Tiên Nghịch

Chương 1034: Nhất Sơn Nhị Băng


Tiên thuật Sơn Băng!
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm mở miệng thì vị trí mà đá vụn tạo thành trận pháp trong tinh không đột nhiên huyễn hóa ra rất nhiều hư ảnh núi lửa, tất cả đều cảm ứng lẫn nhau tạo thành một tầng dầy đặc trùng trùng điệp điệp.
 
Khi từng tầng núi lửa đang liên tục chồng chất lên nhau, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn tất cả hư ảnh núi lửa lập tức hợp lại làm một, trước mặt Vương Lâm lập tức xuất hiện một ngọn núi lửa khổng lồ. Một ngọn núi thật sự, không có bất kỳ dấu hiệu gì để phân biệt giữa mơ hồ và thực chất nữa.
 
Ngọn núi này cao hơn một ngàn trượng, dù không phải rất rớn trong tinh không, nhưng xuất hiện trước mặt mọi người giống như là một con quái vật. Khoảnh khắc này một luồng uy áp khủng bố ngập tràn thiên địa.
 
Trong nháy mắt khi ngọn núi xuất hiện thì tinh không lập tức xuất hiện những con sóng chấn động dữ dội, giống như đang trở nên run rảy. Không cần phải nhắc đến trận pháp do đá vụn tạo thành, tất cả đá bên trong đều vỡ nát.
 
Một câu Sơn Băng vừa ra khỏi miệng, ngọn núi này lập tức chấn động ầm ầm. Đỉnh núi nổ tung, rất nhiều đất đá văng ra khắp bốn phía.
 
Đúng lúc này một cột khói đen lập tức phun ra bao phủ cả tinh không, sau đó là một cột lửa màu đỏ thẫm bùng lên.
 
Nhiệt độ của ngọn lửa này cực cao giống như có thể hủy diệt tất cả sinh linh. Khi ngọn lửa phun trào, lập tức hóa thành những tảng đá khổng lồ bùng ra khói đen, tất cả đều từ tinh không rơi xuống.
 
Đám tu sĩ Vân Hải tinh vực lập tức có vài người bị những tảng đá khổng lồ đập vào, kêu rên thảm thiết. Thân thể đám người này lập tức trở thành bùn đất, đồng thời ngọn lửa lại dung nhập vào trong cơ thể, chỉ trong khoảnh khắc đã trực tiếp luyện hóa Nguyên Thần bọn họ.
 
Những cột khói bụi từ trong ngọn núi phun ra ẩn giấu rất nhiều hỏa độc, tất cả đều hóa thành tro bụi bao phủ khắp bốn phía. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, tinh không giống như đã đến ngày tận thế, thật sự làm người ta cảm thấy kinh hoàng.
 
Một tên tu sĩ đã bước nửa bước vào trong đại trận chuẩn bị bỏ đi, vẻ mặt lập tức hiện lên sợ hãi và kinh hoàng giống như gặp một cơn ác mộng đáng sợ. Đúng lúc này khói bụi hỏa độc đã tiến đến sát bên, hắn còn chưa kịp bước chân vào thì đã kêu lên thảm thiết. Thân thể lập tức hóa thành hắc khí rồi tan vỡ, ngay cả Nguyên Thần cũng bị đốt cháy toàn bộ, cuối cùng chỉ còn lại hư vô.
 
Thậm chí ngay cả thất sắc thiên lôi đang phóng đến, khi lôi điện rơi vào trong phạm vi của khói đen và ngọn lửa thì đều nổ tung, hàng loạt tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa vang lên liên tục.
 
Một vài tu sĩ tu vi thấp kém, dù chạy ra khỏi phạm vi tấn công của những khối đá khổng lồ, dù tránh khỏi bụi hỏa độc,nhưng lại bị những tiếng sấm sét đinh tai nhức óc chấn nát Nguyên Thần. Đám người này miệng phun máu tươi hai mắt trở nên ảm đạm, cuối cùng Nguyên Thần tan nát.
 
Những âm thanh gào thét thê lương vang vọng bên tai!
 
Nhưng tất cả mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, ngọn núi phun ra khói đen và ngọn lửa lại chấn động. Những con sóng dung nham từ trên đỉnh núi tràn xuống dưới, lập tức này trong tinh không lập tức tràn ngập nhiệt độ kinh khủng giống như muốn phá hủy tất cả vạn vật.
 
Dung nham nóng bỏng bao phủ bốn phía, bảy tám tên tu sĩ có khoảng cách quá gần đang muốn thoát đi, nhưng hai người trong số đó đã bị khói bụi hỏa độc tràn ngập tinh không tiến đến, cả hai đều thống khổ bỏ mình.
 
Một kẻ khác phóng thẳng lên, bị một khối đá từ trên trời giáng xuống đập lên người ầm ầm, cả người lập tức hóa thành một cơn mưa máu văng tung tóe. Nhưng nhiệt độ quá cao lại làm cho cơn mưa máu đang khuếch tán tức thì trở thành một đám hơi máu.
 
Đám người đó vẫn còn may mắn, mặc dù không thoát khỏi cái chết, nhưng trước khi chết vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều so với bốn người còn lại. Bốn tên này tốc độ chậm hơn một chút, căn bản còn chưa kịp bay ra thì đã lập tức bị một cơn sóng dung nham đánh đến, hầu như chỉ trong khoảnh khắc khi dung nham chảy qua, thân thể bốn tên này đều tiêu tán, chỉ còn lại những khúc xương đen kịt đang giữ nguyên động tác muốn phóng về phía trước.
 
Bộ xương còn lại cũng chỉ duy trì trong vài nhịp thở thì lập tức tan thành tro bụi. Ngay cả Nguyên Thần của bọn chúng cũng bị con sóng dung nham tràn qua rồi đốt thành tro bụi.
 
Đau khổ nhất phải kể đến đám người có tu vi cao hơn, bọn họ không chết khi con sóng dung nham thứ nhất tràn qua, nhưng thân thể lại không thoát được dòng dung nham. Đám người này chỉ còn biết giãy giụa trong dung nham, dù cố thi triển các loại thần thông, Pháp Bảo cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn.
 
Ở phía xa Văn Thú đang dùng tốc độ cực nhanh để quay trở lại, trong cặp mắt lạnh lùng của nó bùng lên những luồng hàn quang. Khi Văn Thú bay vào trong phạm vi thần thông của Sơn Băng thì lập tức phóng thẳng tới địa phương đồng bạn của mình. Địa phương này thuật Sơn Băng của Vương Lâm đã mất hết lực lượng phong ấn, không có bất kỳ ngọn lửa nào tiến lại gấn đám Văn Thú.
 
Đám này vừa nhìn thấy Văn Vương tới thì lập tức rít gào chói tai. Từng con bay theo sau lưng Văn Vương tạo thành một đoàn quân Văn Thú, cả đám vọt vào trong Sơn Băng thần thông. Văn Thú của Vương Lâm vô cùng nhớ rõ mối hận, nó mang theo đồng tộc phóng thẳng về phía một tu sĩ áo vàng đang kinh hoàng phía trước.
 
Người này, là một trong đám ba người trước kia dẫn đám Văn Thú đi, hắn là tên bị thương trên đùi. Tên này vừa mới đánh văng một tảng đá khổng lồ thì cảm giác phía sau lưng xuất hiện cuồng gió thổi tới. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Văn Thú, sắc mặt hắn đại biến đang muốn lui về phía sau, nhưng chậm một bước, bị một đám Văn Thú phóng tới, tên này kêu lên thảm thiết, toàn bộ thân thể đều bị xé nát.
 
Khi Văn Thú nếm được máu tanh thì càng trở nên điên cuồng, cả đám bay đi dưới sự chỉ huy của Văn Vương tiếp tục tìm hai tên tu sĩ còn lại để báo thù.
 
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, dưới lực lượng của Sơn Băng thì không có kẻ nào bị thương mà tất cả đều phải chết.
 
Nguyên Thần lão giả áo tím, giờ phút này thần sắc lộ ra vẻ sợ hãi, đang liều mạng tránh khỏi những tảng đá đen bụi hỏa độc, cắn răng chạy thẳng về phía đại trận.
 
Vẻ mặt lão giả áo tím còn lại cũng trở nên tái nhợt, lão đang vượt qua một đám bụi hỏa độc, cũng không thèm để ý đến chuyện sống chết của đệ tử mà phóng thẳng về phía trận pháp. Lúc này trong lòng lão tràn ngập kinh hoàng và hối hận, lão hối hận vì không kìm nổi lòng tham, chỉ vì ba tên đệ tử mang theo Văn Thú trở về mà gây nên đại họa cho chính mình.
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên cực kỳ bình tĩnh, hắn không có bất kỳ thương xót gì đối với đám người này. Nếu đã dám có chủ ý với Văn Thú thì phải trả giá thật đắt!
 
Hai tay hắn vươn ra, hướng về phía trước đẩy tới, trong miệng quát khẽ.
 
Sơn, đệ nhất Băng!
 
Lời nói của Vương Lâm vừa ra khỏi miệng, tức thì ngọn núi kia lại chấn động một lần nữa, vô số đá vụn từ đỉnh núi lăn xuống rồi dung nhập vào trong dòng dùng nham nóng bỏng, hòa thành một thể. Cùng lúc đó, những dòng dung nham nóng bỏng đang cuồn cuộn tràn ra khắp bốn phía đột nhiên phóng lên cao. Khi dung nham phóng lên, một luồng lực lượng khủng bố lập tức bao phủ khắp tinh không. Một vài tu sĩ còn lại bị dung nham đụng phải thân thể, cả đám kêu gào thảm thiết rồi hóa thành bụi đen tiêu tán.
 
Nguyên Thần lão giả áo tím, mới vừa phóng gần tới trung tâm đại trận lập tức Sơn Băng đệ nhất thức đã hạ xuống. Trận pháp trước đó đã bị tàn phá, trong nháy mắt lập tức xuất hiện vô số mảnh vỡ lan tràn, hàng loạt luồng sáng chói mắt bùng lên.
 
Sau đó trận pháp này phát ra những tiếng nổ ầm ầm rồi vỡ vụn từng tấc, tất cả đều sụp đổ.
 
Không!
 
Nguyên Thần lão giả áo tím mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, thân thể lão không khỏi run rẩy. Lúc này lão đang dừng lại giữa không trung, nhưng trong nháy mắt khi vừa dừng lại lập tức thì một tảng đá khổng lồ rơi xuống, đập vào Nguyên Thần của lão.
 
Lão già này phun ra một ngụm Nguyên Thần khí, lui về phía sau mấy bước, toàn bộ Nguyên Thần đều bốc cháy, nhưng nguy hiểm vẫn chưa hết. Khoảnh khắc khi Nguyên Thần lão lui về phía sau thì khói bụi hỏa độc lập tức quét ngang, bên ngoài thân thể lão già lập tức hình thành một cơn bão gió bụi, những âm thanh thê thảm vang lên liên tiếp. Không biết lão giả này thi triển thần thông nào mà chạy thoát khỏi vị trí trung tâm của cơn bão bụi độc.
 
Nhưng những gì chờ đợi Nguyên Thần lão già áo tím chính là ngọn lửa hừng hực. Lúc này Nguyên Thần đã ảm đạm không còn chút ánh sáng tựa hồ có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, hơn nữa trên Nguyên Thần còn xuất hiện rất nhiều bọc mủ như da cóc, trong đó tràn đầy hỏa độc.
 
Khoảnh khắc này ngay cả bên trong Nguyên Thần cũng có ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến cho lão già này liên tục lui về phía sau, đau khổ gào thét. Lão chợt ngẩng đầu lên nhìn chừng chừng về phía Vương Lâm, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
 
Lão phu cho dù là chết, cũng phải kéo ngươi đi theo?
 
Lão già này rống lên giận dữ rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm. Lão đã chọn phương pháp Nguyên Thần tự bạo.
 
Hàng loạt luồng nguyên lực thiên địa vô tận từ trong Nguyên Thần lão giả áo tím không ngừng tràn ra, tạo thành một luồng ý niệm điên cuồng phóng về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình thường, trong lúc Nguyên Thần lão giả áo tím phóng đến gần thì hắn giơ tay phải lên điểm về phía trước một chỉ. Tức khắc trong cơ thể tiên lực chợt bùng lên, tất cả theo đầu ngón tay tuôn ra.
 
Định!
 
Vương Lâm thanh âm lạnh như băng, nhưng khi một chữ này thốt ra thì Nguyên Thần lão giả áo tím lập tức dừng lại.
 
Du sao tu vi lão già áo xanh vẫn cao hơn Vương Lâm, nên khi hắn thi triển Định Thân Thuật thì ngọn lửa đột nhiên bùng lên trong cơ thể giống như sinh ra dấu hiệu phản phệ. Vương Lâm cố gắng áp chế quá trình phản phệ trong cơ thể đồng thời vung tay phải về phía trước. Côn Cực Tiên lập tức biến ảo ra, giống như một con giao long phóng thẳng tới lão giả. Một tiếng đùng vang lên giòn tan, Nguyên Thần lão giả áo tím đang muốn tự bạo đã bị Côn Cực Tiên đâm vào sinh ra dấu hiệu tiêu tán.
 
Những tiếng nổ đùng đùng vang vọng liên tiếp, tiếng kêu thảm của Nguyên Thần lão giả áo tím vang vọng bốn phía. Vẻ điên cuồng trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi. Lão đang muốn lui về phía sau nhưng lại bị Côn Cực Tiên quấn lấy rồi kéo về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm chụp lấy Nguyên Thần lão giả áo tím rồi ném về phía trước. Nguyên Thần lão giả áo tím lập tức rơi vào trong Túi Trữ Vật rồi đột nhiên giống như bị thôn phệ mất.
 
Tất cả động tác của Vương Lâm đều như nước chảy mây trôi, không có bất kỳ dấu hiệu nào ngập ngừng. Lão giả áo tím còn lại đột nhiên trở nên run rẩy, vội vàng xoay người bỏ chạy.
 
Vương Lâm sao lại có thể để cho hắn chạy trốn, thân thể hắn lóe lên rồi trực tiếp phóng theo truy kích, hắn vung tay phải lên không trung,quát khẽ:
 
Đệ nhị - Băng!
 
Nhất sơn Nhị băng, lúc này Vương Lâm đã hiểu rõ cực hạn của tiên thuật Sơn Băng, nếu so với Lục Sơn Thập Nhị Băng của Thanh Thủy thì cũng không kém nhiều lắm. Sơn Băng của Thanh Thủy có thể hủy diệt một giới, tuy Vương Lâm không làm được điều đó nhưng nếu hủy diệt những tên tu sĩ này tì hoàn toàn có thể.
 
Nếu không có thiên kiếp thì sẽ chẳng xử lý chuyện này đơn giản như vậy, nhưng có thiên kiếp, đừng nó tới hai lão giả này là Tịnh Niết hậu kỳ, dù là Toái Niết thì Vương Lâm cũng dám dùng thiên kiếp để đánh một trận!
 
Toàn bộ tinh không ở nơi này vì Đệ nhị Sơn Băng mà chấn động kịch liệt, ngọn núi khổng lồ run rẩy rồi phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Lúc này ngọn núi đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi vỡ tan, ngay cả ý niệm và tiên lực của Vương Lâm ngưng tụ lại thành sơn hồn cũng tan vỡ theo, hóa thành vô số đá vụn sụp xuống bốc cháy hừng hừng, văng ra tung tóe, rất nhiều đá vụn phóng đi như tên bắn, những luồng dung nham cùng hỏa độc cũng đều phun ra, bao phủ toàn bộ tinh không tinh vực.
 
Nếu chỉ có như thế thì cũng không đáng nói, nhưng dưới ý niệm của Vương Lâm ngọn núi vỡ vụn đã tạo ra rất nhiều khối đá và dung nham, còn có những luồng khói bụi hỏa độc ngập trời. Vương Lâm tay phải vung lên, tất cả mọi thứ đều ngưng tụ lại rồi hóa thành một dòng sông bốc cháy rừng rực vờn quanh bên ngoài thân thể. Giờ phút này Vương Lâm giống như một vị thần đội trời đạp đất, mái tóc trắng bay phất phơ trong gió, vẻ mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí.