Công việc đầu tiên là ở một quán trà sữa gần khu làng đại học.
Vài ngày sau khi nộp giấy chứng nhận sức khỏe, Tô Chỉ đã nhận được thông báo tới cửa hàng làm việc. Vì đang trong kỳ nghỉ hè, một bạn sinh viên vốn đang làm thêm ở đây đã về quê mất, thế là cô vừa khéo thế vào vị trí của bạn đó.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn những gì cô vốn tưởng tượng.
Ngoài vài lần gặp mặt lúc dẫn dắt đào tạo công việc hôm đầu tiên ra, từ đó về sau cô chẳng thấy người quản lý cửa hàng đến đây nữa. Bình thường chỉ có Tô Chỉ và một bạn nam khác ở lại trông quán.
Cậu bạn kia tên Hứa Gia, là cháu trai của quản lý cửa hàng. Vừa hay khoảng thời gian này đang rảnh rang nên mới tới cửa hàng giúp đỡ một tay.
Thật trùng hợp làm sao, Hứa Gia cũng là sinh viên của Đại học Bắc Lĩnh, nhưng anh ấy sắp lên năm tư rồi, lớn hơn Tô Chỉ ba tuổi.
Hồi đầu mới vào làm, Tô Chỉ vẫn còn hơi khép nép dè dặt, chỉ sợ mình làm sai chỗ nào rồi lại bị trừ lương. Nhưng sau hai ngày làm chung với Hứa Gia, cô cũng dần dần thả lỏng hơn trước.
Bởi vì tính cách của Hứa Gia rất cởi mở, thường hay tán dóc với cô mỗi khi rảnh tay không có gì làm, chọc cho cô cười đến ngặt nghẽo. Ngày qua ngày lại, cả hai cũng trở nên thân thiết với nhau hơn hẳn.
Cứ mỗi khi quán không mở cửa bán hàng, hai người sẽ lại chuyện trò cùng nhau.
Sau đó có một lần vào ca đêm, Hứa Gia vu vơ hỏi cô sống ở đâu, lúc đấy Tô Chỉ mới biết hoá ra hai người họ còn sống trong cùng một tiểu khu.
Hầu hết thời gian Hứa Gia đều ở ký túc xá. Căn nhà ở tiểu khu kia là ba mẹ anh ấy mua cho vài năm trước, thấy bảo là để đầu tư. Anh ấy chẳng sống ở đó được mấy lần, cho nên cũng không giáp mặt Tô Chỉ bao giờ.
“Lần sau nếu rảnh thì đến nhà anh chơi.” Hứa Gia ngồi trong quán vừa luộc trân châu vừa nói, “Anh gọi thêm mấy người bạn nữa tới, chơi Ma sói với Nhập vai giết người thâu đêm. Đảm bảo về sau ngày nào em cũng muốn đến nữa cho xem!"
"Em chỉ từng chơi Ma sói thôi, không biết chơi Nhập vai giết người." Tô Chỉ ngồi trên ghế chân cao ở cạnh cửa, tóc cô búi thành hình củ tỏi, trên người mặc áo cộc màu trắng thuần phối cùng quần jean màu xanh nhạt, đôi chân dài co lại, giẫm trên thanh chắn ngang của ghế chân cao.
“Đơn giản ấy mà, đến lúc đó anh giới thiệu luật chơi cho em là được.” Hứa Gia cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “Em gọi thêm bạn tới chơi cũng được, nhà anh cũng khá rộng.”
Tô Chỉ nhún vai: "Em không có bạn bè nào ở đây cả, chỉ có một... anh trai."
“Anh ruột?”
“Không phải, nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Hứa Gia chớp chớp mắt vẻ cứ muốn nói lại thôi, “Cái kiểu…anh trai này, là kiểu...anh trai mà anh đang nghĩ đến đấy hả?"
Tô Chỉ khẽ híp mắt mỉm cười, cô biết ý anh ấy là gì.
"Không, không phải kiểu “anh trai” đó đâu."
“À à,” Hứa Gia xấu hổ gãi đầu, “Là anh nghĩ nhiều rồi.”
“Không sao.”
“Vậy nhà em vốn ở đâu thế?” Hứa Gia đưa tay tắt bếp.
Tô Chỉ nhảy xuống ghế đi lấy đồ đựng đã rửa sạch giúp anh ấy: "Em vốn là người Bắc Xuyên."
"Thế sao đang nghỉ hè mà em lại đến đây sớm vậy, không ở nhà chơi thêm à?"
Tô Chỉ cúi xuống giúp anh ấy múc trân châu đã luộc chín ra: “Em không có người nhà.”
Hứa Gia nhìn cô hơi ngạc nhiên.
Tô Chỉ cười với anh ấy: "Người anh trai mà em vừa nhắc đến lúc nãy, chính là người thân duy nhất của em."
Hứa Gia lại nhìn cô thêm vài cái như kiểu khó tiêu hoá được chuyện này, nhưng rồi cũng mau chóng dời mắt đi chỗ khác.
"Xin lỗi nhé, nhắc đến chuyện không vui của em rồi."
“Không sao đâu, em không buồn gì hết.” Tô Chỉ cười híp mắt thành hình vành trăng non nho nhỏ, giọng nói vẫn rất ôn hòa. "Một năm trước ba mẹ em đã đi Mỹ cả rồi, em và bọn họ đã cắt đứt liên lạc. Về sau em sống trong nhà của một người chú, còn bây giờ thì thi đậu vào đại học Bắc Lĩnh, người duy nhất em có thể liên lạc cũng chỉ còn người anh kia thôi."
“Vậy người chú trước kia của em đâu?” Hứa Gia hỏi, “Hai người cũng không liên lạc nữa à?”
Ánh mắt Tô Chỉ ảm đạm hẳn đi, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: "Ừm, không liên lạc với nhau nữa."
Hứa Gia thấy tâm trạng của cô hình như hơi ủ rũ, thế là bèn “haizz” một tiếng như thể muốn động viên cho cô vui lên. "Không liên lạc thì thôi có gì đâu, dù sao em cũng đã trưởng thành rồi, về sau đều phải dựa vào chính mình thôi."
Tô Chỉ gật đầu, nhìn những viên trân châu đang vơi dần trong nồi, cô nói phụ họa theo: "Phải, anh nói đúng."
-
Đầu tháng tám, Tô Chỉ gửi cho Giang Triết một khoản tiền.
Không nhiều, chỉ có một nghìn tệ.
Là hơn một nửa tháng lương đầu tiên của cô.
Vừa chuyển tiền đi chưa được mấy phút, Tô Chỉ đã nhận được cuộc gọi của Giang Triết.
“Gì đấy, kiếm được bộn tiền rồi à?” Trong điện thoại, anh ấy không chịu để yên cứ muốn trêu chọc cô vài ba câu mới chịu.
Tô Chỉ vừa ăn trưa xong, bây giờ đang tới quán trà sữa, suốt dọc đường cô đều đi dưới chỗ có bóng cây che mát, vừa đi vừa nhếch khóe môi nói: "Lì xì cho anh."
“Món tiền khủng như thế, anh đây không dám nhận đâu.”
“Cứ nhận đi mà, lần sau mời em bữa cơm là được.” Đôi mắt của Tô Chỉ cũng cười đến híp cả lại, niềm vui khi nhận được khoản tiền đầu tiên tự mình kiếm được, niềm vui khi lần đầu tiên báo đáp được cho người khác, hết thảy đều khiến cô càng thêm khẳng định sự độc lập của bản thân từ tận đáy lòng.
“Thế anh nhận thật đấy nhé?” Giang Triết cười nói.
“Đương nhiên rồi.”
“Giờ em đang làm gì đấy?”
Tô Chỉ đứng ở nơi giao lộ nhìn trái ngó phải một lượt, “Đang trên đường tới quán.”
“Đi từ từ thôi.”
“Yên tâm đi, em cúp máy trước đây, phải qua đường rồi.”
Giang Triết mím môi không nén được ý cười: “Được, vậy em nhớ chú ý an toàn đấy.”
Anh ấy chậm rãi cất điện thoại đi, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Giang Nghiên Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa quay qua đây nhìn mình.
“Ai chuyển tiền gì cho cậu vậy?”
Giang Triết thong dong đi tới ngồi xuống: “Cô nhóc tôi nuôi.”
Giang Nghiên Nguyệt nhíu mày: "Đừng có tối ngày chỉ biết nhăng nhít ở bên ngoài."
Giang Triết cười khà khà: "Được thôi." Nói xong anh ấy nhìn sang Trình Hoài Cẩn đang ngồi bên cạnh Giang Nghiên Nguyệt.
Nhưng trông anh lại có vẻ như không nghe thấy gì, căn bản là chẳng hề nhìn về phía Giang Triết.
Suốt buổi chiều, Giang Nghiên Nguyệt cứ bàn bạc sắp xếp chuyện lễ đính hôn đến là rầm rộ. Nhà họ Giang đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện lần này của Trình Hoài Lĩnh, bởi vì tình hình không hề đơn giản, cho nên cũng phải tốn khá khá thời gian.
Cả bên trên lẫn bên dưới đều cần phải bôi trơn, đây vốn dĩ cũng không phải chuyện muốn gấp mà được.
Ngặt nỗi Giang Nghiên Nguyệt lại muốn đính hôn trước, nhà họ Giang tất nhiên là không thành vấn đề, mà Trình Hoài Cẩn cũng không từ chối.
Thế là Giang Triết đã bị túm cổ lôi về, buộc phải nghe lời sắp xếp lễ đính hôn của Giang Nghiên Nguyệt.
Nhưng anh ấy cứ nửa vời hời hợt mãi, khiến Giang Nghiên Nguyệt cũng hơi nóng máu. Vừa rồi lại còn nghe điện thoại như chốn không người, hoàn toàn không coi chuyện đính hôn của cô ta ra gì.
"Nếu cậu thật sự không nghe nổi nữa thì cứ về trước đi cho xong." Sắc mặt Giang Nghiên Nguyệt đã không còn vẻ hoà nhã.
Ai ngờ Giang Triết lại chẳng hề do dự, một phát đứng phắt dậy.
Trước khi rời đi còn cạnh khóe nói móc: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”
Giang Nghiên Nguyệt tức điên lên, cuối cùng mắng anh ấy một câu cút ngay!
Trước khi đóng cửa, Giang Triết đốp lại cô ta một câu: “Phản đòn!"
Giang Nghiên Nguyệt tức đến độ hung hăng đập bàn hai cái, sau đó lại nhìn sang Trình Hoài Cẩn: "Anh hai, anh không thể chỉnh đốn tên Giang Triết, để cậu ta tốt xấu gì cũng tôn trọng người chị gái là em đây một chút sao?"
Trình Hoài Cẩn nãy giờ vẫn ngồi một bên không nói gì, anh liếc cô ta một cái, giọng nói rõ lạnh nhạt: “Chẳng ai là phải nghe lời anh nói cả.”
"Vậy anh cứ nhìn cậu ta bắt nạt em như thế à?"
“Em có thể thử trao đổi với cậu ấy.” Sắc mặt Trình Hoài Cẩn lạnh tanh, cứ thế dựa người lên ghế sofa. Im lặng một lúc, lại hỏi: "Hôm nay còn chuyện gì không? Nếu không thì anh về trước."
“Ngày nào anh cũng bận rộn đến thế ư?” Giang Nghiên Nguyệt như thể cũng giận lây cả sang Trình Hoài Cẩn, “Lần trước em kêu anh cùng em đi ăn bữa cơm với bạn bè, anh cũng nói không có thời gian, lần trước nữa bảo anh đi mua sắm cùng em, anh cũng nói không rảnh. Anh hai, anh thật sự bận đến mức không dành ra nổi một chút thời gian ở bên em được sao?"
Trình Hoài Cẩn nhìn sang, chẳng hiểu sao Giang Nghiên Nguyệt lại cảm thấy có chút sợ sệt vô cớ. Nhưng giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ: "Khoảng thời gian này anh phải chạy qua chạy lại giữa Bắc Xuyên và bên đây hơi nhiều, ở trường có quá nhiều việc bị trễ nải rồi. Không phải anh cố ý không dành ra được chút thời gian, hôm nay em nói muốn bàn bạc vài chuyện, anh có thời gian rảnh nên cũng đã tới đây rồi. Không cần thiết phải nổi đóa lên như vậy.”
Giang Nghiên Nguyệt như đấm phải bị bông, nhưng vẫn hơi không cam lòng nói: "Em biết anh bận, nhưng anh cũng phải dành nhiều thời gian hơn cho em chứ."
“Nếu như em có một công việc bình thường, bận rộn một chút thì cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều nữa.”
“Anh hai, anh có ý gì?”
Trình Hoài Cẩn khẽ mím môi, nom có vẻ không muốn nói nữa.
Giang Nghiên Nguyệt hơi lạnh giọng: "Anh hai, là anh muốn kết hôn với em đấy. Nếu có gì thì nên nói sớm cho em biết, chứ không phải cứ trưng ra cái vẻ không muốn nói nhiều như thế này. Em đây cũng không phải dạng người không chịu nói lý, có điều gì thì anh cứ nói với em, em cũng sẽ suy nghĩ kĩ càng không càn quấy làm loạn."
"Nếu từ giờ trở đi anh còn làm ra vẻ không muốn trao đổi với em như thế này nữa, vậy sau này chúng ta..."
Giang Nghiên Nguyệt bắt đầu nói không ngừng.
Nhưng trong tâm trí Trình Hoài Cẩn lại vô thức nhớ lại những lời Giang Triết nói qua điện thoại lúc nãy:
“Gì đấy, kiếm được bộn tiền rồi à?”
“Món tiền khủng như thế, anh đây không dám nhận đâu.”
Anh ấy khẽ cười đùa chuyện trò tán gẫu với người trong điện thoại về chuyện gì đó.
Một cơn bực dọc vô lý trỗi dậy.
Anh biết đây là cuộc điện thoại Tô Chỉ gọi cho Giang Triết.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn đáp xuống mặt bàn trà màu xám đậm hồi lâu, đột nhiên nhìn thấy có một bàn tay vỗ lên trên đó.
Anh dịch chuyển tầm mắt nhìn lên, thấy Giang Nghiên Nguyệt đang trừng mắt nhìn mình vẻ không thể tưởng tượng được.
Rồi ngay sau đó, tông giọng cũng nâng cao lên: "Anh hai, vừa rồi anh không nghe lọt một câu nào em nói sao?"
Trình Hoài Cẩn yên lặng nhìn sang, hai khuỷu tay chống lên đầu gối.
Trầm giọng nói: "Không cần thiết."
"Không cần thiết phải nói với anh những điều này, anh đồng ý với ba em là sẽ kết hôn với em, lí do là gì thì hai ta đều tự rõ trong lòng."
“…Anh có ý gì?”
Dưới ánh đèn sáng rực, Giang Nghiên Nguyệt càng nhìn thấy rõ sự vô tình trong mắt anh. Dường như tất cả những cảm xúc và lời oán trách vừa rồi của cô ta không hề khuấy động lên trong lòng anh dù chỉ là chút gợn sóng nhỏ nhoi.
Dường như anh hoàn toàn không quan tâm.
Hoặc có lẽ, anh vốn chẳng hề để tâm đến.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác của mình.
“Nếu em có chuyện gì cần anh làm cùng, anh sẽ dành thời gian đi cùng em. Đính hôn, cưới hỏi, tất cả anh sẽ phối hợp hết, cần làm gì anh cũng nhất định sẽ làm."
“Nhưng,” Ánh mắt anh lạnh tựa bông tuyết táp vào mặt giữa ngày đông, sắc bén tựa nhát dao đông lạnh, “nhưng có một chuyện anh nghĩ em nên biết trước. Tại sao chú Giang lại ly hôn với người vợ cũ rồi cưới mẹ em, đó là bởi vì giữa chú ấy và người vợ trước chính là cuộc hôn nhân vì lợi ích như chúng ta.”
“Vì hôn nhân lợi ích vốn dĩ là đôi bên không có tình cảm gì với nhau, anh cảm thấy em nên biết điều này.”
Giang Nghiên Nguyệt lạnh mặt nhìn Trình Hoài Cẩn đang đứng cách đó không xa. Từ đầu đến cuối, giọng nói của anh không chút mảy may dao động, cứ thế tàn nhẫn xé nát ảo tưởng của cô ta không thương tiếc.
“Mới đầu có thể không có tình cảm,” cô ta siết chặt ngón tay nói, “nhưng anh hai còn chưa thử thì làm sao biết nhất định sẽ không có tình cảm chứ? Dẫu sao sau này chúng ta còn phải sống bên nhau cả đời cơ mà."
Trình Hoài Cẩn lui lại phía sau hai bước, tựa như đối với anh, có sao thì cũng vẫn vậy: "Phải."
“Vậy anh cứ chắc nịch cả đời này sẽ không có tình cảm gì với em đến thế sao?” Giang Nghiên Nguyệt cũng đứng dậy nhìn Trình Hoài Cẩn.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm. Trong đôi mắt sâu hun hút kia như giăng mắc màn sương không thể vén mở.
Tại sao rõ ràng giữa họ đã tiến thêm một bước rồi.
Vậy mà cô ta lại cảm thấy anh ngày càng xa cách mình hơn.
Trong phòng khách yên tĩnh, ngoài cửa sổ có bóng cây lay động hắt tới.
Trình Hoài Cẩn đứng trong bóng tối, anh khép đôi hàng mi, im lặng vài giây.
Lát sau, anh vươn tay chọc thủng mộng tưởng của cô ta không mảy may thương tiếc.
"Phải."
Dứt lời, anh liền xoay người sải bước rời đi.