Cố Mang Chi vốn có một ít võ công, tuy bị bệnh nhưng vẫn là con trai tướng quân, tuổi còn trẻ như vậy đã hơn người thường rất nhiều.
Khi còn là một cậu bé, Cố Mang Chi cũng có cơ hội chinh chiến bên cạnh cha mình, nhưng cha hắn không cho phép hắn tiết lộ danh tính của mình trước, để hắn làm một gã tùy tùng nhỏ đi theo ca ca.
Cuộc chiến đầu tiên của Cố Mang Chi, cũng là lần duy nhất trong đời, là với tộc giao nhân ở Nam Hải.
Bên ngoài lều quân sự, nắng như thiêu đốt, thân hình gầy gò của hắn đứng chống chọi với ánh nắng thiêu đốt, bóng hắn co lại thành một quả bóng, ẩn dưới chân, hắn đã đứng đây cả buổi sáng, cái nắng tháng bảy như lửa, nội tâm thiếu niên cũng như một ngọn lửa, khó chịu bất an.
"Ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Luyện xong rồi à?" Cố Yến Chi cao hơn Cố Mang Chi nửa cái đầu, nheo mắt nhìn người đệ đệ yếu đuối trước mặt.
Cố Mang Chi nói những lời đầu tiên hắn nói với Cố Yến Chi trong cuộc đời mình, cũng là những lời cuối cùng hắn nói, hắn mở miệng, một cái xưng hô trúc trắc phát ra từ cổ họng khô khốc của hắn.
"Huynh trưởng, nhất định phải giao ra toàn bộ giao châu của bọn họ sao? Giao nhân tính cách mạnh mẽ, nếu phải chịu sự sắp xếp của Thần Tộc sợ là sẽ lấy thân tuẫn vật, có thể thương lượng với bọn họ để mượn không?"
Cố Yến Chi nghe được cái xưng hô khàn khàn này, lúc đầu có chút kinh ngạc, sau đó nghe hết câu thì cười lớn, cười xong không khỏi nói đùa.
"Lòng dạ đàn bà, đúng là bị chê cười, giao nhân bất tài, sống chết của họ có liên quan gì đến chúng ta? Thần tộc nhân từ mới không giống như Ma tộc cướp của giết người đã là thiên ân rồi."
Hắn vén rèm định đi vào, nhưng đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, quay lại hét với người đệ đệ mặt đã tái mét:
"Đừng để phụ thân nghe được những lời này của ngươi, ta sẽ để quân lính cố gắng hết sức để chữa trị cho họ. Yếu đuối tức là bị bắt nạt. Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi sớm nên hiểu, nhân ái và thương hại, cho tới bây giờ không phải là thủ đoạn của kẻ thống trị." Nói xong, hắn đầy ẩn ý liếc nhìn Cố Mang Chi vốn đã lảo đảo rồi cười một tiếng.
"Nếu ta là ngươi, ta sẽ về nhà dưỡng thương rồi mới đi cứu người, chứ không phải sợ hãi đứng bên ngoài lều của phụ thân, ngay cả đi vào cũng không dám."
Cố Mang Chi lúc này đã choáng váng, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất. Khi hắn tỉnh dậy lần nữa, trong thành đã truyền ra tin tộc giao nhân toàn tộc tuẫn châu.
Cố Mang Chí xông tới trước mặt binh lính, hắn muốn cứu một ít người, dù chỉ một người. Sau đó, hắn nhìn thấy Thần nương đang khóc nức nở bên cạnh giao châu.
Chung quanh vây quanh Cố Yến Chi, Cố lão tướng quân và các binh sĩ đều im lặng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không ai dám nói, thậm chí còn nín thở vì sợ thổi bay vẻ đẹp hư ảo này.
Thần Nương rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn lại, liếc nhìn Cố Mang Chi, liền bắt gặp ánh mắt của Cố tướng quân.
Một liếc mắt này còn hơn hết thảy ngôn từ trên thế gian.
Thần Nương đã đánh cắp trái tim của Cố tướng quân, đồng thời cũng lấy đi thần chí còn sót lại của Cố Mang Chi, sau ngày hôm đó, Cố Mang Chi bệnh không khỏi, bị cảm nắng, cũng có lẽ là lệ khí ở chiến trường quá nặng, từ đó Cố Nhị công tử chỉ có thể ở tại Trúc uyển ở nhân gian.
Để ngăn hắn lại lẻn ra ngoài, Cố tướng quân đã gắn một chiếc khóa đồng nhỏ vào người hắn.
Tiếng pháo nổ bên ngoài ổ khóa đồng, mọi người hò hét, không liên quan gì đến hắn.
Mùi rượu thơm nồng, tiếng nói chuyện say sưa ngoài ổ khóa đồng, chẳng liên quan gì đến hắn.
Tình yêu triền miên, tình ý bịn rịn, chẳng liên quan gì đến hắn.
Hắn trốn trong tiểu lâu của mình, hiếm khi đôi tai được thanh tịnh, ngày ngày vẽ tranh đọc sách, đồng thời hoàn thành quá trình trưởng thành của mình từ một cậu bé lớn dần thành một thiếu niên.
Kỳ thật Cố Tần Tần không phải là người đầu tiên phát hiện ra hắn, những ngày đầu hắn thường nhặt một số chiếc lá rơi, vẽ một số vỏ ốc xà cừ, một số loài chim loài thú trên đó, cũng đem lá rụng thả trong gió.
Khi Cố Tần Tần còn nhỏ, nàng và Thần nương đã nhặt những chiếc lá rơi này xem.
Trên những chiếc lá rơi, Cố Tần Tần đã biết đến hoa, chim, cá, nhìn thấy vẻ đẹp đầu tiên của thế giới này.
Dần dần, trên những chiếc lá rơi bắt đầu xuất hiện chữ, Cố Mang Chí từ những lời này hiểu ra giao nhân không có tình cảm của người thường, nước mắt của họ là dối trá, tình yêu họ dành cho con người cũng chỉ dừng lại ở một cái chớp mắt, bệnh hay quên lại lớn, dù là vui hận cũng sẽ bị lãng quên trong chớp mắt.
Họ chỉ biết bảo vệ giao châu của mình, sau đó một ngày lặp lại một ngày ăn ngủ, sống hạnh phúc mỗi ngày.
Sau này, sau nhiều năm, Cố Mang Chi gặp Cố Tần Tần, đứa con của người hắn yêu, hắn nguyện ý chăm sóc nàng, cũng để xoa dịu trái tim cô đơn của mình.
Nhưng mọi chuyện không bao giờ có thể tốt đẹp, sau khi Thần Nương qua đời, Cố Mang Chi cũng bị đuổi ra khỏi Trúc uyển, Cố tướng quân ý bảo không muốn gặp lại hắn.
Đi cùng hắn còn có Cố Tần Tần.
Như lần trước đã nói, Cố Mang Chi hai tay không đủ sức trói gà nên lang thang khắp nơi, chịu đói rét, nhiều lần suýt bị dã thú ăn thịt.
Cuối cùng, có một lần, Cố Tần Tần tỉnh dậy lần nữa, phát hiện ca ca đã không còn ở bên cạnh mình nữa. Cố Tần Tần phát điên đi tìm, mưa gió chồng chất, ở ngoài rừng cây nàng nhìn thấy một con quái vật cao hàng chục thước cách đó vài dặm.
Còn Cố Mang Chí đứng ở trước mặt quái vật, duỗi bàn tay ra, hút linh khí của quái vật vào. Chỉ trong chốc lát, một con yêu thú khổng lồ đã bị nuốt chửng, chỉ còn lại một ít da lông.
Nhìn thấy Cố Tần Tần tới, Cố Mang Chi cười nửa miệng, lau máu trên miệng, tựa như đang nhận thưởng.
Cố Mang Chi đã đọa ma.
Sau đó, Cố Tần Tần đọc sách cổ, chỉ để tìm cách giải quyết vấn đề thần đọa ma, tuy nhiên, Cố Mang Chi lại không chịu nổi, bướng bỉnh trên con đường đọa ma của mình, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng nghiêm trọng. Thời gian trôi qua, hắn dần dần từ một tiểu ma lớn lên thành một đại ma đầu.
Lúc này hắn đột nhiên nói với Cố Tần Tần: "Tần Tần, ca ca cô đơn nửa đời người. Ta và ngươi tuy là huynh muội, nhưng không có quan hệ huyết thống, hiện tại ta cũng không phải hậu duệ của Cố gia, không bằng ngươi làm vợ ta, ta và ngươi cùng quản lý Ma tộc, như thế nào?"