Thời Khắc Phòng Sói

Chương 79: 79: Phiên Ngoại 16 Sư Huynh Tha Mạng Mười Ba





“Sư huynh thích ngươi, thích đến nổi tâm đều đau……” Vân Chân hôn một hơi, dán lên môi Vân Thanh hồn bay phách lạc nói một câu, giống như có chút đáng thương cầu xin nói: “Ngươi đừng khi dễ sư huynh.”
Nói xong, anh không dám nghe Vân Thanh trả lời liền hôn xuống.
Anh đã âm thầm chịu đựng lâu lắm rồi, đến khi bùng nổ anh liền quên đi hậu quả, gắt gao nắm cằm Vân Thanh, đem đôi môi như cánh hoa mà anh đã muốn từ lâu ma sát đến biến dạng.
“Ngô……” Vân Thanh trừng to mắt, thân thể đột nhiên mềm nhũn.

Khi nghe Vân Chấn nói sư huynh thích ngươi, thắt lưng hắn chua xót tê dại như bị ai điểm huyệt, khi hắn nghe thấy câu đừng khi dễ sư huynh, ngay cả ánh mắt hắn cũng đều chua xót lên.

Bị Vân Chân ôm hôn như vậy, tay chân bủn rủn đến đứng cũng không nổi, chứ đừng nói đến giãy giụa.

Vì vậy, hắn theo bản năng mở miệng muốn nói chuyện, muốn kêu Vân Chân dừng lại, nhưng vào lúc môi hắn vừa hé ra, đã bị che kín lại.
Đầu lưỡi chạm nhau trong chớp mắt, cảm giác ngọt ngào kia đánh đổ hắn, chảy khắp cơ thể hắn, chiếc lưỡi của hắn giống như đột nhiên có phép thuật có thể nếm được nhiều thứ hơn như da thịt, máu, nội tạng, tủy, không hiểu sao hắn đều nếm được có chút ngọt.

Hắn nếm được vị ngọt không thể giải thích được.

Không biết vì sao, những ký ức về sư huynh trong mười mấy năm qua như đèn kéo quân không ngừng hiện ra trong đầu hắn, sư huynh thật là tốt, sớm chiều ở chung đều ôn nhu che chở hắn, luôn thỏa hiệp dung túng cho hắn…… Thì ra đều là vị ngọt.
Vị ngọt này cùng với vị ngọt kia hòa vào làm một, càng khiến nó mãnh liệt hơn, Vân Thanh như quả chua ngâm trong hủ mật, bị vị ngọt tấn công từ mọi phía không thể chống đỡ được, cảm giác chua xót bị tụt lại phía sau, không chịu cùng với đường mật làm bậy.


Đột nhiên đất trời xoay chuyển, hắn bị đè ngã xuống giường, hai tay bị đè ở trên đầu, cổ tay bị một bàn tay niết qua niết lại.
Lúc này, Vân Chân đã buông tha cho bờ môi hắn, ngồi trên người hắn, từ trên cao nhìn hắn, đôi mắt đen như giếng sâu, âm thanh khàn khàn, rõ ràng đã biết không thể nhưng vẫn ôm hy vọng mà hỏi: “ Đệ có thể thích sư huynh không?”
“Không thể!” Vân Thanh không hề nghĩ ngợi mà một mực phủ nhận, kiên quyết bảo vệ tình huynh đệ của hai người, đầu lắc như trống, miệng lặp lại như máy móc hỏi: “Không thể, không thể, không thể…”
Vì thế, giây tiếp theo, động tác lắc đầu cùng với giọng nói máy móc đều bị chặn lại.
Vân Thanh cố gắng giãy dụa từ trong khoảng cách ở giữa nói: “ Biển khổ vô biên……Ngô……Quay đầu là bờ! Ngô……Hiện tại huynh dừng lại chúng ta vẫn là, ngô…….huynh đệ tốt!”
Vân Chân đau đớn không thôi, cắn miệng hắn một cái, gay gắt nói: “Ta đã nghĩ đến rồi, cho dù cả đời này ngươi chỉ có thể coi ta là sư huynh, ta cũng sẽ không hỏi ngươi, sẽ không để ngươi phải khó xử, sẽ không để ngươi biết,…Nhưng ngươi….Ngươi khi dễ ta, ngươi muốn làm cho ta tức giận, làm cho ta khó chịu…” Nói đến cuối cùng, anh cũng không có bản lĩnh gì, chỉ vội đem một bụng đầy ủy khuất của mình xé ra cho người ta xem, giống như một tiểu hài tử đang cáo trạng.
Cảm giác tê dại quỷ dị bị lời nói của Vân Chân kích động chạy khắp tứ chi, nhắm thẳng đến trái tim hắn, Vân Thanh luống cuống, nghĩ cách để ngăn chặn cảm giác tê dại này lại, lớn giọng gây rối: “Ta chính là không thích nam nhân, nam nhân có gì tốt, tích cách cứng nhắc, nghiêm túc, lại không thơm, không đẹp, còn không có ngực, muốn sờ hai cái cũng không biết sờ chỗ nào…”
Cũng không biết là cường điệu cho ai nghe.
Vân Chân không muốn nghe những lời này, liền chặn miệng hắn lại.
Sức lực của Vân Thanh đã bị những lần hôn liên tiếp này ăn mòn, tứ chi bủn rủn đến lợi hại, lại bị nam nhân gần một trăm cân đè nặng ở trên, làm con đường chạy trốn của hắn hết hy vọng.

Vừa thấy không có hy vọng, Vân Thanh dường như cũng buông bỏ ý định, động tác giãy dụa nhỏ đi vài phần.

Tiểu sư đệ thường ngày giống như một con thú nhỏ giảo hoạt, thông minh hoạt bát nay lại bị anh bắt được, lại còn bị anh giam trong ngực không thể động đậy, anh đã chịu đủ đả kích nên trong lòng bốc lên một tia oán hận cùng khoái cảm nguy hiểm, thấy Vân Thanh như thế nào lại giống như đang ởm ờ giãy dụa càng làm cho khoái cảm trong lòng anh dâng lên, tuôn ra hừng hực như lò lửa.
Vốn có đánh chết Vân Chân cũng không nghĩ tới hôm nay lại cùng tiểu sư đệ làm chuyện này, cái hôn vừa rồi chỉ là thổ lộ tình cảm, không nghĩ đến muốn làm chuyện gì khác, nhưng hiện tại anh không thể nào kiềm chế lại được, mà Vân Thanh hình như cũng giống như vậy.

“Đệ….” Vân Chân cắn răng, sờ sờ Vân Thanh nói, “Đệ đây là không thích nam nhân?”
Vân Thanh hét chói tai như heo bị giết: “Oaaaaaaa! Đều tại huynh! Huynh thật xấu xa!”
Vẻ mặt Vân Chân phức tạp khó có thể miêu tả: “……”
Vân Thanh lại như cái máy nói: “Ta chính là không thích! Không thích không thích không thích……”
Ánh mắt Vân Chân đều đỏ, gằn giọng giảng đạo lý với Vân Thanh: “ Đệ có thể như thế, rõ ràng là đệ thích, miệng đệ có thể lừa được ta, nhưng thân thể đệ không lừa được.”
“Kia, là do ngươi hạ thuốc ta!” Vân Thanh mặt đỏ tai hồng chặc lưỡi, bắt đầu sờ soạng người: “Nha, miệng ta có vị đắng, là do huynh trước đó đem dược giấu trong miệng, sau đó hôn ta, đến khi dược tính phát tác, người lại dùng nó mà nói là ta thích! Nhìn không ra nha sư huynh, bình thường làm chính nhân quân tử, nhưng bây giờ lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy!”
Vân Chân nghiến răng, trái tim anh tan nát, không muốn cùng hắn nói những lời vô nghĩa nữa, rút thắt lưng bên hông hắn ra trói cổ tay hắn lại, cột vào thành giường.
“Huynh cưỡng ép ta!” Cơ thể Vân Thanh từ bỏ giãy dụa, ngoài miệng tràn đầy vui vẻ, liều mạng phá hư bầu không khí lúc này: “Chỉ là do sức lực ta không bằng huynh, nếu không ta liền đánh chết huynh!”
Hai tay Vân Thanh bị treo ngược, hai chân không có chút thành ý mà đạp lung tung, rõ ràng có thể đá trúng Vân Chân, nhưng chân hắn lại đều đá vào không khí: “ Sau này huynh đừng hòng mong ta sẽ gọi huynh là sư huynh! Vân Chân! Vân Chân! Vân Chân!”
Vân Chân nắm lấy chân hắn, cởi giày và tất của hắn, hôn lên mắt cá chân trắng trẻo gầy guộc của hắn một cái, lại xắn ống quần lên và hôn lên bắp chân hắn.
Vân Thanh oa oa gọi bậy: “ Oaaaaaaa đá chết huynh! Không được hôn ta! Cầm thú! Cái tên Vân Chân này nghe tốt như vậy, huynh không xứng gọi là Vân Chân, về sau gọi huynh là Vân Nhị Cẩu mới đúng!”
Vân Chân không để ý hắn, mặc cho Vân Thanh mắng, bởi vì anh nhìn thấy một thứ, anh không thể giải thích rõ ràng, anh đoán không ra, nhưng anh mơ hồ đã nắm bắt được điểm mấu chốt — tiểu sư đệ không giống như ngoài miệng kháng cự anh như vậy.
Thậm chí, ngay cả trong lời nói kháng cự, ngữ khí của Vân Thanh dùng cũng không phải ngữ khí của người trưởng thành nên dùng, mà giống như là bạn nhỏ đang thở hổn hển…..

mà làm nũng?
Hy vọng này khiến anh nóng cả đầu, cứ nghĩ nó chỉ là hy vọng hão huyền nhưng nay lại xảy ra trước mặt anh, giống như một tấm lụa bồng bềnh, anh linh cảm rằng đây là cơ hội để anh bắt lấy nó, vì vậy anh thà rằng không bằng cầm thú, cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho Vân Thanh.

Vân Thanh: “Cầm thú! Biến thái! Vân Nhị Cẩu!”
Vân Thanh: “ Aaaaaaaaaa…… Thổ độn!
Vân Thanh nhướng mi, yên lặng liếc mắt nhìn anh, quyết định hắn chạy không thoát, cho nên lộ ra vẻ dung túng.
Vân Thanh càn quấy nói: “Thổ độn thất bại!”
“Vân Thanh” Vân Chân mơn trớn hai gò má đỏ hồng của Vân Thanh, thanh âm cực ôn nhu nói: “ Thực ra đệ đối với ta không phải là có một chút…”
Vân Thanh uốn éo đầu, hì hục cắn ngón tay Vân Chân một cái: “ Đệ không có! Tương lai đệ còn muốn lấy vợ! Lấy vợ có ngực!”
Vân Chân: “……”
………….
Giường của Vân Chân là một chiếc giường ván cứng, dưới gầm giường là hai đôi giày vải, một đôi to một đôi nhỏ nằm cạnh nhau, bên cạnh là hai cái quần rơi dưới đất, áo vải dệt thì vứt lơ lửng trên mép giường.
Có tiếng sột soạt ma sát nhau truyền đến, hòa với tiếng nước ba ba thật nhỏ trong lúc hắn đang ăn gậy th*t.
Vân Thanh thở hổn hển đến lợi hại, cảm giác ngọt ngào chán ghét này sớm đã đưa hắn lên đỉnh làm hắn thẹn quá hóa giận, lòng hắn dường như có chút chết lặng.

Vân Chân nhìn hắn chăm chú, gương mặt anh tuấn kia, từ trước đến nay luôn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng bây giờ lại có chút ngỗ ngược, cũng có một chút cảm giác vô đạo đức… nhưng kích thích.
Vân Thanh nhắm mắt lại, ngực phập phòng, cổ tay bị trói ở đầu giường đau nhức từng cơn, hắn liều mạng đem sự chú ý tập trung vào cổ tay đau nhức.
Hắn sợ muốn chết, sợ đau, sợ bị xâm hại chỉ chiếm một phần, còn chín phần còn lại là sợ chính mình, hắn sợ chính mình sẽ thích bị sư huynh làm như vậy—–một đại nam nhân, bị một nam nhan khác mạnh mẽ cưỡng ép lại còn khuất phục, còn mặt mũi để sống không?”
Một khi con người bắt đầu sợ hãi, xương cốt sẽ mềm nhũn, Vân Thanh không thể quấy rối đứng dậy được, tim hắn đập nhanh đến mức tay chân lạnh: “Sư huynh, sư huynh tốt, đừng, đừng như vậy, hiện tại huynh dừng lại, ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra có được không….”
Vân Chân liếm liếm môi, thấp giọng hỏi ngược lại hắn: “ Không phải đệ nói không bao giờ gọi ta là sư huynh nữa hay sao?”
Anh mở miệng nói chuyện dường như thay đổi thành một người khác, vừa bình tĩnh lại mạnh mẽ, khác hẳn với bộ dạng ủy khuất và đau đớn ngày hôm nay, như thể anh đã lột sạch áo của sư đệ để xây dựng cơ đồ.
Vân Thanh chân chó nói: “Đệ nói xạo đó, huynh vĩnh viễn đều là sư huynh của ta, sư huynh ta cầu xin huynh, huynh mở trói cho ta đi.”

Vân Chân thật sự đem dây buộc trên cổ tay Vân Thanh nới lỏng ra một chút: “Buộc đau sao.”
Vân Thanh kinh ngạc, lựa lời tốt đẹp mà nói, thậm chí còn dùng đến kính ngữ: “……Ý của ta là, ngài cởi trói giúp ta.”
Vân Chân ôn nhu nói: “Không biết”
Vân Thanh: “……”
Vân Thanh co chân rút về phía sau, sợ tới mức nói năng lộn xộn: “ Không thể, không thể, không thể cho vào, sư huynh, người dừng lại,… Ngươi nhất định không được làm a! Ngươi thả ta ra, để ta tìm một con lừa đến cùng ngươi làm, ngươi đây là đang làm nhục ta? Ngươi đây là dùng việc công để trả thù cá nhân oa!”
Vân Chân không thể nhịn được nữa, trán đã thấm mồ hôi.
Vân Thanh gào như heo bị giết: “Aaaaaaaa ta chết ta chết!”
Vân Chân: “……Ta còn chưa làm gì ngươi!”
Vân Thanh già mồm cãi lại: “ Huynh cái gì cũng chưa làm mà ta lại trần như nhộng, bị trói lại thế này sao, việc huynh làm tốt lắm hay sao?”
Vân Chân không muốn nghe hắn nói, tập trung vào việc trước mắt, đợi đến khi chuẩn bị không sai biệt lắm, liền bắt đầu.
Vân Thanh mang theo tiếng khóc nức nở, ngay cả giọng nói cũng trở nên đứt quãng: “Sư huynh… Sư huynh ta đau, ta sai rồi, về sau ta không dám….

chọc giận huynh nữa….

sư huynh tha mạng a…”
Vân Chân dứt khoát như đinh đóng cột nói: “Không buông tha”
Vì thế mọi chuyện liền như vậy mà thành..