giỡn thôi,” Lang Tĩnh Phong cắn môi cười cười, thanh em hạ xuống rất thấp: “Em sai rồi thầy Bạch, em không tìm bạn gái nữa, thầy đi xem cùng em được không?”
Ngực Bạch Nguyễn phập phồng, vẫn tức giận.
Lang Tĩnh Phong thấy thế, cố gắng nhận sai giải thích, ngôn ngữ thái độ vô cùng thành khẩn, chỉ có vẻ mặt là lộ ra hương vị đang dỗ đối tượng yêu đương, nhưng Bạch Nguyễn không nhìn y, nên không phát hiện không đúng, sau khi được dỗ dành một lúc, tức giận cũng dần biến mất.
“Có được hay không thầy Bạch?” Lang Tĩnh Phong bám riết không tha: “Nếu thầy không đi thì tuần sau em không đi nữa.”
“Haiz….” Bạch Nguyễn bị bám riết mà mất hết bình tĩnh.
Cuối tuần tới cậu cũng sắp xếp một ngày làm công đức cho Lang Tĩnh Phong.
Đứng trên lập trường của Bạch Nguyễn, cậu cho rằng Lang Tĩnh Phong nên phục tùng sắp xếp của mình, không nên đưa ra điều kiện, dù sao Bạch Nguyễn thật lòng muốn tốt cho y.
Nhưng nếu suy nghĩ ở góc độ của Lang Tĩnh Phong, ban đầu Lang Tĩnh Phong là một học sinh lười biếng, giữa đường đột nhiên muốn y cố gắng học tập, muốn y hy sinh thời gian nghỉ ngơi để thực hiện nguyện vọng của cậu….
dựa theo cảm xúc của y, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường.
Thật vất vả Lang Tĩnh Phong mới có ý định cải tà quy chính, là thầy giáo, cũng nên phối hợp với y một chút, nếu cứ muốn gây áp lực cho y, sẽ kích thích cảm xúc gây nổi loạn của y một lần nữa, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Bạch Nguyễn suy nghĩ một lát, quyết định phá lệ, nói: “Được rồi, chỉ có lần này thôi, cuối tuần khẳng định không được….
còn nữa, vé xem phim thầy tự mua, nếu không thầy sẽ không đi.”
“Được.” Lang Tĩnh Phong lập tức đồng ý.
Bạch Nguyễn lấy điện thoại ra, đặt hai vé xem phim điện ảnh, toàn bộ quá trình đặt vé đểu cẩn thận không cho Lang Tĩnh Phong xem màn hình điện thoại của mình.
Nửa giờ sau, Bạch Nguyễn cảm thấy không được tự nhiên đi vào rạp chiếu phim cùng Lang Tĩnh Phong.
“Thầy Bạch, thầy ngồi ở đây một chút, em qua bên kia mua chút đồ ăn.” Lang Tĩnh Phong chỉ vào dãy sô pha nhỏ bên cạnh quầy bán vé, quay đầu bỏ chạy.
Một lát sau, một tay Lang Tĩnh Phong ôm hộp bỏng, còn một tay khác thì cầm túi đựng cô ca, cùng Bạch Nguyễn đi vào phòng xem phim.
“Thầy Bạch,” Lúc này Lang Tĩnh Phong lại rất thích gọi thầy giáo, giống như đang tận hưởng cảm giác hồi hộp của một tình yêu bị ngăn cấm, thực chất chỉ tồn tại trong tưởng tượng của y: “Ở hàng nào?”
“Là hàng thứ 2 từ dưới đếm lên, là số 8.” Bạch Nguyễn bình tĩnh nói.
Lang Tĩnh Phong gật đầu một cái, bước tới, Bạch Nguyễn giống như con thỏ đi tới hàng thứ tư.
Vẻ mặt của Lang Tĩnh Phong lập tức hơi phấn khích.
Bạch Nguyễn vừa mới ngồi xuống giữa hàng ghế thứ tư, Lang Tĩnh Phong liền đuổi theo phía sau, vẻ mặt hơi âm u, nhỏ giọng nói: “Thầy Bạch, thầy cố ý đặt như vậy sao?”
Bạch Nguyễn cúi đầu suy nghĩ không dám nhìn y, im lặng một lát nói: “….
Đúng.”
Lang Tĩnh Phong vừa yêu vừa hận nhìn dáng vẻ không dám ngẩng đầu nhìn người của Bạch Nguyễn, rõ ràng là dáng vẻ ngượng ngùng, khiến người ta ngứa răng.
Bạch Nguyễn cảnh giác nói: “Em đừng ngồi gần đây, nếu không thầy sẽ rời đi, chúng ta ngồi xa một chút, như vậy em cũng xem thoải mái hơn.”
Lang Tĩnh Phong nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn thật lâu, thấy Bạch Nguyễn bướng bỉnh thẹn thùng cúi đầu, đành phải buồn bực thở dài, xoay người tránh ra, nhưng một lát sau, lại quay trở về.
Bạch Nguyễn lại ngửi thấy yêu khí của Lang Tĩnh Phong, thân mình cứng đờ, nghĩ thầm không thì nói thẳng ra, nếu cuối tuần Lang Tĩnh Phong thật sự không nghe theo, cậu sẽ ngả bài, cậu đang nghĩ ngợi thì âm thanh mang theo uất ức và dung túng của Lang Tĩnh Phong bỗng nhiên vang lên bên cạnh cậu: “Nguyên chất hay Caramen?”
Bạch Nguyễn máy móc quay đầu, thấy Lang Tĩnh Phong ôm hai hộp bỏng đứng bên cạnh, xem ra là không có ý muốn ngồi xuống bên cạnh Bạch Nguyễn, cúi người đem một ly cô ca lạnh bỏ vào trong cái giá để ly bên cạnh tay Bạch Nguyễn, giống một nhân viên tạp vụ anh tuấn.
“….
Thầy cái nào cũng được, cảm ơn.” Bạch Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng dâng lên sự xấu hổ và lo lắng khi đã trách lầm đối phương.
Lang Tĩnh Phong đưa hộp bỏng bên tay phải đặt trên đùi Bạch Nguyễn, nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn với đôi mắt tham lam và kiềm chế, xoay người quay về vị trí thứ hai từ dưới đếm lên của mình ngồi xuống.
Thầy tiểu Bạch cũng quá thẹn thùng rồi….
sau khi phim điện ảnh trình chiếu, Lang Tĩnh Phong co người ở hàng ghế sau lười biếng cắn ống hút, để suy nghĩ của mình tùy tiện bay nhảy, phim đang chiếu cái gì cũng không hề để ý.
Thứ hai tuần sau, tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục.
Hôm nay tiết thể dục của lớp bốn đã tránh được tay của các thầy giáo môn khác, cuối cùng đã sống sót, thành công ăn được gà.
Thầy giáo thể dục cũng hiểu được các học sinh coi tiết thể dục như thời gian nghỉ ngơi, nên cho các học sinh chạy chậm quanh sân thể dục hai vòng liền tuyên bố hoạt động tự do.
Bạch Nguyễn ở trong văn phòng kiểm tra bài tập ngữ văn được sắp xếp cuối tuần, cơn gió đầu mùa hè thổi nhẹ, tấm rèn bông trắng không ngừng tung lên hạ xuống, ánh sáng và bóng tối không ngừng hiện lên trên bàn làm việc, cùng với tiếng bóng rổ rơi vang lên từ sân thể dục.
Tất cả đều rất hài hòa, cho tới khi lớp trường Trần Nhiên đầu đầy mồ hôi chạy vọt vào văn phòng.
“Làm sao vậy?” Bạch Nguyễn bị vẻ mặt của Trần Nhiên làm cho hoảng sợ.
“Trầm Gia Hàm ngất rồi ạ!” Trần Nhiên thở hổn hển nói: “Bác sĩ của trường nói là bị ngất, đã gọi 120 rồi ạ.”
“Thầy đi xem xem.” Bạch Nguyễn đặt những đồ trên tay xuống, nhanh chóng chạy tới phòng y tế.
Trần Gia Hàm là lớp phó học tập kiêm đại diện môn toán của lớp Bạch Nguyễn, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách dịu dàng ít nói, là một học sinh có năng khiếu nghệ thuật, còn có giấy chứng nhận đàn dương cầm, là một học sinh ưu tú, thành tích hằng năm luôn đứng trong top ba, Bạch Nguyễn có kỳ vọng rất lớn với cô bé này.
Trong phòng y tế, Trầm Gia Hàm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, mấy bạn học nữ chơi thân với cô cũng vây quanh bên giường.
Lang Tĩnh Phong khoanh tay dựa lưng vào cửa, đôi mày anh khí hơi nâng.
Nhìn thấy Bạch Nguyễn tới, vẻ mặt Lang Tĩnh Phong lập tức giãn ra, khóe môi nhếch lên nói: “Thầy Bạch.”
Trần Nhiên cùng tới liền lên tiếng bổ sung thêm: “Là Lang Tĩnh Phong ôm bạn ấy tới đây.”
“Làm tốt lắm,” Bạch Nguyễn hơi gật đầu với Lang Tĩnh Phong, bước nhanh về phía bác sĩ của trường, vội vàng quét mắt nhìn Trầm Gia Hàm một cái hỏi: “Thầy Hứa, học sinh của tôi sao vậy?”
Trình độ chuyên môn của bác sĩ trường học không đáng tin tưởng, công việc hàng ngày chỉ là cấp thuốc cho học sinh bị ngã rách da, cho thuốc chống tiêu chảy cho học sinh bị tiêu chảy, bác sĩ của trường gãi đầu và lẩm bẩm: “Tôi đã hỏi mấy học sinh đi cùng với em ấy, đều nói trước khi cô bé ngất đi thì không có biểu hiện bị bệnh gì, vậy….”
Bác sĩ của trường đang nói, tiếng còi xe cấp cứu bên ngoài cũng vang lên.
Nhân viên cứu hộ tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Trầm Gia Hàm, Bạch Nguyễn nhân lúc này liền gọi điện thông báo tình hình cho cha của Trầm Gia Hàm, vài phút sau Trầm Gia Hàm bị đưa lên xe, xe cứu thương chỉ có thể cho một người nhà đi theo, Bạch Nguyễn là chủ nhiệm lớp nên phải đi cùng, đành phải khuyên mấy bạn nữ sinh đang lo lắng trở về đi học.
Toàn bộ quá trình Lang Tĩnh Phong đều im lặng đi theo phía sau Bạch Nguyễn, im lặng đi theo ra cửa trường học, giống như một con chó lớn.
“Em mau quay về học đi.” Bạch Nguyễn đuổi y đi.
“Thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong nhìn y: “Em cõng bạn ấy tới phòng y tế.”
Bạch Nguyễn ngẩn ra, bị những lời này làm cho không hiểu ra sao: “Vậy thì sao?”
Lang Tĩnh Phong cười: “Không có sao cả, em đi về học đây.”
Bạch Nguyễn không hiểu ra sao đi theo lên xe cứu thương..