Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 3: Người kể chuyện


"Cho nên? Vậy Cố Tần Tần rốt cuộc là chuyện gì?" Một số khán giả dưới khán đài đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi.

Đằng sau màn múa rối bóng, một cái đầu ló ra, Diệp Tam vuốt bộ râu của mình, mỉm cười xin lỗi:

"Các bạn độc giả đừng sốt ruột. Chuyện xưa luôn kể từng phần, hôm nay để mọi người hồi hộp. Nếu muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo thì lần sau quay lại nghe phần tiếp theo nhé!"

"Đi!" dưới đài mọi người ném hạt dưa lắc đầu không hài lòng, phía trước có mấy người đàn ông bất mãn, lộ ra hai tay hét lên:

"Diệp Tam, chúng ta đều biết hôm nay ngươi nói chuyện về Cố tướng quân nên mới đến ủng hộ. Trên trời dưới đất cũng chỉ có ngươi dám nói ra điều này, chúng ta cũng không biết thật giả. Tóm lại, chúng ta chỉ muốn nghe cho vui thôi. Hôm nay nhiều người tới như vậy, ngươi nói rõ cho chúng ta biết Cố Nhị công tử là như thế nào từ thần đọa ma, trở thành Ma quân, cũng để có thể thỏa mãn cơn tò mò của mọi người".

"Đúng đúng, ngươi vừa mới bắt đầu nói, nếu không tiếp tục, cũng quá là khiến hàng xốm láng giềng mất hứng đi!"

"Nói thêm một đoạn nữa! Nói thêm một đoạn nữa!"

Một số người ở hàng ghế đầu đã đứng dậy, giọng nói lớn đến mức suýt lật bàn, phá hủy nơi này.

Mọi người bắt đầu ồn ào, Diệp Tam gõ đầu, kỳ thật không phải vì nàng không muốn nói mà là đã lâu quá nên nàng không nhớ rõ, nhưng thấy mọi người thịnh tình không thể từ chối, ném bỏ những con rối bóng, đi đến trước tấm màn.

"Muốn nói thì cũng không sao, nhưng màn múa rối bóng còn chưa sắp xếp nên ta chỉ có thể kể lại thôi."

"Kể đi, kể đi!" Mấy người đàn ông đứng lên mấy lần, thấy Diệp Tam lại muốn nói tiếp, tất cả đều ngồi xuống, chăm chú giơ đĩa hạt dưa lên.

"Tháng tư, tuyết ở Trúc Uyển vẫn chưa ngừng rơi, Cố tướng quân ở với vợ mới cả tháng, vẻ mặt nàng ấy không còn buồn nữa, Cố tướng quân nghĩ không sao, chỉ an ủi nói nếu muốn có thêm một đứa con, hắn sẽ trả lại cho nàng, tân phu nhân vui vẻ nhận lấy.

Tuyết rơi suốt một tháng, trong vườn nhóm người hầu mỗi ngày chỉ biết dọn tuyết, lương thực trong vườn gần như đã dùng hết, rốt cuộc, đến ngày 3 tháng 4, thời tiết cuối cùng cũng trời quang mây tạnh, Cố tướng quân lại mặc áo giáp vào trở lại chiến trường.

Tân phu nhân ra tiễn, hết thảy mọi chuyện vẫn như thường lệ. Mọi người đều cảm khái tân phu nhân lạc quan, thậm chí còn có người còn nói đùa rằng tộc giao nhân quả nhiên là vô cảm. Ngày hôm sau, khi các người hầu lại đi quét tước như thường lệ, thấy cái ao sau sân có lớp băng dày không thể giải thích được.



Trời nắng mà vẫn có băng dày thế này. Một gã sai vặt bước tới quan sát.

Một tiếng hét vang khắp Trúc uyển, mọi người xúm lại nhìn xem, nhìn thấy tân phu nhân một thân hồng y, xuất hiện trong lớp băng như nàng tiên cá, trên môi nở nụ cười nhưng lại không có chút độ ấm nào.

Nước trong ao sâu như vậy, thế nhưng đóng băng thành lớp rât dày.

Cố Mang Chi ở hậu viện tựa hồ cảm giác được điều gì, nghiêng ngả lảo đảo phá tan ổ khóa đồng, lao tới ao.

Xung quanh ao mọi người không biết làm gì, tân phu nhân ở trong ao nước đông chết, băng kia quá rắn, xẻng thông thường không thể làm gì được.

Chỉ có Cố Mang Chí là có đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, môi bị cắn đỏ. Hắn cởi bỏ quần áo, chỉ mặc một chiếc áo bên trong, khoác áo ngoài lên người tân phu nhân, chính mình áp ngực vào lớp băng cực lạnh.

Cố Tần Tần chạy một mạch đuổi theo, khi đến ao nước, nhìn thấy ngực Nhị ca áp vào mặt băng, thứ đông cứng dưới lớp băng chính là áo choàng của mẹ.

Cố Tần Tần không nói gì, từng bước đi xuống, nằm xuống bên cạnh Cố Mang Chi, cùng hắn ủ ấm tảng băng, khẽ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào mặt băng.

" Ca ca, băng lạnh, thân thể ca ca không tốt, để Tần Tần tự làm đi.'

Cố Mang Chí cắn môi, nhịn không được nữa, quay đầu đi chỗ khác, nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt băng.

Một người hầu đến khuyên nhủ: "Nhị công tử, tướng quân sắp trở về, chúng ta về sân sau trước đã." '

Hắn lờ đi, mặc cho ai nói gì cũng không quan tâm.

Cố Tần Tần nắm tay Cố Mang Chi, cứ như vậy, một ngày một đêm, ánh trăng sáng rực, gió thổi hiu hiu, Cố Mang Chi mấy lần muốn thuyết phục nàng lên bờ, nhưng nghĩ lại đến chính mình cũng không phải là đồ ngốc sao.

Băng dày một thước, hắn liền dán trong ngực ấm một thước, băng lạnh vô cùng, băng lạnh cũng không thể vì độ ấm trong ngực hắn mà nóng chảy.



Hai má Cố Tần Tần bắt đầu nóng lên, nàng không biết giao nhân sợ băng nhất.

Cố tướng quân là Hỏa thần, Cố Mang Chi đương nhiên có thể chất giống như lửa. Một ngày một đêm, cuối cùng hắn cũng làm tan băng xung quanh người phụ nữ, sáng sớm ngày hôm sau, người hầu nhìn thấy Nhị công tử ngồi trên băng ôm tân phu nhân.

Những gì người hầu nhìn thấy, còn có Cố tướng quân vội vã từ chiến trường trở về.

Ngày hôm đó, Cố tướng quân vội vàng tổ chức tang lễ, Trúc uyển của Cố gia như bị đóng băng. Điều duy nhất vang vọng trong đầu Cố Tần Tần chính là một câu kia của Nhị ca.

"Phụ thân Mang Chi có tội, nguyện thay Thần nương đi vào băng hình. Tình cảm của Mang Chi dành cho nàng chỉ giới hạn ở phép lịch sự, Thần nương chưa bao giờ để Mang Chi vào mắt. Cầu phụ thân án táng Thần nương, con trai sẵn sàng bị cấm uống nước đá suốt đời.'"

Diệp Tam nói lời này, ngữ khí có chút nghẹn ngào, bưng một bát trà lớn lên, nhìn thấy trong đám người có một bóng người vội vàng rời đi.

"Trời ạ! Cố Mang Chi lại yêu thiếp của cha mình sao? Này đối với Cố lão tướng quân mà nói chẳng phải là vô cùng nhục nhã sao?" Một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu màu hồng vừa ăn hạt dưa vừa kêu lên.

"Này cũng không có gì lạ, ta nghe nói tộc Nhân Ngư rất xinh đẹp. Huống chi công chúa giao nhân vốn là còn trẻ, Nhị công tử lúc đó là tuổi trẻ khí thịnh, nói về tuổi cũng không sai biệt lắm." Trong đám đông, một vị quý công tử bênh vực kẻ yếu nói.

"Chỉ là hắn vốn không được sủng, cái này, chỉ sợ là tự tìm đường chết." một đại nương khinh thường nói, điều khiến nàng khó chịu nhất chính là những quý công tử xuất thân từ gia tộc quyền quý luôn gặp một lần đã yêu.

"Đừng nói nữa, nghe Diệp Tam nói tiếp!" Trong đám người một đại hán cao giọng nói, lúc này mọi người mới an tĩnh lại. Không ai để ý rằng Diệp Tam đang trầm tư nhìn bóng lưng một người rời đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Vị đại tỷ này nói đúng!" Diệp Tam phe phẩy chiếc quạt tay, khí thế hơn vừa rồi ba phần, "Cố lão tướng quân rất tức giận, động thủ phế đi một thân linh lực của Cố Mang Chi, trục xuất hắn ra khỏi Thần tộc, trừng phạt hắn vì tội Tội gây rối thiên giới, trên mặt có một hình xăm, nhưng Cố Mang Chi tuấn dật phi thường, người hành hình không đành lòng nên chỉ khắc một nốt ruồi đỏ ở bên trái khuôn mặt, nốt ruồi này đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ biến mất."

"Tê!" Mọi người nghe vậy đều hít một hơi, không thể không nói hình phạt này quá nghiêm khắc. Tà dâm là tội ác đầu tiên, nhưng việc làm lại không coi trọng lòng người, Cố Mang Chi chưa từng làm gì, chỉ là tai nạn, thực sự không nên bị như vậy.

Nhưng khi Diệp Tam nói đến đoạn này tựa hồ rất hả giận, đánh vào cây thức tỉnh, khẽ nhếch miệng cười, cúi đầu thật sâu, chắp tay nói:"Các vị hương thân, ta nghĩ hôm nay cũng coi như nghe tận hứng, tiểu đệ trở về nghỉ ngơi một lát, nếu muốn biết lúc sau xảy ra chuyện, lần sau lại tới nghe!

Vì vậy, trước khi mọi người kịp hồi thần, một chiếc đĩa nhỏ đã trôi nổi trước mặt mọi người, hắn lấy tiền uống trà, thu dọn hành lý rồi quay người bỏ đi.