Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 84


Cố Tinh Dã đi lên trước mặt Yến Hạc Thanh.

Hắn cao 1m86, hơn Yến Hạc Thanh gần nửa cái đầu, mắt cụp xuống, "Liên quan đến em trai cậu đấy."

Vẻ mặt Yến Hạc Thanh trầm tĩnh, "Chuyện gì."

"Cậu tiếp xúc với cậu ấy mấy ngày chắc cũng nhận ra rồi." Cố Tinh Dã cắp sách đi bên trái Yến Hạc Thanh, "Cậu ấy bị chiều hư nên đỏng đảnh lắm, không chịu nổi ấm ức, tính tình cũng lỗ mãng nữa."

Hắn đang liệt kê khuyết điểm của Lâm Phong Trí nhưng giọng điệu lại có vẻ bênh vực, Yến Hạc Thanh yên lặng chờ hắn nói tiếp.

Quả nhiên lời nói của Cố Tinh Dã xoay chuyển, "Nhưng chính vì thẳng tính như vậy nên cậu ấy không có mưu mô gì đâu."

Cố Tinh Dã dừng lại quan sát vẻ mặt Yến Hạc Thanh.

Chẳng lộ ra cảm xúc gì.

Yến Hạc Thanh vẫn như mọi khi, kín kẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.

Buồn, vui, giận hờn đều là phạm vi hắn không cách nào chạm đến.

Trong lòng Cố Tinh Dã dâng lên cảm giác thất bại rõ rệt, hắn đành phải nói tiếp, "Bởi vậy khi hiểu lầm cậu, cậu ấy mới lập tức tìm cậu chất vấn. Tớ đã nói rõ với cậu ấy là mình tự đoán ra quan hệ của các cậu rồi."

Yến Hạc Thanh hờ hững nói, "Nó nhờ cậu đến giải thích với tôi à?"

Dĩ nhiên là không phải, giờ Lâm Phong Trí đang giả bệnh nằm viện, trong đầu chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế để Lục Lẫm đến thăm mình chứ đâu còn để ý gì khác nữa.

Yến Hạc Thanh biết tỏng nhưng vẫn hỏi.

Cố Tinh Dã giật mình thấy rõ, hắn kiên trì nói, "Ừ, cậu ấy bận việc không tới được nên tớ đi thay."

Ánh mắt Yến Hạc Thanh dán vào Cố Tinh Dã, đây là lần đầu tiên cậu chính thức nhìn hắn.

Yết hầu Cố Tinh Dã thít chặt, lập tức đứng thẳng người.

"Cậu không giỏi nói dối chút nào." Yến Hạc Thanh dời mắt đi rồi thản nhiên nói, "Nếu cậu gặp nó thì nhắn giùm một câu, tôi không giận chuyện nhỏ nhặt này đâu, không trả lời là vì không cần thiết thôi."

Ánh mắt Cố Tinh Dã nhìn Yến Hạc Thanh lộ ra vẻ thắc mắc, "Việc nhỏ nhặt mà cậu nói là cậu ấy hiểu lầm cậu hay là vì tớ mà cậu ấy trút giận lên cậu?"

Yến Hạc Thanh vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên.

Lục Mục Trì đợi hồi lâu mà không thấy trả lời nên chờ hết nổi, chỉ là miệng hắn bị thương, nói chuyện ngọng nghịu không rõ, mới đầu Yến Hạc Thanh còn nghe không hiểu.

Thấy cậu có điện thoại, Cố Tinh Dã huơ tay ra hiệu sẽ chờ rồi chủ động đi qua bên kia.

Yến Hạc Thanh yên lặng nghe một hồi mới hiểu ý Lục Mục Trì.

Tối qua Lục Mục Trì đấu quyền cước với người ta, bị gãy một chân và một tay, môi cũng rách, phải nằm viện rất lâu.

Yến Hạc Thanh không hề quan tâm Lục Mục Trì bị thương thế nào, chỉ nhận ra đây là một cơ hội tốt.

Cậu bình tĩnh hỏi, "Ở bao lâu?"

Lục Mục Trì khó nhọc mấp máy môi, "Gãy xương chắc phải một trăm ngày nhỉ?"

Yến Hạc Thanh khéo léo dẫn dắt đến chủ đề mình quan tâm, "Lâu vậy công ty anh tính sao?"

Trên giường bệnh, mặt Lục Mục Trì quấn đầy băng gạc, nghe Yến Hạc Thanh hỏi chuyện công ty, dù khóe miệng đau buốt cũng không kìm được nhếch lên cười.

Quả nhiên Yến Hạc Thanh đang mong hắn sớm lập nghiệp thành công để ở bên cậu mà!

Lúc này Lục Mục Trì lại hận Lục Lẫm ra tay quá nặng, đánh hắn gãy nửa cái răng, mới trám xong đau chết, muốn tình tứ nấu cháo điện thoại với Yến Hạc Thanh nhưng giọng ồm ồm khó nghe cực kỳ!

Hắn khó nhọc nhếch miệng, "Chỉ có một dự án thôi, còn hai tháng nữa lận, có liên quan đến ngành cũ em học đấy, em đến bệnh viện giúp anh nhé?"

Ý không nằm trong lời, hắn muốn gặp Yến Hạc Thanh, tốt nhất là mỗi phút mỗi giây cậu đều ở trong tầm mắt hắn.

Yến Hạc Thanh đáp ứng, "Đợi tôi rảnh đã."

Lục Mục Trì suýt thốt lên khi nào mới rảnh, nhưng nghĩ lại quan hệ giữa mình và Yến Hạc Thanh mới dịu đi chút xíu, nóng vội sẽ bị phản tác dụng.

Hắn bực bội nhưng đành phải rộng lượng nói, "Em cứ làm việc của mình đi, có rảnh thì đến nhé."

Cúp điện thoại, Cố Tinh Dã canh đúng thời gian quay lại, hắn không nói tiếp chuyện lúc nãy mà thông báo: "Trí Trí nhập viện rồi."

*

Lâm Phong Trí không muốn Cố Tinh Dã đến bệnh viện thăm mình, lỡ gặp trúng Lục Lẫm thì phiền lắm. Nhưng y lỡ miệng nói hớ mình đang nằm viện, Cố Tinh Dã đòi tới, y không có lý do gì để ngăn cản nên hẹn hắn ở quán trà sữa đối diện bệnh viện.

Lâm Phong Trí mặc đồ bình thường vào quán trà sữa, gương mặt y thanh tú nên vừa bước vào đã thu hút khá nhiều sự chú ý, y tìm một bàn gần cuối tiệm ngồi xuống, gọi trà sữa pudding cho mình và trà sữa trân châu nguyên vị cho Cố Tinh Dã.

Trong lúc chờ đợi, y buồn chán lướt điện thoại.

Y vẫn đang tìm dầu gội mùi tuyết tùng.

Y rất kiên nhẫn, nhãn hiệu trong nước không có thì tìm nhãn hiệu lớn ở nước ngoài, nhãn hiệu lớn không có thì tìm nhãn hiệu nhỏ, y không tin là không tìm được!

Đang mải tra cứu thì nữ sinh bàn bên cạnh bỗng nhiên xuýt xoa, "Đẹp trai quá!"

Lâm Phong Trí cất điện thoại, nhất định là Cố Tinh Dã rồi. Y đã quá quen thuộc, Cố Tinh Dã đi đâu cũng được nữ sinh săn đón.

"Mắt siêu đẹp luôn!" Một nữ sinh thì thầm, "Tớ có trang điểm cũng không được vậy đâu."

Lâm Phong Trí chợt vỡ lẽ điều gì, y vừa ngước mắt lên thì thấy Cố Tinh Dã và Yến Hạc Thanh vừa nói chuyện vừa đi vào quán.

"......" Lâm Phong Trí nhìn thẳng vào Yến Hạc Thanh.

Lúc này Yến Hạc Thanh cũng phát hiện ra y, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phong Trí chột dạ cúi đầu xuống trước, trong lòng mắng Cố Tinh Dã xối xả, sao tên ngốc này lại gọi Yến Hạc Thanh đến chứ!

Giây lát sau, Cố Tinh Dã tới ngồi cạnh Lâm Phong Trí, còn Yến Hạc Thanh ngồi đối diện.

Nhân viên phục vụ bưng hai ly trà sữa tới, thấy có ba người thì nhất thời không biết nên đưa cho ai, Yến Hạc Thanh giải vây giùm cô, "Cho tôi ly nước."

Nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, đặt hai ly trà sữa xuống trước mặt Lâm Phong Trí và Cố Tinh Dã rồi mau chóng bưng nước tới cho Yến Hạc Thanh, trên miệng ly còn gắn một lát chanh.

"Bệnh à?" Yến Hạc Thanh hỏi Lâm Phong Trí trước.

Lâm Phong Trí đạp mạnh một cái lên giày thể thao của Cố Tinh Dã dưới gầm bàn rồi mới ngẩng đầu cười ngượng, "Không sao, mắt hơi có vấn đề thôi."

Cố Tinh Dã nhịn đau bưng trà sữa lên trêu y, "Chẳng phải cậu tự nhận mình có thị lực tiêu chuẩn phi công à, có vấn đề gì được chứ."

Lâm Phong Trí chỉ bịa đại một lý do để nằm viện, hôm đó mắt hơi xốn nên thuận miệng nói mắt mình không khỏe.

Đương nhiên kết quả khám chẳng có vấn đề gì nhưng y cứ khăng khăng nói mắt mình không khỏe, bác sĩ đành cho y nhập viện.

"Thì khó chịu chứ sao!" Lâm Phong Trí âm thầm đưa tay nhéo Cố Tinh Dã.

Cố Tinh Dã đã quá quen với Lâm Phong Trí nên lập tức nhận ra y đang nói dối, chỉ là không hiểu y giả bệnh làm gì.

Để Yến Hạc Thanh thương cảm sao?

Cố Tinh Dã không chắc lắm nên quyết định xem tình hình rồi giúp bọn họ làm hòa.

Yến Hạc Thanh cười nhạt, "Mắt quan trọng lắm, em phải giữ cho kỹ đấy."

Lâm Phong Trí không thể nói mình đang bịa nên gật đầu, "Ừm."

Y thu tay lại rồi bưng trà sữa lên uống mấy ngụm, sau đó lại giẫm mạnh mũi giày Cố Tinh Dã, nói chuyện với hắn qua ánh mắt, "Chán sống rồi hả, dẫn anh ta theo làm gì!"

Cố Tinh Dã nhíu mày với y, "Tớ đang giúp cậu xin lỗi mà."

Lâm Phong Trí mím môi dưới, có phải lỗi của y hết đâu, Cố Tinh Dã, Yến Hạc Thanh và y, trách nhiệm phải chia làm ba mới đúng. Y khuấy trà sữa, "Chiều nay hai người rảnh không? Hôm nay không ở bệnh viện nữa, mời hai người đi chơi khúc côn cầu trên băng."

Vậy cũng là xin lỗi rồi nhỉ? Y chọc chọc ống hút.

Cố Tinh Dã đáp: "Học hai tiết thôi, cậu đi chung với tụi tớ đi, tan học đi chơi luôn, tớ biết một sân khúc côn cầu trên băng mới mở cũng được lắm."

"Tụi tớ?" Lâm Phong Trí cáu kỉnh đạp Cố Tinh Dã, "Thân thiết quá ha."

Cố Tinh Dã chỉ cười chứ không giải thích.

Yến Hạc Thanh đứng ngoài quan sát hai người nói chuyện, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.

Uống trà sữa xong, họ đón taxi về đại học Bắc Kinh, tính cách Lâm Phong Trí hoạt bát nên giờ ra chơi làm quen hết với các nam sinh lớp 2 khoa Sinh, còn rủ bọn họ đi chơi khúc côn cầu trên băng.

——

Cùng lúc đó, một chiếc Maybach dừng lại dưới nhà Triệu Huệ Lâm.

Trợ lý xuống xe kiểm tra số nhà rồi quay lại báo cáo, "Địa chỉ Triệu Cường nói chính là căn số 202 bên phải tòa nhà này đấy ạ."

Lục Lẫm mở cửa xuống xe.

Ngoại hình và khí chất của anh hoàn toàn trái ngược với chung cư cũ kỹ bẩn thỉu này, người đi ngang qua đều âm thầm nhìn ngó.

Lục Lẫm ngẩng đầu nhìn ban công nhỏ bên phải lầu hai, vách tường bị nước mưa làm tróc hết sơn đã trở về màu sắc ban đầu, giờ là trắng xám loang lổ, cửa sổ kiểu cũ có vẻ lâu đời lắm rồi.

Lục Lẫm thu mắt lại rồi sải chân đi vào chung cư.

Cầu thang hẹp dốc bốc lên mùi ẩm mốc.

Mùa xuân trời hay mưa, trên tường nhà cũ kỹ thậm chí còn mọc rêu.

Đến phòng 202, cửa mở ra, một người đàn ông mặt tròn đeo kính và một phụ nữ tiều tụy hốc hác đang đợi bên trong.

Người phụ nữ chính là Triệu Huệ Lâm.

Yến Thắng Bỉnh thế chấp nhà để vay nặng lãi một trăm ngàn, giờ lãi mẹ đẻ lãi con không trả nổi, ngày nào bọn chúng cũng tới đập phá làm Yến Phong từ thỉnh thoảng mới tè dầm biến thành thường xuyên tè dầm, không chịu đi học, nhà cũng không dám ở, bà ta bị giày vò đến mức kiệt quệ nên quyết định bán nhà trả nợ, dù phải đi thuê phòng cũng tốt hơn là sống trong sợ hãi.

Lục Lẫm bước vào, Triệu Huệ Lâm nhịn không được nhìn anh chằm chằm, nhìn là biết dân giàu, liệu...... có chịu mua căn hộ này không? Triệu Huệ Lâm không chắc lắm nên thấp thỏm khều người môi giới.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, bà ta không còn mạnh mẽ như trước mà trở nên yếu bóng vía.

Người môi giới ghét bỏ tránh xa, mỗi ngày Triệu Huệ Lâm đều chăm sóc Yến Phong nên người rất nặng mùi.

Trợ lý vừa vào nhà đã phải bịt mũi, căn hộ này không chỉ có mùi ẩm mốc mà còn có...... mùi khai của nước tiểu nữa sao? Hắn không chắc lắm, nhưng thấy vẻ mặt Lục Lẫm vẫn như mọi khi, trợ lý cũng bỏ tay ra.

Người đàn ông mặt tròn đã làm nghề môi giới nhà hai mươi năm nên từng gặp rất nhiều khách, biết Lục Lẫm không phải người bình thường, hắn tươi cười đon đả tới chào hàng, "Nhà này tuy cũ......"

Triệu Huệ Lâm cũng đi theo, muốn tìm cơ hội chào hàng với Lục Lẫm, bà ta đang muốn bán gấp căn hộ này!

Trợ lý vội vàng dẫn môi giới và Triệu Huệ Lâm sang phòng khác bàn bạc.

Phòng khách vừa dơ vừa bừa bãi, trên sàn toàn bao mì gói và khăn giấy đã qua sử dụng.

Lục Lẫm yên lặng đứng trong phòng khách nhìn quanh, căn hộ kiểu cũ có hai phòng ngủ một phòng khách, vợ chồng Yến Triệu và con ruột mình, phòng thứ ba...... Ánh mắt Lục Lẫm chuyển sang ban công.

Anh đi tới ban công.

Trong không gian chật hẹp có một tấm ván gỗ tạm xem như giường, giờ chất đầy quần áo bẩn, trên cửa sổ treo hai tấm rèm màu xanh dương.

Lục Lẫm đi tới ngồi xuống đưa tay đo tấm ván gỗ, dài khoảng một mét.

Ngồi càng gần tường thì mùi ẩm mốc kia càng nồng nặc.

Lục Lẫm không có động tác nào nữa, trợ lý bàn xong thì ra ban công tìm anh, "Lục tổng, ra giá 1.26 triệu ạ."

Lúc này trời đã tối, một đám mây đen kéo tới.

Lục Lẫm đứng dậy, "Nói với môi giới căn hộ này anh ta bán không được đâu, tất cả môi giới ở thành phố này đều bán không được."

Đầu óc trợ lý rất nhanh nhạy nên lập tức hiểu ý Lục Lẫm, không bán được nhà thì vợ chồng Yến Triệu sẽ không trả nổi khoản nợ vay nặng lãi, hắn gật đầu, "Vâng, tôi sẽ lo liệu ạ."

Lục Lẫm xuống lầu rời đi.

Trước khi lên xe, anh nhìn sắc trời, mây đen dày đặc, sau đó đưa tay xem đồng hồ, chưa tới bốn giờ, chiều nay Yến Hạc Thanh học hai tiết.

Mở cửa lên xe, anh bảo tài xế: "Đến đại học Bắc Kinh đi."