Tiên Nghịch

Chương 1030: Sát khí


Trong tinh vực của Chu Tước Thánh Tông, giờ phút này tất cả các tu chân tinh đều tràn ngập thần thức mang theo khí tức tang thương kia, lại càng khiến cho tất cả các trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông khiếp sợ không thôi.
 
Bọn họ cho dù có tu vi cao thâm không thể nào tưởng tượng nổi, tân Thánh Hoàng rốt cục là tu luyện thứ thần thông gì, không ngờ lại có thể đạt tới tình trạng khiến người ta nghe mà sợ hãi tới mức này. Với kiến thức và tu vi của bọn họ căn bản không thể biết và giải thích nổi sự cường đại của thần thông tiên đế Bạch Phàm cũng là điều hợp lí.
 
Thần thức của Vương Lâm vốn không thể bao trùm xa như vậy nhưng giờ phút này đã quên hết tất cả, hóa thân thành hồn phách của núi lửa, lại cùng dung hợp với cả tu chân tinh, nương theo hồn lực của núi lửa, không ngừng lan tràn ra mới có thể làm ra cảnh tượng này.
 
Hết thảy chuyện này cuối cùng đều là do thần thông Sơn Băng của tiên đế Bạch Phàm.
 
Giờ phút này thần thức của Vương Lâm đã tập hợp tất cả tu chân tinh trong Chu Tước Thánh Tông. Do đó mọi người đều cảm thấy, thần thức này ẩn chưa tang thương hàng vạn vạn năm, đủ để khiến cho bọn họ tan rã. Thậm chỉ lúc này tất cả tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông, bao gồm cả các trưởng lão đều bị thần thức của Vương Lâm bao vây. Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng, khí tức trong thần thức này cơ hồ khiến cho mỗi một trưởng lão đều khiếp sợ không thôi.
 
Sự bất mãn trong lòng bốn trưởng lão xuất hiện sớm nhất lúc này đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại rung động không ngừng tăng lên.
 
-Nếu không có nhân thì hiển nhiên thì không có quả. Vì vậy sẽ không sinh ra nhân quả. Nếu đã không có sinh thì hiển nhiên không có tử, đã không có sinh tử thì đó là vĩnh hằng. Nếu không có thật thì cũng không có giả, thật và giả chỉ là một ý niệm.
 
Thần niệm tang thương quanh quẩn trong thần thức, rơi vào bên tai mỗi người.
 
-Hóa ra là như thế.chỉ là một ý niệm mà thôi. Khó trách Thanh Thủy sư huynh lại không nói rõ cảm ngộ chi tiết. Hết thảy ta đều đã minh bạch rồi.
 
Cùng với thần niệm quanh quẩn, Vương Lâm phảng phất như thức tỉnh.
 
Mà trong tích tắc khi hắn thức tỉnh, tinh vực bị thiêu đốt này ầm ầm chấn động. Mỗi một tinh hồn của tu chân tinh đều lan ra, núi lửa trên đó trong nháy mắt bộc phát toàn bộ! Tất cả núi lửa trong các tinh cầu ở tinh vực đồng loạt bộc phát, lập tức khiến cho tiếng chấn động ầm ầm vang vọng khắp nơi.
 
Cũng trong giờ khắc này, Viêm Lôi Tử và đệ tam vương của Thi Âm Tông bước vào trong tinh vực bị thiêu đốt. Trong nháy mắt khi tiến vào nơi này, đôi mắt của đệ tam vương của Thi Âm Tông đột nhiên sáng bừng, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Lấy tu vi của hắn ngay lập tức có thể cảm nhận được trong tinh vực này tồn tại một thần thức vô cùng mênh mông.
 
Thần thức này mạnh đủ để kinh thiên động địa, dù hắn cũng không khỏi phải hít sâu một hơi. Theo hắn thấy, dường như lúc này đang phải đối mặt không phải là một người mà là một tinh vực đã tồn tại qua hàng vạn vạn năm. Cái loại cảm giác năm tháng tang thương này cho dù là hắn cũng như thấy mình biến thành một tiểu bối.
 
-Chu Tước Thánh Hoàng!
 
Người đầu tiên hiện lên trong đầu nam tử trung niên chính là Chu Tước Thánh Hoàng mà hắn chưa bao giờ gặp mặt nhưng lại cảm thấy dường như không giống. Theo tin tức do Lý Oánh Chi báo cáo thì tân Chu Tước Thánh Hoàng thời gian tu hành rõ ràng là không dài, hiển nhiên không thể như thế này.
 
-Chẳng lẽ là lão Chu Tước Thánh Hoàng!
 
Đồng tử trong mắt trung niên nhât co rút lại, thần sắc cực kì cẩn thận.
 
Đồng thời tiến vào còn có Viêm Lôi Tử, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn hầu như lập tức cảm nhận được tinh vực đang bốc cháy có một thần thức khổng lồ khiến hắn kinh tâm động phách.
 
-Đây.đây là.
 
Ánh mắt của Viêm Lôi Tử hiện ra vẻ khiếp sợ không thể tin nổi.
 
Theo hắn thấy, thần thức này mạnh tới mức không thể hình dung nổi, dường như một tu sĩ không thể có được! Trong một khắc khi hắn cảm nhận được thần thức này, Vương Lâm tự nhiên cũng cảm nhận được Viêm Lôi Tử và nam tử trung niên kia, thần thức ầm ầm vận động, hướng về phía hai người cuốn tới. Thần thức hắn vừa động khiến cho cả tinh vực nổi lên tiếng sâm ầm ầm, cũng khiến cho ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên.
 
-Viêm Lôi Tử.
 
Từ trong thần thức đó truyền ra một đạo thần niệm, vang vọng trong tinh vực.
 
Viêm Lôi Tử hít sâu một hơi. Thần niệm này hắn hơi quen thuộc, thậm chí là thần thức hắn cũng thấy quen. Trong lòng hắn đã có ước đoán, chỉ là nhắn không thể tin được dự đoán trong lòng mình, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng.
 
-Ta chính là Chu Tước Thánh Hoàng!
 
Thần niệm của Vương Lâm từ từ truyền tới, dẫn động cả tiếng sấm trong tinh không khiến cho tiếng động đó ầm ầm vang lên.
 
-Ngươi là Vương Lâm!
 
Đôi mắt Viêm Lôi Tử mở to, trong lòng tràn ngập khiếp sợ.
 
Không chỉ có hắn mà ngay cả đệ tam vương của Thi Âm Tông cũng như vậy.
 
-Vị này hẳn là người của Thi Âm Tông!
 
Thần niệm của Vương Lâm chậm rãi truyền ra. Biển lửa ào tới vờn quanh người nam tử trung niên và Viêm Lôi Tử.
 
-Lão phu là đệ tam vương của Thi Âm Tông!
 
Nam từ trung niên trầm giọng nói, thần sắc bên ngoài bình tĩnh trở lại, nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng vô luận thế nào thì đối với Chu Tước Thánh Hoàng này hắn đã trở nên e dè rất nhiều.
 
Hắn vốn là định tới Chu Tước Thánh Tông cẩn thận quan sát một phen, nhưng lúc này thì không cần phải quan sát nữa.
 
-Ngày trước tiểu bối Lý Oánh Chi của Thi Âm Tông ta từng mang một ngọc giản trở về. Lần này lão phu tới đây chính là muốn hỏi, vật trong ngọc giản đó ở nơi nào! Nếu Thánh Hoàng cho biết thì Thi Âm Tông vô cùng cảm kích!
 
Nam nhân trung niên kia tiến về phía trước, ôm quyền chậm rãi nói.
 
Viêm Lôi Tử đè nén khiếp sợ trong lòng, cũng ôm quyền nói:
 
-Vương.Chu Tước Thánh Hoàng. Liệt Vân Tử cũng mang một ngọc giản trở về Lôi Tiên Điện. Lão phu cũng muốn hỏi là nơi mà ngọc giản này nhắc tới là ở đâu.
 
Đối với việc thần thức của Vương Lâm vì sao đột nhiên lại trở nên cường đại như vậy thì với tu vi của Viêm Lôi Tử thoáng có thể hiểu được một chút. Có thể dung nhập hoàn mỹ với cả tu chân tinh trong toàn bộ tinh vực thế này thì loại thần thông ấy khiến hắn vô cùng e ngại.
 
Sự thần bí của Chu Tước Thánh Tông một lần nữa được nâng lên trong lòng Viêm Lôi Tử.
 
-Ta có thể nói với các người, chỗ trong ngọc giản ấy nguy cơ bốn bề, đi hay không đi là do các người tự quyết định.
 
Thần niệm của Vương Lâm quanh quẩn khắp tinh không. Lập tức phía trước Viêm Lôi Tử và nam tử trung niên kia có vô số ánh sáng xuất hiện, hóa thành một bộ tinh đồ.
 
Tinh đồ này rõ ràng thể hiện ra Chu Tước tinh, sau khí lóe lên, một lúc liền dần dần tiêu tán.
 
-Chu Tước tinh?
 
Ánh mắt Viêm Lôi Tử lóe lên, trầm giọng nói.
 
-Tin tức trọng yếu như vậy Thánh Hoàng nói cho ta biết, sợ là có ý khác rồi.
 
Nam tử trung niên mỉm cười, bình tĩnh mở miệng nói.
 
-Chỉ biết là có người cần nên mượn đao giết người mà thôi.
 
Thần niệm của Vương Lâm truyền ra, đối với Thi Âm Tông và La Thiên cũng không cần dấu diếm, hết thảy vốn không phải là âm mưu.
 
-Hay! Thánh Hoàng quả nhiên là thẳng thắn. Việc này Thi Âm Tông chúng ta nợ ngươi một món nợ ân tình!
 
Nam tử trung niên ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm trả lời như vậy, sau khi cười ha hả nhìn thật sâu tới chỗ thần niệm Vương Lâm truyền ra, ôm quyền rồi xoay người rời đi.
 
Viêm Lôi Tử trầm mặc trong chốc lát, đợi khi nam tử trung niên kia đi rồi, thần sắc lộ vẻ phức tạp, khẽ thở dài:
 
-Lão phu vẫn còn đánh giá thấp người. Không ngờ tới, không ngờ tới.Vương Lâm, hôm nay nếu bỏ thân phận Lôi Tiên Điện của lão phu, bỏ thân phận Chu Tước Thánh Hoàng của ngươi, lão phu tại La Thiên đối đãi với ngươi thế nào?
 
-Rất tốt!
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thần niệm lại truyền ra.
 
-Một câu rất tốt này cũng hay lắm. Vương Lâm, lão phu chỉ muốn biết, ngọc giản của ngươi, rốt cục là địa phương ấy là thật hay là giả, ngươi vẫn không khảng định sao?
 
Ánh mắt Viêm Lôi Tử sững lại, trầm giọng hỏi.
 
-Viêm Lôi Tử tiền bối, Vương mỗ cũng không lừa gạt ngươi. Những gì trong ngọc giản đó hoàn toàn là thật!
 
Viêm Lôi Tử gật đầu, không nói gì thêm, ôm quyền rồi hóa thành một đạo cầu vồng, rời khỏi tinh vực bị thiêu đốt này.
 
Đợi sau khi hai người bọn hắn rời đi, thần thức đang tràn ngập cả tinh vực này đột nhiên sụp đổ, hóa thành vô số điểm tiêu tan trong tinh vực.
 
Những bộ phận thuộc về linh hồn lập tức trở lại thành một tu chân tinh.
 
Cùng lúc thần thức này sụp đổ, dẫn dắt cả tu nguyên lực của thiên địa, khiến cho tâm thần đám tộc nhân của Chu Tước Thánh Tông rung động.
 
Trên tu chân tinh của Vương Lâm, núi lửa đã ngừng phun trào. Ở trong bên ngọn núi lửa lớn nhất, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt hắn sáng ngời, giống như có điện quang xẹt qua nham thạch nóng chảy của núi lửa.
 
-Ý cảnh của Vương Lâm là cảm ngộ sinh tử luân hồi, sau đó chuyển thành nhân quả tuần hoàn. Giờ phút này nương theo ý cảnh của Sơn Băng, bắt đầu trở thành thật giả.một ý niệm nhân quả đại viên mãn, tu vi đốt phá Khuy Niết, tiến vào Tịnh Niết. Ý cảnh nhân quả nhờ cảm ngộ được ý cảnh của Sơn Băng mà tăng tiến, xuất hiện biến hóa ý cảnh thật giả.thật và giả lại bất đồng với hư thực.đây chính là đại đạo phía trước.
 
Vương Lâm đứng dây, bước một bước trong dung nham nóng chảy. Sóng gợn hiện lên, trong thời gian ngắn Vương Lâm liền xuất hiện ở bên ngoài. Nhìn thiên địa, trên khuôn mặt hắn dần dần lộ ra nụ cười.
 
-Tịnh Niết!
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn cảm nhận rõ ràng được trong cơ thể đã bất đồng với trước kia. Trước kia hỏa nguyên lực mà cơ thể hắn có thể thừa nhận đã tới cực hạn rồi. Nhưng hiện tại tâm thần Vương Lâm vừa động, lập tức hỏa nguyên lực trong thiên địa ào ào như vũ bão ầm ầm ngưng tụ vào trong cơ thể Vương Lâm.
 
Theo nguyên lực không ngừng chảy vào, tay phải Vương Lâm hư không chụp một cái, lập tức phía trước liền xuất hiện một cái khe ầm ầm mở ra. Cái khe này bất ngờ xuất hiện cũng không hề ổn định mà dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
 
Nhưng lập tức nguyên lực ở trong tay phải Vương Lâm tan đi, tiếp đó chui vào trong cái khe, ở bên trong không ngừng khuếch tán. Trong tiếng động ầm ầm, cái khe càng lúc càng lớn, đồng thời nguyên lực dung nhập vào đó khiến nó càng ngày càng ổn định, cuối cùng đạt tới cực hạn. Với sự ổn định của nó lúc này sẽ không dễ dàng sụp đổ nữa.
 
-Túi trữ vật sau này không cần dùng tới nữa.
 
Vương Lâm mỉm cười vỗ túi trữ vật, lập tức toàn bộ vật phẩm trong túi liền lập tức bị hút vào trong cái khe. Cuối cùng túi trữ vật trở nên trống trơn, bị Vương Lâm miết một cái liền hóa thành tro bụi.
 
Tay phải hắn điểm lên cái khe một cái, để lại thần niệm của mình xong, Vương Lâm liền phất tay một cái, cái khe liền biến mất.
 
Đúng lúc này thần sắc Vương Lâm đột nhiên biến đổi, hàn quang trong mắt lóe lên, cả người nhất thời trở nên âm lãnh. Thân thể hắn bước về phía trước nửa bước, khi xuất hiện đã ở trong tinh không. Chỉ thấy phía trước hắn có một con Văn thú đang gắng gượng bay tới.
 
Văn thú này toàn thân màu tím, nhưng giờ phút này trên người nó máu tươi đầm đìa, thần sắc uể oải, hiển nhiên là đã bị trọng thương, nếu không có một cỗ ý niệm muốn về gặp chủ nhân thì sợ là đã sớm tử vong.
 
Nhất là trên lưng Văn thú này có một vết thương cực kì khủng khiếp không ngừng tỏa ra khí màu xanh, thậm chí cái vòi dài của nó lúc này cũng đã bị gãy. Văn thú nhìn thấy Vương Lâm, rên rỉ một tiếng, bay về phía hắn.
 
Tay phải Vương Lâm vỗ lên lưng Văn thú một cái, lập tức khí xanh tiêu tan. Tay trái hắn chụp một cái vào hư không, phía trước liền xuất hiện một cái khe, từ trong đó liền bay ra rất nhiều đan dược, đút cho Văn thú.
 
Cùng lúc đó thần thức hắn tỏa ra, chui vào trong đầu Văn thú xem kí ức của nó. Lúc này sắc mặt hắn trở nên âm trầm, một cỗ sát khí ngập trời ầm ầm bộc phát:
 
-Các ngươi muốn chết!