Thư Từ Xuân Oanh

Chương 19: Chúng ta đi chết đi


Người thanh niên mặc một bộ vest đen lịch lãm, được thiết kế tinh xảo từ đầu đến chân, anh vốn dĩ cũng thuộc một nửa nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nhưng giờ anh đi qua những người xung quanh, đi ngược lại tiến về hướng lối ra.
Mãi cho đến khi bóng dáng của anh biến mất ở ngoài cửa, khách mời đợi thật lâu cũng không thấy ai xuất hiện, trong lúc hỗn loạn mọi người bàn tán xôn xao, chứng kiến anh rời đi giờ mới phản ứng lại, hóa ra người vừa rồi chính là cậu con trai độc nhất của nhà họ Lâm.
Lúc đứng trên sân khấu sắc mặt của Tống Nghi Ninh có chút xấu, sau khi thư ký xác nhận rằng Lâm Tống Tiện đã rời đi, anh ta và người phụ trách khẩn trương kiểm tra lại, cuối cùng đứng ra giải hoà trên sân khấu, người thay thế là Lâm Bùi Thâm lên, hai người lại diễn vai phù thê tình thâm cùng nhau.
Nghi thức kết thúc, yến tiệc chính thức khai mạc, Tống Nghi Ninh ngồi ở chỗ đó một lúc lâu, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, liên tục gọi cho Lâm Tống Tiện.
Không ai nghe.
Tiếng bíp vang lên khi kết thúc, chỉ đơn giản là lời nhắc nhở tắt máy.
Bà tức giận nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực nổi lên từng cơn.
Anh hiếm khi chống lại Tống Nghi Ninh chưa bao giờ trước mặt người ngoài Lâm Tống Tiện lộ ra dáng vẻ này, mặc dù thỉnh thoảng có tin tức gửi đến bà, chỉ nói vài lời về hành động "phi thường" của anh.
Tống Nghi Ninh chưa bao giờ ghi nhớ điều đó.
Bởi vì trước mặt bà, Lâm Tống Tiện gần như yên tĩnh trầm mặc, sẽ tuân theo hầu hết các yêu cầu của bà, không biết từ đâu, dường như anh luôn có cảm giác tội lỗi tự nhiên đối với bà.
Giống như một đứa trẻ không được yêu thương, anh từ lâu đã quen với sự nhẫn nhịn trước mẹ mình.
Tống Nghi Ninh không suy nghĩ thấu đáo lý do, bà chỉ nghĩ như vậy là tốt, nhưng bà không ngờ có ngày Lâm Tống Tiện lại trực tiếp đối mặt với nhiều người như vậy mà quay người bỏ đi.
"Dì à, có phải vì con mà anh Tống Tiện mới..." Cô gái bên cạnh nhỏ giọng tự trách, Tống Nghi Ninh dừng ngón tay lại, ánh mắt trầm tư.
"Tiểu Y, gần đây con có gặp mặt nó ở trường không?" Chu Tư Y giật mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ta ngập ngừng gật đầu "Con chỉ là... nhìn thấy từ xa." đi cùng một nữ sinh.
Bữa tiệc này Tống Nghi Ninh có vẻ tâm trạng không tốt, Chu Tư Y ngồi bên cạnh bà, thậm chí không dám nói to, cúi đầu ăn trong suốt bữa ăn.
Khi rời khỏi bữa tiệc, bà không đích thân đưa tiễn mà ra lệnh cho tài xế đưa cô ta về nhà an toàn, hai người chào tạm biệt ở cửa, khuôn mặt mệt mỏi cùng đôi lông mày lộ rõ vẻ cô đơn khó hiểu.
Chu Tư Y cảm thấy có chút khó chịu.
Ngay cả khi mối quan hệ giữa dì Tống và Lâm Tống Tiện không tốt đẹp như những bà mẹ cùng người con khác, hẳn cũng sẽ rất buồn khi bị chính con trai của mình bỏ lại trong ngày sinh nhật.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi siết chặt đôi tay đang buông thõng bên cạnh mình.
.....
Buổi sáng sương mù còn chưa tan, một chiếc xe buýt chậm rãi dừng ở bến, sau khi đóng cửa lại, tiếp tục lái đến điểm dừng tiếp theo.
Tống Oanh xách cặp đi ra ngoài xuống lầu như thường lệ, chuẩn bị đợi xe buýt ở bến xe cách cổng tiểu khu vài trăm mét.
Còn rất sớm, cây long não rậm rạp, con đường lát gạch xanh đẫm sương hơi ẩm.
Tống Oanh bước ra khỏi cổng tiểu khu, trước con đường vắng lặng yên tĩnh, có một chàng trai dáng người cao gầy, mặc quần bò rách, hai tay đút túi, chậm rãi đi trong sương.
Cô ngạc nhiên, nắm chặt dây cặp sách, chạy hai bước đến bên anh "Lâm Tống Tiện!"
Tống Oanh trợn tròn hai mắt "Sao cậu lại ở đây?"
"A." Lâm Tống Tiện dường như đi chậm lại, nhẹ nhàng phát ra âm thanh. Sau một tiếng tiếng, anh xoa xoa mái tóc của mình.
"Tối qua tôi ngủ ở đây."
Anh trực tiếp rời đi trong bữa tiệc sinh nhật của Tống Nghi Ninh, khi về đến nhà nhất định sẽ bị hai người đó tra khảo, Lâm Tống Tiện đêm qua tắt máy, ngủ không ngon giấc. Liền dứt khoát đi ra ngoài.
"Thật trùng hợp." Tống Oanh ngước nhìn anh, đôi mắt cô nheo lại thành hình lưỡi liềm.
Cũng không biết cô vui vì điều gì.
Lâm Tống Tiện nghĩ vậy, nhưng khuôn mặt vô cảm của anh cũng không khỏi nở một nụ cười.
Anh cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cả hai cùng nhau bắt xe buýt đến trường. Thật may, khi vừa đến bến xe, chiếc xe buýt đã chạy tới dừng trước mặt họ.
Tống Oanh lấy đồng xu từ trong túi ra, thấy Lâm Tống Tiện ngơ ngác, ý thức mơ hồ hiểu "Tôi mời cậu đi chuyến này."
Cô lấy thêm hai tệ nữa rồi bỏ vào.
Bước vào trong xe, giờ cao điểm buổi sáng không còn chỗ ngồi, Lâm Tống Tiện nắm lấy chiếc nắm tay màu vàng trên đầu khó chịu giải thích "Tôi không mang ví."
Thanh toán di động hiện đang phổ biến. Lâm Tống Tiện cảm thấy, xe buýt cũng nên thu phí theo cách này cho phù hợp với thời đại.
"Không sao đâu." Tống Oanh đứng bên cạnh giữ chặt tay vịn, nghiêm túc nói "Lúc đi xe buýt tôi thường quên mang theo tiền lẻ."
Sau đó, cô nghĩ ngợi rồi nói thêm "Chẳng có gì vui cả, xấu hổ lắm."
Lâm Tống Tiện "......"
Lúc đầu không cảm thấy xấu hổ khi nghe cô nói anh đột nhiên cũng có chút xấu hổ.
Anh vẫn giữ im lặng.
Khi dòng xe chạy hết điểm này đến điểm dừng khác, khu vực chuyển trạng thái sang ùn tắc, tới gần trường, nhóm học sinh mặc đồng phục chen chúc, chiếm khoảng trống duy nhất.
Tống Oanh bị buộc phải dựa vào Lâm Tống Tiện vì lực đẩy gần đó, vai của hai người đã chạm nhau, Tống Oanh chú ý đến chân của mình, vì sợ rằng cô có thể vô tình giẫm phải chân anh.
Cánh cửa đóng lại bắt đầu đi chuyển, cuối cùng chiếc xe cũng ít người đi một chút.
Tống Oanh thở phào nhẹ nhõm, rồi bất giác ngẩng đầu lên.
Lâm Tống Tiện rất cao, cô nhận ra điều này khi đứng gần.
Hôm nay anh mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh, tay áo màu xanh lam trắng từ phía sau vòng ra sau nắm lấy thành ghế, ngón tay của anh khớp xương rõ ràng. Chiếc xe di chuyển lắc lư, Tống Oanh không khống chế được kịp nắm lấy tay anh.
Chất vải của đồng phục học sinh ấm áp, khí tức của anh đang áp đảo cô.
Tần số nhịp tim của Tống Oanh dường như có chút bất thường, mười phút ngắn ngủi trên xe trước đó đột nhiên nhanh đến bất ngờ, cô chưa kịp nhận ra thì cổng trường Cẩm Giang đã ở trước mắt.
Giọng nói phát ra trên đầu Lâm Tống Tiện nhắc nhở "Chuẩn bị ra khỏi xe."
"Được." Tống Oanh cố gắng thu lại cảm xúc bình tĩnh đáp lời.
Bọn họ đến sớm cũng không có bao nhiêu người, vừa vào cổng trường chỉ thấy lác đác vài bóng người trên đường, trường học trong sương sớm rất yên tĩnh.
"Đi mua bữa sáng không?" Tống Oanh hỏi, cô hầu như ăn sáng trong canteen, bánh nhân thịt, bánh kếp của Cẩm Giang ngon hơn ở ngoài.
"Được." Lâm Tống Tiện suy nghĩ một lúc rồi trả lời. Tống Oanh có chút không nói nên lời.
Hai người đi tới canteen, đứng cạnh cửa gọi đồ, cô giống như một cô hầu gái nhỏ tận tâm giới thiệu đồ ăn cho thiếu gia bên cạnh.
"Bánh này được nhồi thịt, ăn rất ngon, nhưng có một chút dầu."
"Tôi thường mua bánh nhân thịt, loại mỏng sẽ nhồi nhiều hơn."
"Dì cho cháu một cốc sữa đậu nành." Tống Oanh đã sớm mua xong bữa sáng cho mình. Sau đó, cô nhìn Lâm Tống Tiện đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào các loại thức ăn khác nhau được đặt trên đó trầm tư một lúc lâu, cuối cùng anh cũng mở miệng.
"Một suất giống cậu."
"Được rồi. Dì cho cháu thêm một chiếc bánh mì thịt và sữa đậu nành nữa."
Tống Oanh lấy chiếc túi đã đóng gói từ người dì trong canteen, đưa cho Lâm Tống Tiện. Anh tựa như có chút ghét bỏ, một chút mới nhận lấy.
"....."
Trái tim mới đập nhanh vài phút vào buổi sáng sớm đã nhanh chóng trở lại bình thường.
Trên đường đến lớp học đi qua một cửa hàng tiện lợi nhỏ, tuy không có nhiều loại hàng hóa nhưng đồ uống rất đầy đủ.
Tống Oanh muốn uống sữa chua, vì vậy dừng lại hỏi Lâm Tống Tiện.
"Tôi đi vào mua một hộp sữa chua, cậu có muốn không?"
"Không muốn." Anh từ chối không cần suy nghĩ, Tống Oanh gật đầu không thuyết phục anh.
"Được, vậy tôi sẽ tự đi, cậu..." Cô do dự, Lâm Tống Tiện lại đưa tay về phía cô.
"Tôi cầm bữa sáng cho cậu."
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của cửa hàng tiện lợi, có thể thấy rõ một chàng trai đang đứng cách đó không xa. Trên tay cầm hai phần bữa sáng, dường như anh đang đợi ai đó, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, lại nhanh chóng đè xuống, lấy điện thoại trong túi ra nhấn.
Tống Oanh thu hồi ánh mắt, khẽ mím môi nhếch lên, sau đó tăng tốc độ đi tới cửa hàng, tìm vị trí của quầy sữa chua.
Có nhiều loại đồ uống khác nhau trên kệ.
Tống Oanh mất một lúc để tìm ra nhãn hiệu mà cô thích uống.
Quét mã để thanh toán, nhờ nhân viên lấy giúp một chiếc túi.
Cô bước ra ngoài mang theo hai chai sữa chua, vừa mở cửa của cửa hàng tiện lợi, đã nhìn thấy trước mặt Lâm Tống Tiẹn là một cô gái.
Trên đường không có mấy người, rất vắng vẻ, Lâm Tống Tiện cau mày nhìn cô ta, ánh mắt chán nản.
Trong không khí yên tĩnh, giọng nói của cô ta truyền đến rõ ràng, dường như đang đối đầu nhau.
"Lâm Tống Tiện, sao hôm qua anh lại đột ngột bỏ đi vậy? Dì Tống buồn lắm đấy."
"Có chuyện gì." Lâm Tống Tiện thờ ơ nói, cô gái đỏ mặt.
"Anh thật quá đáng!" Cô ấy có chút kích động, tức giận tố cáo "Dì Tống là mẹ của anh, cho dù anh không thích tôi, cũng không cần làm tổn thương dì ấy."
"Cô cũng có thể coi bà ấy như mẹ của mình." Chàng thiếu niên chế nhạo, cô ta sững sờ, hồi lâu cô ta xem ra mới phản ứng lại, lộ ra một chút thương tổn.
Chu Tư Y ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi nói "Lâm Tống Tiện, anh đang trách chúng tôi sao? Nhưng dì Tống và bố tôi có chuyện, nếu không phải hồi đó ..."
"Tình yêu của họ thật đáng quý." Lâm Tống cắt ngang. Anh không khỏi nói: "Đó chỉ là câu chuyện về một người phụ nữ lừa dối trong hôn nhân cùng một người đàn ông. Cô không cần phải ở đây kêu oan."
"Vậy thì anh còn phát điên gì chứ!" Chu Tư Y bị lời nói của anh làm cho tức giận đến mức đầu óc lập tức trống rỗng, chỉ còn lại sự than trách tức giận đầy ác ý. Cô ta kìm nén nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt làm mờ tầm nhìn, gằn từng chữ.
"Anh từ đầu đến cuối chỉ là người không ai mong đợi sự xuất hiện thôi."
Vẻ mặt kinh ngạc quen thuộc hiện lên trên khuôn mặt anh, hai mắt hốc hác, như bị rút sạch sinh khí trong cơ thể, nhanh chóng tái mét.
Tống Oanh không cầm nổi hộp sữa chua trên tay nữa, nặng nề rơi xuống đất.
Cô không khỏi lao đến, như một con dã thú nhỏ đang tức giận.
"Sao cô lại nói chuyện với cậu ấy như thế!" Tống Oanh hướng đến đẩy cô gái kia ra, khi cô đột ngột xuất hiện, Chu Tư Y mất cảnh giác, loạng choạng liền bị cô đẩy ra xa.
Tống Oanh đứng thẳng trước mặt cô ta, vô thức che chắn cho Lâm Tống Tiện phía sau, hai mắt cô mở to, mắt đỏ ngầu.
Cô dường như đã trút bỏ hết những câu chửi rủa trong đầu mà chỉ nén ra một câu đầy hằn học.
"Cô mới là đồ ăn trộm!"
Ba người lớn tiếng, giờ học đến gần, số lượng học sinh trên đường dần dần tăng lên, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Chu Tư Y một mình chẳng thể chống đỡ, cho dù vậy vẫn không cam lòng, chỉ có thể chua xót nhìn bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
Tống Oanh cảm nhận được mình bị kích thích quá độ nên khịt mũi, đưa tay lau mắt rồi mới quay đầu lại.
Lâm Tống Tiện bất động phía sau nhìn chằm chằm, đôi mắt thâm thúy, lời nói đột nhiên vang lên mang theo sự dịu dàng khó tả.
Anh nói "Tống Oanh, chúng ta đi chết đi."
_Hết chương 19_
Editor: Vitamino
--------
Đã hoàn thành xong đến chương 19 theo lời nói. Hẹn gặp mấy bạn vào chương tiếp theo nhé!