Thuốc Giải Độc

Chương 37: Gọi về nhà


Mẹ Trương nóng nảy, bà cũng mơ hồ cảm nhận rằng con bé đáng ghét kia có điều thay đổi từ khi đám cưới diễn ra.

Bà cằn nhằn.

“Dạo này nó dựa thế nhà chồng, nó đủ lông đủ cánh nên không cần quan tâm đến nhà mẹ đẻ nữa rồi.”

“Bà ngậm miệng vào đi.”

Mẹ Trương không phục, trừng mắt lại nhìn chồng.

“Tôi nói sai cái gì à? Từ sáng đến giờ chúng ta đã gọi cho nó bao nhiêu cuộc điện thoại rồi mà nó có chịu nghe đâu.”

“Không phải mọi khi chỉ cần gọi một cú là nó đã chạy ngay về rồi sao.”

Cha Trương: “Còn không phải là tại hai mẹ con bà gây chuyện.”

Cha Trương quát, thực ra ông cảm thấy những chuyện gần đây xảy ra vốn là từ chỗ mẹ Trương.

Do bà ta hôm đó quát nạt lại còn muốn ra tay đánh mắng con bé Ngọc Quân ngay trước mắt Lục Cảnh Thành.

Dựa vào thái độ yêu chiều bao che của tên điên đó, chắc chắn là hắn ta không chấp nhận được nên giận chó đánh mèo trút giận lên trên Trương thị.

Ông ta sao lại không biết từ ngày đón con ruột từ dưới thôn quê về, lúc đầu mọi người trong gia đình cảm thấy áy náy xót thương cho nó.

Đường đường là tiểu thư con nhà giàu hưởng ăn sung mặc sướng từ nhỏ lại bị đày đọa đánh đập đến nỗi gầy còm.

Còn về phía Ngọc Quỳnh, ông ta cũng định tìm lại cha mẹ ruột của nó để trả về, nhưng bà vợ ông ta cứ nhất quyết giữ lại cộng thêm Trương Ngọc Quỳnh cứ khóc lóc van xin nên đã không làm.

Dù sao với gia cảnh nhà ông ta, nhận nuôi thêm một đứa con nữa cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.



Hơn nữa nuôi con gái bao nhiêu năm, dù không cùng huyết thông thì ít nhiều ông ta cũng có nhiều tình cảm.

Sau này khi Ngọc Quân trở về, cái gì nó cũng không biết, ngược lại với Ngọc Quỳnh chu đáo hiểu chuyện nên cha mẹ thiên vị cũng là điều hiển nhiên.

Mẹ Trương lại sợ cô ta suy nghĩ nhà họ Trương tìm được con gái ruột thì sẽ không quan tâm đến cô ta như trước rồi khiến cô ta tủi thân nên đôi khi cũng lạnh nhạt với con ruột.

Nhưng ông ta không xem đó là vấn đề quan trọng.

Từ bé nó đã sống thiếu thốn, bây giờ được tìm về hưởng thụ mọi thứ tốt nhất. Một bước lên xe một bước xuống xe, ăn ngon mặc đẹp, thích gì được đấy thì có gì mà nó còn không hài lòng.

Chuyện đó giờ không còn là vấn đề quan trọng.

Bây giờ phải mau chóng dỗ dành con bé đó để nó nói với Lục Cảnh Thành.

Chỉ cần nó ra mặt thì vấn đề hợp tác với Lục thị chắc chắn là sẽ thành công. Tương lai của nhà ông không chỉ dừng lại ở đây được.

Trương Ngọc Quỳnh thấy cha mẹ Trương nạt nộ lẫn nhau, cô ta bèn ra mặt can ngăn mẹ.

“Mẹ đừng tranh cãi với cha nữa. Bây giờ cứ gọi em gái con về nhà rồi tính sau.”

Để con nhỏ ngu ngốc đó thoát khỏi tầm kiểm soát của cô ta thì chẳng có gì tốt đẹp. Nhà họ Trương không ổn thì mọi thứ của cô ta cũng không thể trở thành đại minh tinh.

Ông nội Trương cũng đồng ý.

“Im lặng hết đi, trước mắt cứ đợi Ngọc Quân về đã.”

Thấy con gái can ngăn, rồi bị ông nội Trương quát mắng hai người đều hậm hực im lặng.



Ông ta nhấn số điện thoại, gọi lại cho Ngọc Quân một lần nữa.

……

Ngọc Quân đang thong thả tưới cây, thực ra cô muốn nhân cơ hội Lục Cảnh Thành không ở nhà muốn học dùng dao cho thành thạo. Để sau này lúc nấu cơm sẽ không bị thương nữa.

Không ngờ rằng vừa bước vào bếp mọi người làm trong nhà đã xanh cả mặt, nói thể nào cũng nhất quyết không cho cô động vào.

Cậu chủ đã đưa ra lời cảnh cáo, tuyệt đối không để cho mợ chủ dùng dao thớt. Nếu lần sau mợ chủ còn bị thương một vết nào nữa thì tất cả sẽ phải thu dọn hành lý nghỉ việc hết đi.

Chưa cần nói đến việc Lục Cảnh Thành cảnh cáo thì chỉ cần dựa theo tình hình hôm qua, cũng không có ai dám cho Ngọc Quân đụng vào.

Ngọc Quân đành chịu thua.

Cô cũng không dám nghĩ đến chuyện dao thớt gì nữa. Nhỡ lại thêm một vết thương nào trên tay thì lần sau Lục Cảnh Thành sẽ xích chân cô ở trên giường.

Cô đành tìm việc khác để làm.

Mấy người giúp việc thấy cô chỉ định tưới cây nhẹ nhàng không làm gì để bị thương nên cũng thuận theo cô.

Ngọc Quân vừa tưới cây vừa nghĩ đến việc làm sao để dỗ Lục Cảnh Thành nguôi giận thì điện thoại lại reo.

Là điện thoại của nhà họ Trương.

Ngọc Quân để cho chuông reo đến sắp tắt thì mới thong thả nhấn nút nghe.

Một tay cô giữ bình nước tưới cây, còn một tay cầm điện thoại nghe máy.

“Alo!”