Chỉ một cước quét ngang mà giết chết hung thú cấp tám trong nháy mắt. Dù hung thú cấp tám này có thể chiến đấu một trận với tu sĩ Tịnh Niết đại viên mãn, nhưng tu sĩ lại không thể thi triển pháp bảo, chỉ dựa vào những cảm ngộ về pháp tắc thiên địa để huyễn hóa thần thông. Nhưng dù sao cũng là hung thú cấp tám, tu sĩ có thể giết chết hung thú cấp tám trong nháy mắt, dù trong Vân Hải tinh vực cũng đủ để bước vào hàng ngũ cường giả.
Bốn người Lý Hướng Đông ngơ ngác nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt,vị sư thúc tổ từ trước đến nay chưa từng che mặt lập tức trở nên thần bí vô cùng và uy nghiêm trong mắt bọn họ. Dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ đối với thân phận của Vương Lâm, nhưng giờ phút này bọn họ đã xem nhẹ vấn đề đó không chút do dự.
"Quy Nguyên Tông ta có tu sĩ đại thần thông khủng bố như vậy thì ngày xưng bá tinh vực cấp năm cũng còn không xa nữa" Ngoại trừ Lữ Yến Phỉ,Lý Hướng Đông và hai lão già bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, tâm thần phấn chấn.
Nếu bọn họ biết được Vương Lâm không những giết chết hung thú cấp tám trong nháy mắt, mà không lâu trước đây cũng có một tu sĩ Toái Niết của tinh vực cấp sáu chết trong tay hắn, thì sự chấn động trong lòng bọn họ lại càng trở nên trầm trọng.
Những hung thú khác nhìn thấy uy lực của Vương Lâm thì lúc này không còn vẻ tham lam nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi. Tất cả đều rống lên một tiếng rồi giải tán ngay lập tức, hung thú đều bay về phương xa như tên bắn, muốn bay ra khỏi phạm vi của Mạc La đại lục để quay về trong tinh vực.
Vương Lâm cũng không để ý đến tâm tư của những tu sĩ khắp bốn phía. Lúc này toàn thân hắn đang được luồng khí sinh cơ của hung thú cấp tám bao phủ, sinh cơ này liên tục dung nhập vào trong cơ thể và hòa tan vào máu thịt bản tôn để chống lại nhục kiếp.
Sau vài lần hít thở, hai mắt Vương Lâm lại lóe lên tinh quang, hắn liếc mắt nhìn những mãnh thú đang tản ra rất xa. Hắn tiến người về phía trước một bước như một luồng sáng tử vong đi thu hoạch tính mạng. Trong nháy mắt hắn đã tới sát bên một con mãnh thú đang cắm đầu bỏ chạy rồi trực tiếp lao xuyên qua cơ thể mãnh thú mang theo cả làn sương máu và sinh cơ. Trên không trung lượn lờ ánh hào quang, nhưng Vương Lâm lại nhanh như chớp, mỗi lần hắn lóe lên đều có một mãnh thú vỡ tan thân thể.
Chỉ trong chốc lát Vương Lâm đã đuổi giết mãnh thú ra ngoài Mạc La đại lục, thân thể hắn lóe lên ngoài tinh không, những tiếng kêu thảm thiết bao phủ khắp bầu trời. Tất cả mãnh thú bị máu Cổ Thần hấp dẫn mà đến đều bị tàn sát.
Khi trận đồ sát này trải qua thời gian một nén nhang thì dần dần kết thúc. Trong phạm vi hơn mười vạn dặm ngoài Mạc La đại lục không còn bất kỳ mãnh thú nào tồn tại. Cũng có vài hung thú mang theo những ký ức kinh hoàng chạy thoát, cả đời chúng cũng không thể quên trên Mạc La đại lục có một tu sĩ như thiên thần.
Tầng phòng hộ bên ngoài Mạc La đại lục đã được sửa chữa lại mở ra, tất cả mọi thứ hầu như đã trở về giai đoạn ban đầu và không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng nỗi kinh hoàng trong lòng tu sĩ Quy Nguyên Tông lại tồn tại mãi mãi.
Lúc này bên ngoài dược viện ở phía nam Quy Nguyên Tông, Lý Hướng Đông và Lữ Yến Phỉ cùng hai lão già khác đang đứng ở đây cực kỳ cung kính. Dù bọn họ đã đợi rất lâu nhưng vẫn không mất kiên nhẫn.
Tất cả tu sĩ ở khu phía nam đã bị chuyển sang ba viện khác, ngoài Tôn Vân đang đi theo bên cạnh Lữ Yến Phỉ thì trong khu phía nam không còn bất kỳ đệ tử nào khác.
- Những dược thảo này. đều là sư thúc tổ mang về sao?
Ánh mắt Lý Hướng Đông rơi trên một đống dược thảo trong nội viện, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tôn Vân, vẻ mặt hắn trơ nên kích động.
Mà lúc này ở sâu trong lòng đất bên dưới chỗ này, Vương Lâm đang khoanh chân ngồi, trước mặt hắn là bản tôn đã hóa thành người bình thường cũng đang ngồi xuống yên lặng thổ nạp.
Thân thể bản tôn đã hồi phục được hơn phân nửa, chỉ còn vị trí trên ngực vẫn có một khối thịt đang dần dần sinh trưởng, đang tiến hành đối kháng với bước cuối cùng của Nhất Tổn Nhị Kiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày sau trước ngực bản tôn Vương Lâm lấp lánh hòa quang, nhục kiếp tiêu tán. Hắn đã thành công vượt qua Nhất Tổn Nhị Kiếp đầu tiên của Cổ Thần Tam Tổn Thất Kiếp.
Bản tôn Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt phát ra những luồng hào quang rực rỡ. Một luồng uy áp vô hình tản ra, da của hắn lại càng thô ráp, xương của hắn lại càng trở nên cứng rắn.
Lúc này bản tôn đã chính thức trở thành Cổ Thần mà không phải không hoàn chỉnh như trước đây. Sau khi thôn phệ luồng nguyên lực thiên địa và sương mù vô tận, bản tôn đã vượt qua kiếp nạn, tu vi tăng mạnh.
Bên cạnh năm tinh điểm trên mi tâm của hắn lại xuất hiện một cái tinh điểm khác, nhưng tinh điểm này vẫn còn chưa được thành hình. Nhưng chỉ cần thế này cũng làm Vương Lâm cảm thấy vui mừng như điên.
Cổ Thần không thể so với tu sĩ, vì mỗi lần tăng thêm một tinh điểm quá khó. Lần này quan một ngàn năm, Vương Lâm trải qua rất nhiều gian khổ, lại nhiều lần được kỳ ngộ lúc này mới có thể làm cho bản tôn trở thành Cổ Thần Ngũ Tinh.
Hiện nay tuy tinh điểm thứ sáu vẫn còn rất mơ hồ nhưng thực lực bản tôn phát huy đã vượt xa trước kia. Quan trọng hơn là khi Lục Tinh đến muộn thì Cổ Thần có thể diễn hóa từ trong cơ thể ra Vọng Nguyệt của chính mình.
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn để bản tôn tiếp tục khoanh chân ở sâu trong lòng đất thổ nạp, hấp thu lực lượng thiên địa. Bản tôn bắt đầu diễn hóa Vọng Nguyệt, Vương Lâm rời khỏi chỗ này, hắn xuất hiện trong một căn phòng ở dược viện.
Vương Lâm thở ra một hơi thật sâu, tâm tình trở nên vô cùng thoải mái và sung sướng. Bản tôn độ kiếp thành công thì thực lực của hắn trong Vân Hải tinh vực lại tăng thêm một phần, dựa vào những thần thông của hắn và bản tôn sau khi hợp thể thì giết chết tu sĩ Toái Niết sơ kỳ đã không còn khó khăn như trước đây nữa.
- Nhưng giữa tu sĩ Toái Niết trung kỳ và đại viên mãn lại có sự chênh lệch quá lớn. Không biết sau khi ta và bản tôn hợp thể thì có mạnh hơn tu sĩ Toái Niết trung kỳ hay không!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra tinh quang, hắn đẩy cửa phòng đi ra ngoài. Khi Vương Lâm vừa mới xuất hiện trong dược viện thì có một luồng gió mát thổi đến, gió lùa vào mặt cảm thấy rất thoải mái. Vì tầng phòng hộ bị mở ra mà bầu trời cũng trơ nên xanh thẳm, mơ hồ còn có thể thấy từng đám mây trắng.
Vương Lâm đảo mắt nhìn qua đống dược thảo trong dược viện, hắn đã quyết định tận dụng thời gian nhanh nhất để dựa vào phương pháp luyện đan đặc biệt của Vân Hải tinh vực đề cao tu vi bản thân.
- Các ngươi vào đi!
Vương Lâm trở nên trầm ngâm, ánh mắt hắn chuyển lên năm người đang đứng bên ngoài dược viện rồi chậm rãi mở miệng.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng lại chứa một luồng uy nghiêm vô hình. Âm thanh rơi vào trong tai đám người đứng bên ngoài, đám người lập tức hít vào một hơi thật sâu. Tất cả đều trở nên khẩn trương và cung kính cất bước tiến vào trong nội viện. Trong lòng Tôn Vân lại càng cảm thấy căng thẳng, nàng đi theo phía sau Lữ Yến Phỉ.
- Đệ tử tham kiến sư thúc tổ, trước đây không biết sư thúc tổ trở về, có chỗ nào chậm trễ xin sư thúc tổ trách phạt.
Đám người Lý Hướng Đông tiến vào trong khoảng sân nhỏ rồi vội vàng cung kính nói.
Sau khi trải qua một cuộc nói chuyện đơn giản thì tất cả mọi người đều cáo lui. Tôn Vân cũng không thể ở lại nơi đây mà đi theo Lữ Yến Phỉ đến căn lầu phía nam. Lúc này ở vườn hoa phía nam đã trở thành cung cấm, nghiêm cấm bất kỳ đệ tử nào tiến vào.
Đồng thời dưới sự phân phó của Vương Lâm, rất nhiều phương pháp luyện đan và đan dược cấp cao được đưa tới. Chỉ có điều những đan dược này Vương Lâm đã không thèm để mắt tới, hắn chỉ phối hợp phương pháp luyện đan để quan sát rồi giữ lại phương pháp luyện đan, tất cả đan dược để cho người ta lấy đi.
Khi Vương Lâm cả ngày nghiên cứu phương pháp luyện đan, cách Mạc La đại lục không xa đang diễn ra một cuộc tìm kiếm điên cuồng và bí mật. Vị cái chết của Thi Lạc Hình mà tu sĩ của tất cả tông phái trên tinh vực cấp sáu phân tán ra khắp các tinh vực cấp năm để tiến hành kiểm tra trên khắp các đại lục, thậm chí còn có vài tu sĩ đi xuống những tinh vực thấp hơn.
Khi tinh vực câp sáu bắt đầu có hành động, những tin tức có liên quan đến ngọc giản và phương pháp luyện đan cũng dần được truyền ra ngoài. Tin tức này đã làm kinh động tinh vực cấp bảy, cũng dẫn đến sự chú ý của tinh vực cấp tám.
Từng luồng cầu vồng từ những tinh vực cấp bảy và cấp tám bay thẳng ra. Tất cả đều hướng đến một mục tiêu chính là những tinh vực cấp năm trong Man Hoang đại lục.
Trên một địa phương sâu nhất trong Vân Hải tinh vực, chỗ này sương mù bao phủ nồng nặc, dù là tu sĩ Toái Niết triển khai thần thức ra cũng chỉ có thể bao phủ được năm mươi trượng. Những kẻ tùy tiện tiến vào trong sương mù thì đều giống như bị bịt hai mắt, rất dễ bị lạc trong sương mù không cách nào đi ra ngoài.
Trong chỗ này có tồn tại những mãnh thú hùng mạnh nhất Vân Hải tinh vực, tất cả đều giấu mình trong sương mù. Thậm chí có một vài mãnh thú còn dùng thần thông ra để thân thể và sương mù hòa hợp vào nau, tiềm tu quy tắc thiên đạo. Nếu tu sĩ không trêu chọc vào thì mãnh thú sẽ không chủ động tấn công. Những luồng sương mú như thế này chỉ bao phủ vài tu chân tinh, nếu người bên ngoài nhìn thấy thì cũng không đáng kể.
Nhưng những lực lượng tồn tại trên vài tu chân tinh này lại đủ để kinh thiên động địa, làm cho những mãnh thú hùng mạnh kia cực kỳ sợ hãi và không dám đến gần.
Đây chính là Vân Hải tinh vực cấp chín.
Bên ngoài rìa tinh vực cấp chín này có bảy tu chân tinh xếp thành hình sao Bắc Đẩu, tất cả đều được bao phủ trong một tầng phòng hộ làm cho bảy tu chân tinh này giống như tuy hai mà một.
Lúc này trên một tu chân tinh trong chùm Bắc Đẩu, dưới mấy trăm vạn tầng phòng hộ trên bầu trời là một vùng thảo nguyên. Trong thảo nguyên có một tòa kiến trúc dựng thẳng đứng ngập hẳn vào mây.
Tòa kiến trúc này là một pho tượng tạc hình một tu sĩ chỉ tay lên trời. Tên tu sĩ này trợn trừng mắt giống như đang mắng trời xanh, một luồng khí tức uy nghiêm bao phủ khắp bốn phía.
Bầu không khí trên thảo nguyên cực kỳ yên tĩnh, lâu lâu cũng có một vài linh thú nhỏ xuất hiện cùng nhau nô đùa rồi chạy đi rất xa. Rất lâu sau nơi phía chân trời có một luồng cầu vồng gào thét phóng tới, luồng cầu vồng nhanh chóng phóng thẳng về chỗ này.
Trong cầu vồng là một cô gái dung mạo cực kỳ xinh đẹp, chỉ có một điều kỳ quái chính là mái tóc màu xanh lam. Trong Vân Hải tinh vực chỉ có một người mái tóc thế này, đó chính là Lý Thiến Mai của Phá Thiên Tông cấp chín.
Năm tuổi tu đạo, bảy tuổi Trúc Cơ, mười chín tuổi Kết Đan, hai mươi sáu tuổi Nguyên Anh, ba mươi bảy tuổi Hóa Thần, bốn mươi lăm tuổi Anh Biến, sáu mươi mốt tuổi Vấn Đỉnh. Sau trăm năm tu đạo đã tiến lên Âm Hư đỉnh phong.
Sau đó được Phá Thiên Tông dốc toàn lực bồi dưỡng, sau khi tu đạo hơn bốn trăm năm thì đạt đến Khuy Niết đại viên mãn, ba trăm năm sau trở thành tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ.
Lại trải qua hơn năm trăm năm rèn luyện kinh nghiệm, là một vị nhỏ tuổi nhất đứng trong hàng ngũ những tu sĩ Toái Niết của Phá Thiên Tông. Đến ngày nay nàng đã tu đạo hơn một ngàn hai trăm năm, tu vi đã đạt đến Toái Niết hậu kỳ trong Vân Hải tinh vực. Nàng tên Lý Thiến Mai, chính là một truyền kỳ!
- Đệ tử Lý Thiến Mai tham kiến sư tổ!
Luồng cầu vồng đột nhiên tiêu tán trước pho tượng khổng lồ, bên trong lộ ra một cô gái.
- Ngọc giản Tư Mã Mặc xuất hiện, ngưi hãy đi đến những tinh vực cấp năm truy tìm kẻ đoạt được ngọc giản, sau đó mang hắn và ngọc giản về đây.
Một âm thanh tang thương mang theo rất nhiều phiền muộn chậm rãi truyền ra từ trong pho tượng, trong thiên địa lập tức bùng lên và vang vọng nhiều cơn sóng chấn động. Lý Thiến Mai cung kính xưng vâng rồi xoay người bỏ đi.
Trong pho tượng có một lão già tóc trắng đang khoanh chân ngồi, toàn thân lão già này đã có nhiều chỗ thối rữa, trong mắt bùng lên những hồi ức. Rất lâu sau lão mới lắc đầu thở dài:
- Tư Mã sư huynh, có lẽ năm xưa sư tôn đã sai rồi.