Lúc hai người ngồi trong xe sắp đến nhà họ Trương, Ngọc Quân chợt nhớ ra, không thể để anh lại cho cái nhà đó chiếm nhiều lợi lộc nữa. Cô nắm tay anh.
“Ông xã này, em bảo. Anh đừng có mà nghĩ vì nhà họ là thông gia hay nhà mẹ đẻ của em gì đó mà nhân nhượng họ.”
“Anh cứ thẳng tay mà sát phạt. Đừng để bọn họ ỷ thế của anh mà chiếm lợi.”
Lời của vợ nói đương nhiên là điều phải nghe, Lục Cảnh Thành nhận lời. Nếu bọn họ đã làm cho vợ anh không vui, thì tức là làm cho anh cũng không vui.
Trương Ngọc Quân vui vẻ thưởng cho anh một cái hôn lên má, ông xã của cô đúng thật là nghe lời.
Lục Cảnh Thành híp mắt nhìn cô, anh không hài lòng với cái hôn nhẹ ở má đó. Anh lập tức ôm eo cô kéo sát vào người mình, cho cô một cái hôn sâu. Ngọc Quân cũng không từ chối, cô quàng tay lên cổ anh, khẽ khàng đáp trả làm cho cái hôn này dễ dàng hơn.
Tiếng môi lưỡi quấn quýt với nhau vang khắp trong xe. Tài xế ngồi phía trước mặt không đổi sắc, nhấn nút trên bảng điều khiển hạ tấm mành che xuống ngăn cách.
Đến khi xe dừng trước cửa nhà họ Trương thì anh mới buông cô ra. Ánh mắt anh vẫn còn dính sát trên bờ môi sưng đỏ của cô, nhìn cô gái nhỏ đang dựa trong ngực anh mà thở dốc.
Chết tiệt.
Anh càng ngày càng cảm thấy mình đã mắc bệnh nặng. Thật không thể rời khỏi cô gái này. Chỉ muốn đem cô gái này dính sát bên người của mình, nếu không chẳng biết anh sẽ gây ra chuyện gì.
Lục Cảnh Thành mở cửa xuống xe trước, anh chu đáo che đầu cho Ngọc Quân bước ra. Hai người nắm tay nhau vào nhà.
Ba người nhà họ Trương đã ngồi chờ mòn mỏi ở trong phòng khách, mãi mới đợi được vợ chồng Ngọc Quân đến.
Mẹ Trương không kiên nhẫn được đã nói Trương Ngọc Quỳnh gọi điện giục cô mau đến, nhưng mà cô không chịu nghe.
Lúc này bà đã mất kiên nhẫn đến mức bốc hỏa thì chiếc siêu xe đã dừng ở trước cửa. Bà ta đành phải nuốt cơn giận vào bên trong lồng ngực, bà ta không dám nổi giận ở trước mặt Lục Cảnh Thành.
Ai chẳng biết đứa con gái này của bà chẳng được tích sự gì cả, nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại lọt vào mắt xanh của tên điên này. Được Lục Cảnh Thành che chở đúng thật là phúc phần ba đời của nó. Giờ nó có dám dẫm lên đầu bà mà ngang ngược cũng thì bà ta cũng phải mỉm cười mà nói không sao.
Vẫn còn may là bà hiểu tính Ngọc Quân, mềm yếu nhu nhược không có chính kiến, lại còn rất sợ bố mẹ bỏ rơi nên rất nghe lời bà.
Từ ngày có được danh phận mẹ vợ của chủ tịch tập đoàn Lục thị, bà đã nếm được biết bao nhiêu ngon ngọt. Những bà phu nhân khác gặp bà đều phải nhún nhường vài phần.
Hôm nay mới cưới được ba ngày mà nó đã không biết tôn ti, nhất định lát nữa bà sẽ mắng cho nó một trận để hả giận.
Cha Trương thì lại khác, nhìn thấy Lục Cảnh Thành là ông lại căng thẳng. Rõ ràng người đàn ông này trên danh nghĩa là con rể của ông ta nhưng ông ta lại không dám thả lỏng mà đối mặt.
Ông nội Trương ngày xưa vì có ơn cứu mạng ông nội Lục Cảnh Thành, nên sau này đã định ra hôn ước cho đời con. Đến đời ông ta thì không có con gái nên phải truyền xuống đời sau.
Chỉ là lúc trước mặc kệ có hôn ước thì Lục Cảnh Thành cũng chẳng hề nương tay với nhà ông, không nể mặt một chút nào. Sau khi Lục Cảnh Thành nắm toàn bộ quyền hành ở tập đoàn trong tay, lại càng chèn ép.
Ông ta vừa muốn hủy hôn để tránh phải gả Ngọc Quỳnh cho kẻ điên lại vừa tiếc rẻ mối quan hệ với tập đoàn Lục thị.
Cũng may là ông ta tìm được con gái ruột về. Lục Cảnh Thành lại yêu thích đứa con gái này, từ lúc đổi người thực hiện hôn ước, hắn ta cũng dẫn nương tay với nhà ông.
Tập đoàn nhà họ Trương cũng chiếm lợi ích không ít, ông ta cũng mở mày mở mặt khi ra ngoài.
Huống hồ gì bây giờ, con gái ruột của ông ta đã chính thức trở thành bà chủ nhà họ Lục, tiền bạc danh vọng còn đang đợi ông ở phía trước.
Chỉ cần ông ta nắm chắc con cờ Ngọc Quân này là được. Sợ gì không khống chế được tên điên đó.