Ta muốn mang di thể của lão thánh hoàng đi.
Vương Lâm bình tĩnh nói. Thanh Long thánh hoàng trầm ngâm trong chốc lát, nét lạnh lùng như băng tựa hồ ít đi một chút nhưng rất nhanh lập tức khôi phục lại như thường.
- Ta nghĩ hắn hy vọng được mai táng trong Tứ Thánh Tông hơn.
- Cả đời của lão thánh hoàng vì Tứ Thánh Tông, sau khi người chết hẵn là giải thoát, ta muốn đem người đi.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ cố chấp, tay phải vung lên, hòn đá nọ bay đi.
Thanh Long thánh hoàng sau khi nhận được hòn đá, cẩn thận nhìn một chút, than nhẹ một tiếng, không thèm nói gì nữa mà xoay người bay về phía xa xa. Đi theo hắn còn có bảy trưởng lão kia. Trong đó có hai vị trưởng lão của Chu Tước thánh tông, có một người xoay người nhìn lại Vương Lâm, mở miệng muốn nói cái gì đó. Đúng lúc này Thanh Long thánh hoàng quay đầu lại nhìn hắn, lão giả thở dài, không nói gì nữa.
Mang theo thi thể đã hóa thành tượng đá của lão thánh hoàng. Vương Lâm rời khỏi Tứ Thánh Tông, nhìn thấy đám người đầu to đang đợi bên ngoài Thánh tông này dường như từ nay về sau không còn quan hệ gì với hắn nữa. Chỉ là thần sắc trưởng lão trước khi đi muốn nói lại thôi vẫn luôn hiện diện trong đầu Vương Lâm. Hắn mơ hồ cảm thấy có nhiều ẩn tình mà mình không biết.
Bởi vì năm đó lão thánh hoàng khi tặng cho hắn ngoài thái cổ thánh khí còn có áo choàng của mỗi đời thánh hoàng, tượng trung cho thân phận Chu Tước thánh hoàng và Chu Tước thánh linh đã biến thành lệnh bài.
Hai vật này Thanh Long thánh hoàng lại không hề nhắc tới. Nếu nói là quên thì Vương Lâm không tin được. Cũng có những chuyên liên quan tới Tứ Thánh Tông mà chỉ có Chu Tước thánh hoàng mới biết, bí mật to lớn khiến cho Tu Chân Liên Minh và Côn Hư Cảnh xảy ra chiến tranh năm đó Thanh Long thánh hoàng cũng không hỏi.
Mãi cho tới khi Vương Lâm mang mọi người rời đi, trong Tứ Thánh Tông, ở trong đại điện của Thanh Long Thánh Tông, Thanh Long thánh hoàng uể oải ngồi trên ghế. Phía trước hắn lơ lửng bốn thái cổ thánh khí.
Chỉ là ánh mắt hắn không đặt trên bốn thái cổ thánh khí này mà ở bên ngoài đại điện. Một hồi lâu sau, hắn than nhẹ rồi thu hồi ánh mắt, thì thào lẩm bẩm. Những điều này trừ hắn ra thì chẳng ai nghe rõ.
Đưa đám người đầu to tới Tân Vũ Giới, đã không còn lo lắng vấn đề chẳng có chốn dung thân, Vương Lâm bình tĩnh tung bay giữa tinh không. Một cỗ khí tức mênh mông từ trong cơ thể hắn tỏa ra, khiến cho cả người Vương Lâm có một luồng chiến ý vờn quanh.
- Thác Sâm, hơn một ngàn năm, cuối cùng ta và ngươi cũng phải đánh một trận!
Khí thế của Vương Lâm như hồng thủy, bước nửa bước giữa tinh không, dùng thần thông súc địa thành thốn nhanh chóng trở về Chu Tước Tinh quen thuộc.
Nhưng tu sĩ ở bên ngoài tinh không của Chu Tước Tinh cũng không còn nhiều lắm, hầu hết đã nhảy vào bên trong, tiến vào vùng đất của Cổ Thần. Từ khi bọn họ đi vào thì tất cả liên lạc đều bị cắt đứt, chưa có người nào biết những người tiến vào nơi ấy rốt cuộc có an toàn hay không.
Vùng đất của Cổ Thần vốn là một cái khe không gian, hết thảy mọi chuyện phát sinh bên trong, ở bên ngoài sẽ không phát hiện ra chút dao động nào.
Bên ngoài tinh không của Chu Tước Tinh, không gian hơi vặn vẹo rồi thân ảnh của Vương Lâm từ trong đó bước ra. Nhìn những tu sĩ phía xa xa đang ngồi khoanh chân trong tinh không, Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi lại bước nửa bước, khi xuất hiện đã ở bên ngoài Chu Tước Tinh, nguyệt tinh năm đó.
Nơi này hiển nhiên cũng có tu sĩ nhưng với tu vi của Vương Lâm thì không một người nào phát hiện ra thân ảnh của hắn. Tìm một ngọn núi bí ẩn, Vương Lâm chui vào trong, mở một khoảnh không gian rồi dùng tay phải thay kiếm, kiến tạo một trận pháp phức tạp trên mặt đất phía tây.
Trận pháp này là khi hắn dung hợp với tiên đế Thanh Lâm học được – Thanh Lâm tiên trận, có thể ẩn dấu khí tức không cho ngoại nhân phát hiện. Sau khi khắc xong trận pháp, Vương Lâm lấy tiên ngọc đặt vào bốn phía, khoanh chân ngồi vào bên trong. Hai tay hắn điểm một cái lên mi tâm, lập tức nguyên thần phân ra một phần, từ mi tâm bay ra.
- Ngưng thần thành hình!
Hai tay Vương Lâm bắt quyết, lập tức đánh ra vài thủ ấn. Nhất thời nguyên thần vừa từ mi tâm bay ra lập tức hóa thành một đám khói xanh, vờn quanh thân thể hắn, sau khi bay về phía trước liền ngưng tụ thành hình người.
- Ngưng hình thành thể!
Vương Lâm cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi, tiên lực không nhiều lắm trong cơ thể phân ra một ít dung nhập trong máu, trực tiếp rơi vào trong nguyên thần.
Nguyên thần này lóe lên ánh sáng đỏ, đá vụn trên mặt đất bốn phía bỗng nhiên run rẩy, dường như bị hấp dẫn vậy, sau đó bay lên dung nhập với nguyên thần.
Dần dần dường như bên trong nguyên thần này hình thành một dòng xoáy, hấp dẫn vô số đá vụn tới, không ngừng dung nhập với nó. Thời gian chậm rãi trôi qua, nguyên thần đọng lại hình thể. Sau nửa nén hương, một người giống hệt Vương Lâm xuất hiện trước mặt hắn.
- Thuật ngưng thần hóa thể này của tiên đế Thanh Lâm quả nhiên giống thật!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại. Lấy tu vi của hắn căn bản không nhận thân thể do nguyên thần biến hóa ra trước mặt là thật hay giả.
Nếu như chỉ có thể gần giống thì cũng không có khả năng trở thành tiên thuật của Thanh Lâm. Thuật này ngoài việc khó phân biệt thật giả ra thì còn ẩn chứ thần thông rất mạnh. Phân thân do nguyên thần hóa thành này tu vi cơ hồ không khác gì bản thể, chỉ là về thời gian thì có hạn chế, với tu vi nguyên thần của Vương Lâm thì chỉ có thể giữ được mười ngày.
Một khi mười ngày trôi qua thì phân thân này sẽ sụp đổ, dù có liều chết chiến đấu thì cũng chỉ có thể làm cho bản thể bị thương nhẹ, không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
Đồng thời trong mười ngày này, bản thể của hắn không thể di động, lâm vào ngủ say, vì thế mới phải thi triển trận pháp, ẩn dấu khí tức.
Vương Lâm khoanh chân, vung tay phải chụp vào hư không một cái, lập tức cái khe trữ vật xuất hiện phía trước. Ngân quang lóe lên, ngân y nữ thi đi ra, không nói gì, cũng khoanh chân ngồi xuống cạnh Vương Lâm ở trong trận pháp.
Có trận pháp ẩn dấu, lại có nữ thi thủ hộ, Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát rồi bố trí thêm mấy cấm chế uy lực thật lớn nữa, sau đó mới yên lòng, nhắm hai mắt lại, dường như đang bế quan, đình chỉ hô hấp. Ngay cả nhịp tim của hắn cũng dần dần biến mất, giống như một người chết vậy.
Cùng lúc khí tức và nhịp tim của Vương Lâm biến mất, trong nháy mắt khối phân thân do nguyên thần tạo thành phía trước hắn chậm rãi mở hai mắt.
Thân thể đó sống dậy, Vương Lâm nhìn thoáng qua bản thân và ngây y nữ thi trong trận pháp, thân thể nhoáng lên một cái, độn ra khỏi ngọn núi, dùng thần thông súc địa thành thốn nhập vào bên trong thiên địa, xuyên qua tất cả tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Tinh, thân ảnh biến ảo hiện ra ở bên trong Chu Tước Tinh.
Khi Vương Lâm dung nhập vào trong thiên địa lao qua những tu sĩ ở bên ngoài Chu Tước Tinh, có bốn người đang ngồi mở mắt ra, dường như có phát hiện ra điều gì nhưng không can thiệp. Dù sao mấy ngày này thường xuyên có các lão quái từ bốn phương tám hướng chạy tới nơi đây.
Tu sĩ tiến vào vùng đất Cổ Thần không có người nào quen thuộc Chu Tước Tinh được như Vương Lâm. Sau khi thân ảnh hắn hiện ra, không dừng lại chút nào mà trực tiếp bay thẳng tới Tu Ma Hải.
Trong lúc di chuyển hắn không dùng thuấn di đi nhanh tới vùng đất Cổ Thần mà chậm rãi thích ứng với cơ thể mình, đợi tới khi hoàn toàn quen thuộc rồi mới tăng tốc.
Trên đường đi qua một môn phái năm xưa, thấy cả một dãy núi được điêu khắc thành Thương Long đại trận kia, thân ảnh Vương Lâm dừng lại một chút. Dường như hắn thấy được một nữ tử đang ở trên từng cái vảy của Thương Long ghi chép lại trận pháp, chỉ vì điều chế ngọc giản phòng ngự.
Vương Lâm lẳng lặng nhìn Thương Long đã có từ ngàn năm trước, hiện giờ tuy đã tổn hại phân nửa, chỉ còn có chút long hình, nhưng nơi này đã không còn môn phái nữa, chỉ còn một mảnh hoang vu mà thôi. Thu hồi ánh mắt, thân hình Vương Lâm biến mất.
Xuyên qua hơn phân nửa Tu Ma Hải, bước vào trong phạm vi của vùng đất Cổ Thần, Vương Lâm thấy nơi này hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ tu sĩ nào, hiển nhiên họ đã tiến vào vùng đất cổ thần.
Không chút do dự, Vương Lâm trực tiếp bước vào cánh cửa tỏa sáng của vùng đất Cổ Thần, trong thời gian ngắn liền xuất hiện ở trong một vùng hư vô đen tối.
Vừa mới tiến vào, một mùi máu tanh nồng đậm đã ập vào mặt hắn. Trong hư vô bốn phía có vô số đá vụn yên lặng trôi nổi, ở trên đó đều có những đám đỏ lòm, dường như bị máu tươi nhiễm hồng.
Trong hư vô cũng có thi thể trôi nổi, có tu sĩ, có mãnh thú. Những con nhện màu lam trăm trượng, mãng xà ngàn trượng, còn có rất nhiều loại mãnh thú không biết tên, có con giống rồng, có con có hai cánh dài, lại có những loại phi trùng to cở một cánh tay.
Từng luồng nguyên lực dao động còn sót lại quanh quẩn trong không trung. Hiển nhiên nơi này trước đây đã xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa! Thi thể của những mãnh thú này hầu hết đều bị ngọn lửa thiêu đốt, một số thì lại bị băng đóng thành khối. Còn có một số thi thể thì chảy ra nước mủ, hiển nhiên là trúng phải kịch độc.
Càng bay về phía trước thì thi thể càng nhiều, mùi máu tanh trong không khí càng nồng nặc, các dạng tử vong cũng nhiều hơn rất nhiều. Trong đó có một đầu cự mãng hiển nhiên bị vạn kiếm đâm qua mà chết, rơi xuống một khối đá nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, trong đó còn lưu lại vẻ hung ác. Vương Lâm khi bay tới cuối cùng thì không thấy thi thể trọn vẹn nữa mà là tay chân cụt… Mặc dù đã quen với sinh tử nhưng Vương Lâm khi nhìn thấy cảnh này, đồng tử cũng không khỏi co rút lại. Tuy nhiên hắn không dừng lại mà tiếp tục đi tiếp, hướng về phía cánh cửa trong trí nhớ mà bay đi.
Trong khi phi hành, đột nhiên một luồng khí tức âm hàn bao phủ thân thể hắn. Vương Lâm sững lại, chậm rãi xoay người nhìn về phía bên phải. Chỉ thấy ở cách hắn ngoài ngàn trượng có một khối đá như cây cột thật lớn. Trên đó có rất nhiều thi thể không trọn vẹn, có tú sĩ, cả mãnh thú.
Ở bên cạnh hòn đá này bị bao phủ bởi hắc mang, nếu không nhìn kĩ thì không thể thấy rõ thứ ánh sáng này giữa hư vô đen tối.
Ở trong hắc mang là một tráng hán. Chỉ là tráng hán này toàn thân có một bộ lông màu đen, thoạt nhìn trông như dã nhân. Nhưng khi nhìn thấy đầu hắn thì không có bất cứ tu sĩ nào có thể xem hắn là người!
Từ trên cổ hắn phân ra thành hơn mười nhánh, mỗi một nhánh này đều có một cái đầu. Giờ phút này những cái đầu đó đang cúi xuống nhai nuốt phía dưới đất.
- Chẹp, ực… Trong hư vô yên tĩnh này, tiếng động đó tuy rất nhỏ, rất dể bị bỏ qua nhưng khi ánh mắt Vương Lâm rơi vào người quỷ dị trên tảng đá thì lại vang lên vô cùng rõ ràng bên tai hắn.
Dần dần Vương Lâm nhìn thấy rõ nơi tiếng động này phát ra là ở những cái đầu của tráng hán, đang tranh đoạt nhau mà gặm một thi thể của mãnh thú, cho dù là xương cốt dường như cũng bị nó cắn nuốt.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy tráng hán này, nó cũng đã nhận ra Vương Lâm. Hơn mười cái đầu chậm rãi ngẩng lên, đều nhìn về phía Vương Lâm, cái miệng nào cũng tràn đầy máu tươi, lại còn có mấy cái vẫn đang nhai nuốt.