- Trong tinh vực cấp chín, cứ vài trăm năm thì tất cả tu sĩ của mọi tông phái đều tạo thành đại quân đi viện trợ cho Yêu Tông ở tiền tuyến, đối kháng với những đợt tấn công vào của mãnh thú đến từ tinh vực thần bí kia. Có lẽ cũng không còn bao lâu nữa chiến tranh sẽ xảy ra.
Vài sợi tóc xanh của Lý Thiến Mai khẽ thổi tung lên, nàng dùng tay vén lên sau tai rồi cười. Vương Lâm lại trở nên trầm tư.
- Nếu như ngày đó đến, Lữ huynh nên đến tiễn biệt Thiến Mai nhé.
Cặp mắt xinh đẹp của Lý Thiến Mai mở lớn rồi lại khẽ chớp, nụ cười của nàng quá đẹp, giống như hoa lan đang nở trong u cốc, trong sự điềm tĩnh có một phong thái tuyệt vời.
Gương mặt tuyệt mỹ của Lý Thiến Mai giống như khi Vương Lâm rời khỏi Mạc La đại lục chưa lâu thì Lữ Yên Phỉ lặng lẽ đứng trên căn lầu trong dãy núi dùng ánh mắt đưa tiễn, lại còn khẽ lẩm bẩm vài câu.
- Trăm năm sau nếu có thể trở thành chủ tông hay người của bất kỳ bộ phận tông phái nào, mong rằng tiền bối đừng quên, cũng đừng nên quên Quy Nguyên Tông.
Với tâm trí của Lữ Yên Phỉ, cô gái này bình thường nói rất ít, nhưng cũng biết được rất rõ Mạc La đại lục này không thể giữ chân Vương Lâm được lâu. Địa phương này chẳng qua chỉ là một mảnh đại lục bình thường đối với hắn mà thôi, hắn, cuối cùng cũng giống như một người khách qua đường.
Sau khi giải quyết xong vấn đề Quy Nguyên Tông, hắn sẽ phải rời đi. Mà lúc này, sau khi tai họa với Tử Đạo Tông đã tiêu tán, hắn phải đi. Có lẽ lần sau gặp lại không phải thời gian một sớm một chiều.
Đặc biệt là bên cạnh Vương Lâm còn có hình bóng của một cô gái tóc xanh, tình cảnh này rơi vào trong mắt Lữ Yên Phỉ, nàng dần cúi đầu.
Tình cảnh đó Vương Lâm cũng thấy được, âm thanh đó Vương Lâm cũng nghe được, hắn không quay đầu lại, cũng không thể quay đầu. Nhưng trước khi đi khỏi Mạc La đại lục, lời nói của Vương Lâm đã như gió thổi qua bên cạnh Lữ Yên Phỉ, làm cho một sợi tóc của nàng chậm rãi tung lên.
- Sẽ còn gặp lại!
Vương Lâm nhìn qua Lý Thiến Mai, hắn rõ ràng biết tu vi nàng đã đạt đến Toái Niết hậu kỳ. Nhưng nàng lại không có bất kỳ điều gì kiêu ngạo, nàng chỉ lẳng lặng giống như một cô gái tiểu muội bên hàng xóm vậy.
Vương Lâm nghe những lời nói của nàng về bí ẩn trong tinh vực cấp chín, nghe nàng nói trận chiến sắp bùng nổ giữa Yêu Tông và mãnh thú, nghe nàng nói trước khi đi mình phải đến đưa tiễn. Vương Lâm trầm tư nửa ngày rồi khẽ gật đầu, nói:
- Được!
Lý Thiến Mai nở nụ cười, nàng cười làm cho hai mắt giống như hai vầng trăng non.
Ngày thứ hai khi khu chợ trên Bồng Lai đại lục mở ra thì hai người Vương Lâm và Lý Thiến Mai đã đến ngoài tinh không Bồng Lai đại lục. Tóc Lý Thiến Mai đã biến thành màu đen dưới một đạo pháp đặc biệt. Như vậy cũng không sợ kẻ khác nhận ra, một Lý Thiến Mai tóc đen lại càng trở nên trang nhã. Nàng và Vương Lâm đứng chung một chỗ đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của tu sĩ trong tinh không.
Bảo Ngọc Tông đã sắp xếp rất nhiều đệ tử đứng bên ngoài vùng trời Bồng Lai đại lục để phụ trách tiếp đón, sau khi làm thủ tục và thu phí tiến vào Bồng Lai đại lục thì sẽ mở tầng phòng hộ để người ngoài tiến vào.
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy tu chân tinh kể từ khi đặt chân đến Vân Hải tinh vực. Dù chỉ là một nửa tu chân tinh nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy. Nhưng vẻ mặt Vương Lâm lại cực kỳ bình tĩnh không giống như những tu sĩ khác phải rung động khi thấy tu chân tinh.
Hầu như tất cả tu sĩ trong Vân Hải cả đời đều không được nhìn thấy tu chân tinh, những thứ bọn họ nhìn thấy là đủ loại đại lục trôi nổi khắp nơi. Lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy tu chân tinh thì tâm thần chấn động sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời.
Nhưng đối với Vương Lâm thì tu chân tinh cũng chẳng là gì cả, quê hương nơi hắn được sinh ra chính là một tu chân tinh, nơi bái sư cũng là một tu chân tinh, thậm chí ở La Thiên hắn còn có một tu chân tinh thuộc về chính mình. Như vậy còn chưa nói tới tinh vực khổng lồ trong Chu Tước thánh tông.
Vì có tu chân tinh mà tất cả tu sĩ Bảo Ngọc Tông đều sinh ra chút kiêu ngạo. Nhưng sự kiêu ngạo của bọn họ chẳng là gì trong mắt Vương Lâm.
Khi một đám tu sĩ giao ra linh thạch rồi lần lượt tiến vào Bồng Lai thì đến lượt Vương Lâm và Lý Thiến Mai. Trước mặt hai người là một nhóm tu sĩ Bảo Ngọc Tông, những tu sĩ này phần lớn đều là Âm Hư và Dương Thực, trong đám này chỉ có tên đội trưởng là tu sĩ Tịnh Niết.
- Bảo Ngọc Tông này rõ ràng có thanh danh cực tốt, dùng tu sĩ Tịnh Niết làm người gác cổng để bày ra thực lực của tông phái.
Vương Lâm thầm lắc đầu, từ những hành động và sự sáng suốt của những tên tu sĩ Bảo Ngọc Tông ở đây, có thể thấy được bọn họ đều là những kẻ xuất sắc. Sau khi giao linh thạch, Vương Lâm và Lý Thiến Mai cũng nhau tiến vào trong Bồng Lai đại lục.
- Lần này cũng tạm được, nhớ năm xưa khi muội và đồng môn đến Bồng Lai đại lục, chỉ có một tu sĩ Khuy Niết làm người giữ cổng. Lúc đó muội còn tưởng rằng đã đi đến một tông phái cấp chín khác, đã quên mất chỗ này chính là một tinh vực cấp năm.
Lý Thiến Mai che miệng cười khẽ, nàng khẽ nói. Vương Lâm lại lắc đầu mà không nói gì.
Bảo Ngọc Tông của Bồng Lai đại lục mặc dù làm người ta cảm thấy trơ trẽn, nhưng phong cảnh bên trong lại rất đẹp, mặt đất xanh biếc một màu, đô thành của phàm nhân nằm san sát nhau. Đám phàm nhân bên dưới dùng vẻ mặt cung kính nhìn lên những tu sĩ trong cầu vồng đang gào thét bay qua bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Núi sông nơi đây cũng rất hùng vĩ, cảnh vật rất đẹp.
Địa phương lập chợ là phía đông Bồng Lai đại lục. Nơi đây cực kỳ tráng lệ, hàng loạt tảng đá khổng lồ hình mũi dùi đang bập bềnh trong không trung, trên mặt mỗi tảng đá là một tòa thành. Những đám mây trắng đang bay lượn lờ trên đủ loại tảng đá, làm cho trung tâm Bồng Lai giống như tiên cảnh trong mây. Tất cả những hòn đá cũng có lớn có nhỏ, vì vậy mà những tòa thành được xây dựng bên trên cũng lớn nhỏ khác biệt.
Những tảng đá trôi nổi trên không trung có rất nhiều, tất cả đều vờn quanh một khối đá khổng lồ ở vị trí trung tâm. Không phải tất cả đều bất động mà chậm rãi xoay tròn.
Trong không gian lại vang vọng những ca khúc tuyệt diệu giống như tiên âm, âm thanh này vang vọng ra từ trong những tòa thành được xây dựng trên các khối đá. Nếu như chỉ là như vậy thì vẫn chưa đáng nói, có rất nhiều Linh thú xinh đẹp bay tới bay lui trên những khối đá ở phía đông Bồng Lai. Vương Lâm nhìn qua tình cảnh trước mặt mà vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại thầm than một tiếng. Trên mỗi khối đá hình mũi dùi đều có một trân pháp khổng lồ, nếu muốn duy trì sự vận chuyển của trận pháp thì lúc nào cũng phải tiêu hao một số lượng linh thạch khủng bố.
- Bảo Ngọc Tông này xa xỉ có danh tiếng, nhưng vì trận pháp này đều được bố trí bằng linh thạch nên chẳng qua chỉ có tiên hình mà không có tiên khí, nhìn thì giống tiên cảnh nhưng thật ra chỉ là học đòi văn vẻ mà thôi. Dù là Bảo Ngọc Tông cũng tiêu hao một số lượng tiên ngọc không thể chịu nổi, lại chưa nói đến nguyên tinh.
Lý Thiến Mai cười khẽ rồi nói.
Nghe Lý Thiến Mai nhắc tới tiên ngọc, vẻ mặt Vương Lâm có chút cổ quái. Khi hắn còn ở tại Quy Nguyên Tông cũng biết trong Vân Hải tinh vực cực kỳ thiếu tiên ngọc.
Điều này cũng vì nguyên nhân là Phong tiên giới bị Văn Thú chiếm giữ, vì không thể tiến vào thì tất nhiên sẽ không lấy được Tiên ngọc. Dù là Bảo Ngọc Tông cũng chỉ dám xài linh thạch mà lại cực kỳ keo kiệt đối với tiên ngọc, vì vậy có thể thấy được ở nơi đây thiếu tiên ngọc đến mức độ nào.
Mà ở Vương Lâm tinh vực cũng có một loại tinh thạch, nhưng thứ này cũng rất hiếm và được gọi là nguyên tinh. Giống như cảnh giới Vấn Đỉnh và Âm Hư, Dương Thực cần tiên ngọc để bố trí trận pháp tiên gia và thần thông, hoặc tiên gia pháp bảo đều cần phải sử dụng tiên ngọc. Nhưng những tu sĩ Đệ Nhị Bộ trên Vân Hải thì sử dụng nguyên tinh lại hiệu quả hơn nhiều.
Nguyên tinh là vật đặc biệt trên Vân Hải tinh vực, được rất nhiều tu sĩ Đệ Nhị Bộ thần thông ưa thích. Khi hấp thu nguyên tinh sẽ có thể hồi phục nguyên lực trong cơ thể rất nhanh. Thậm chí lúc tu luyện mà có nguyên tinh thì sẽ tăng tốc độ thổ nạp. Ngay cả khi tế luyện pháp bảo và bố trí trận pháp, nếu có nguyên tinh thì uy lực sẽ tăng lên gấp bội.
Nhưng số lượng nguyên tinh cũng rất ít giống như tiên ngọc. Nhưng hai thứ này lại khác hẳn nhau, tiên ngọc thì chỉ tồn tại trên Phong tiên giới nên không thể khai thác và thu được, mà nguyên tinh lại bị những tông phái cấp tám trở nên nắm chặt trong tay, phần lớn lại là sở hữu của những tinh vực cấp chín.
Tất cả mọi thứ đều liên quan rất lớn đến sự hình thành của nguyên tinh, thứ này cũng không phải là khoáng thạch, mà chỉ những mãnh thú đạt đến cấp mười hai, sau khi có thể hóa thân vào trong sương mù rồi sinh trưởng sau một thời gian rất dài thì trong cơ thể mới dần hình thành loại nguyên tinh này. Chỉ những hung thú cấp mười hai của tông phái hoặc tu sĩ mới có thể tạo ra nguyên tinh.
Nhưng mãnh thú cấp mười hai cũng rất ít, mà muốn hóa thân thành sương mù lại càng ít hơn. Cho nên chỉ những tông phái cấp tám trở lên mới có thực lực tạo ra nguyên tinh.
Nếu những hung thú này xuất hiện trong các tinh vực cấp thấp thì sẽ lập tức được tất cả tu sĩ tranh nhau, dù sao thì loại thú này cũng đại biểu cho nguyên tinh!
Vương Lâm cũng Lý Thiến Mai tiến vào trong một khối đá hình mũi dùi, tiến vào trong khu chợ đã được mở trong tòa thành này. Lúc này tu sĩ trong đây rất nhiều, cũng có những tu sĩ đến đây một mình, sau khi giao linh thạch cho người của Bảo Ngọc Tông thì tự mở quầy hàng bắt đầu mua bán.
- Ngoài thành cũng rất náo nhiệt!
Lý Thiến Mai đi sát bên cạnh Vương Lâm, nàng đảo mắt nhìn khắp bốn phía.
Nơi đây rất ồn ào, những âm thanh cò kè mặc cả vang lên khắp nơi, thoạt nhìn thì không giống như giao dịch giữa các tu sĩ mà là một cái chợ trong phàm nhân.
Vương Lâm đã từ lâu không tiến vào trong một khu chợ như thế này. Sau khi tiến vào một lát thì ánh mắt đã rơi trên một cửa hàng cách đó không xa.
- Đạo hữu, tại hạ cũng không có nhiều tiên ngọc, không bằng ta tăng thêm một khối đan dược nữa, thế nào?
Trên quầy hàng có một lão già đang khoanh chân ngồi, vẻ mặt lão này rất âm trầm, ánh mắt đang nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt. Lời vừa rồi do chính người đàn ông trung niên kia nói ra.
- Đan dược thì lão phu có thể tự mình đi luyện chế, nếu có cũng vô dụng. Bảy mươi khối tiên ngọc đổi lấy một nguyên tinh, đây cũng là mức cực hạn của lão phu.
Lão già trừng mắt lên rồi dùng giọng lạnh như băng nói ra một câu, sau đó không chú ý đến người đàn ông trung niên nữa.
Trong Vân Hải tinh vực thì tiên ngọc và nguyên tinh được tu sĩ tự nguyện trao đổi với nhau bằng một tỷ lệ nhất định. Vương Lâm nghe được những lời nói kia thì vô thức đưa tay sờ lên vị trí đặt túi trữ vật trước ngực. Mặc dù đã sờ tay vào nhưng vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất cổ quái, chính hắn cũng không nhớ rõ trong túi trữ vật của mình còn lại bao nhiêu tiên ngọc.
Đúng lúc này, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một âm thanh kinh ngạc và vui mừng:
- Thiến Mai, là muội à!
Khi thanh âm vang lên thì có ba tu sĩ xuất hiện trước mặt. Trong đám này có một người bộ dạng khoảng ba mươi tuổi, cả người mặc y phục màu xanh, tướng mạo rất anh tuấn, thân thể rất cao. Lúc này ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng rồi tiến bước tới rất nhanh. Hai kẻ đi theo phía sau cũng là loại người tấn kiệt, sóng tu vi dao động bùng lên, rõ ràng cũng rất mạnh. Cặp mày thanh tú của Lý Thiến Mai khẽ nhíu lại, sau đó lại lập tức giãn ra rồi khẽ nói:
- Thì ra là Dương đạo hữu!
Người đàn ông kia tới gần cũng chẳng thèm đưa mất nhìn Vương Lâm, hắn nói:
- Khi từ biệt nhau mấy tháng trước, Dương mỗ vẫn luôn mong nhớ, may mà trời đất xui khiến để Dương mỗ ta gặp được Thiến Mai ở đây. Nơi đây rất náo loạn, không bằng chúng ta cũng nhau vào thành nói chuyện.
Giọng nói của người đàn ông này rất nhu hòa, rất mị lực.
- Nếu Dương đạo hữu có tâm tình như vậy thì xin cứ tự nhiên.
Âm thanh của Lý Thiến Mai rất bình thản nhưng bên trong lại lộ ra vẻ lãnh đạm.
- Thiến Mai, nàng.
Người đàn ông áo xanh khẽ giật mình, hắn tiến lên vài bước đang muốn nói chuyện.
- Dương đạo hữu xin tự trọng! Hai chữ Thiến Mai không phải ngươi có thể mở miệng nói ra.
Lý Thiến Mai lại nhíu mày, vẻ mặt nàng lộ ra vẻ tức giận. Tên Dương Ngọc này cũng là người nàng hỏi một vấn đề trên đường đi khi trước, nhưng câu trả lời của hắn lại không làm Thiến Mai thỏa mãn.
Cặp mày kiếm của Dương Ngọc dựng ngược lên, tất nhiên hắn cũng thấy được Vương Lâm đang đứng bên cạnh Lý Thiến Mai. Lúc này nghĩ lại, hắn thấy mình không nên chọc giận Lý Thiến Mai, nhưng người ngoài thì hắn chẳng thèm để vào mắt:
- Ngươi là ai?
Dương Ngọc nhìn chằm chằm vào Vương Lâm rồi dùng giọng lạnh lùng nói.