Tiên Nghịch

Chương 1157: Phong Tiên Giới


Vương Lâm trở về, đại hội tại bát giai tinh vực trong Vân Hải đã sắp bắt đầu cũng không có chút gợn sóng nào, cũng không có ai biết đến sự tồn tại của hắn. Dù sao thì hôm nay hắn tại Vân Hải hầu như cũng không ai biết tới.
 
Vương Lâm vẫn bình thản như nước giếng sâu, không chút dao động. Chẳng ai đoán được rằng người sẽ nổi tiếng Vân Hải đang từ từ lộ ra trong thời khắc này.
 
Thu hồi ánh mắt từ tinh không, Vương Lâm đơn giản ngồi xuống đại lục hoang dã này. Hắn đoán rằng những người được coi trọng hắn đã được chủ tông mang đi từ trước. Nơi này chắc hẳn là hiếm người qua lại. Vương Lâm ngồi trầm ngâm hồi tưởng lại cảnh tượng trong Thất Thải giới, trong lòng hơi cảm khái.
 
- Bảy người cùng đi, trở lại chỉ có một mình ta.khi đi là Tịnh Niết sơ kỳ, mà hiện giờ.
 
Đôi mắt uể oải của Vương Lâm chợt lóe sáng, lẩm bẩm:
 
- Hiện giờ mình đã tiến nửa bước vào Toái Niết.
 
Nhớ lại hết thảy mọi chuyện trong Thất Thải giới, trong đầu Vương Lâm liền hiện lên bộ hài cốt chiến tinh, động phủ của Tư Mã Mặc, Chu Tước ba lần thức tỉnh, hấp thu tia chớp ngoại giới, những người bị lạc, những kẻ đi tìm, còn có kinh văn không biết thật giả kia, lại cả chuyện mơ hồ phát hiện ra bí mật của Thiên Vận Tử, thấy được Thiên Nghịch châu phỏng chế, biết được sự tồn tại của những nghg.
 
Đánh với Thương Tùng Tử, đoạt được Thất Thải Đinh, chiến lão già tóc bạc, nuốt đạo quảm mở Thiên Nghịch, bị thương nặng dưỡng thương, quan trọng hơn là tu vi tăng lên, Văn thú lại lột xác.
 
Đạt được Tuế Nguyệt Cấm chế, lại chiếm được hai thanh đoản kiếm kỳ dị đâm vào bộ xương hươu thần bí. Hết thảy những chuyện này cũng khiến tâm thần Vương Lâm phấn chấn. Thời gian trăm năm trôi qua mà dường như cả thiên địa thay đổi.
 
- Thế sự vô thường, có được có mất.Đánh một trận với Thương Tùng Tử, nương theo pháp bảo Thứ Không Niết của mình phân làm hai, Thủy Tinh Kiếm bị đánh nát, chiến phủ tan tành, ngay cả Cổ Thần đại đỉnh cũng tan tành.mà quan trọng là đệ lục tinh mơ hồ của mình cũng đã vỡ nát.
 
Vương Lâm than nhẹ, lẩm bẩm nói:
 
- May mà ý cảnh biến thành quy tắc chi tinh vẫn còn.Dù là Cổ Thần lục tinh có tan nát thì thân thể Cổ Thần dù có chịu đệ nhị tổn vẫn khôi phục, cũng có thể sẽ gặp được cơ duyên khác. Dù sao thì đã tới cấp độ này, muốn khôi phục cũng phải chờ đợi lâu dài hơn nhiều.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cẩn thận cân nhắc sự được mất xong rõ ràng biết lần này những thứ mình mất đi so với sự thu hoạch tại Thất Thải giới thật so không đáng gì!
 
Tay phải hắn chụp vào hư không một cái, trước thân thể hắn liền xuất hiện một cái khe trữ vật. Từ trong đó bay ra hai nguyên thần gần như đã tử vong. Hai nguyên thần này chính là hai người có ấn ký ngọn lửa và tia chớp trong Thất Thải giới.
 
Hai nguyên thần này Vương Lâm không giết mà bắt lại, giờ phút này tay phải hắn ấn lên đỉnh đầu hai nguyên thần, mạnh mẽ lục lọi ký ức. Theo sự tìm tòi của hắn, thân thể hai nguyên thần run rẩy, phát ra những âm thanh thê thảm sau đó dần dần suy yếu, cuối cùng ầm một tiếng liền tan nát, bị Vương Lâm hút vào miệng, bắt đầu chữa thương.
 
Trong Thất Thải giới, Vương Lâm đã xem xét trí nhớ của hai nguyên thần thanh niên nô tộc, giờ lại lục soát trí nhớ của hai người này, đối với ngoại giới đã hiểu rõ hơn.
 
Ánh mắt hắn lóe sáng, lẩm bẩm nói:
 
- Thái Cổ Tinh Thần.Thái Cổ ngũ tôn!
 
Vừa trầm ngâm, Vương Lâm lại lấy ra một lượng lớn đan dược chữa thương, lực lượng nuốt vào rồi bắt quyết, nhắm mắt thổ nạp. Hắn cứ chữa thương nhưng thần thức vẫn tản ra, dù là gió thổi cỏ lay cũng vẫn có thể bị phát hiện. Dần dần, theo sự hấp thu của Vương Lâm. nguyên lực giữa tinh không bị kéo tới, bị hắn hấp thu vào trong cơ thể.
 
Thời gian chầm chậm trôi qua. Ba ngày sau Vương Lâm mở mắt, ánh mắt như điện, dường như có thể phá tan tinh vụ trước Vân Hải, trực tiếp xuyên thấu qua.
 
Hắn đứng lên, thương thế trên thân thể vẫn chưa khôi phục nhưng cũng không ảnh hưởng đến chiến đấu, hầu như đã hồi phục. Chỉ có thương thế của nguyên thần là cực kỳ nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sợ rằng khó có thể khôi phục lại.
 
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, cảm thấy nguyên thần vẫn truyền ra đau đớn. Vũ lực của Lam Mộng Đạo Tôn khiến hắn hiện giờ nhớ lại cũng cực kỳ kinh hãi.
 
- Đây là thực lực của tu sĩ bước thứ ba sao.
 
Đôi mắt Vương Lâm sáng bừng.
 
- Sớm muộn cũng có một ngày Vương mỗ cũng đạt được bước này!
 
Vương Lâm cúi đầu nhìn về chiếc vòng tay, thầm than một tiếng, tháo xuống thu vào khe trữ vật. Tay phải hắn vung lên, từ trong khe lại bay ra ba nguyên thần.
 
Nguyên thần thứ nhất là Trần Thiên Quân, chỉ còn một nửa, đã rơi vào trạng thái gần chết, cực kỳ mơ hồ, thậm chí có khi chỉ cần một cơn gió thổi qua là lập tức tiêu tán.
 
Vương Lâm đã từng hứa hẹn với hắn, đưa hắn ra khỏi Thất Thải giới. Giờ phút này tuy rằng đã làm được nhưng mà thân thể Trần Thiên Quân tan nát, nguyên thần lúc nào cũng có thể bị diệt vong. Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm tản ra, chậm rãi lan vào trong nguyên thần mơ hồ của Trần Thiên Quân:
 
- Trần đạo hữu, chúng ta đã đi ra khỏi Thất Thải giới.
 
Ở bên trong nguyên thần của Trần Thiên Quân, Vương Lâm truyền thần niệm.
 
- Cám ơn đạo hữu.vậy xin hãy.giúp tôi.trở lại Dịch Thú Tông.Sư tôn của tôi sẽ cứu tôi.
 
Nguyên thần của Trần Thiên Quân đã quá mức yếu ớt, sau khi truyền thần niệm xog hắn lại càng mơ hồ hơn.
 
- Được!
 
Vương Lâm trầm giọng đáp ứng, tay phải vung lên, thu hồi nguyên thần của Trần Thiên Quân. Ánh mắt hắn rơi vào nguyên thần thứ hai. Đây chính là nguyên thần của lão phụ nhân áo xanh. Giờ phút này hai mắt bà ta nhắm nghiền, nguyên thần tuy rằng mờ nhạt nhưng vẫn chưa tới mức sụp đổ, mạnh hơn Trần Thiên Quân rất nhiều. Trên nguyên thần còn có phong ấn của Vương Lâm. Hắn bắt quyết một cái điểm về phía trước, lập tức phong ấn trên nguyên thần của lão phụ nhân áo xanh được mở ra. Một lát sau, lão phụ này mở mắt, nhìn bốn phía một chút, sau đó nhìn Vương Lâm trầm mặc không nói.
 
Nguyên thần bà ta mặc dù không bị thương nặng nhưng công pháp bị phá, tu vi lúc này đã tụt xuống rất nhiều, chỉ còn Tịnh Niết trung kỳ. Vương Lâm cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nguyên thần của lão phụ.
 
Bốn phía yên tĩnh vô cùng. Sự yên tĩnh này dần dần hóa thành áp lực bao phủ lên nguyên thần của lão phụ. Vẻ mặt bà ta lộ vẻ khổ sở, thấp giọng nói:
 
- Lữ đạo hữu, lão thân nguyện ý dâng ra Sinh Tử Cấm, đổi lấy một cơ hội sống.ngươi nếu không tin có thể lục soát hồn lão thân để lấy. Chỉ cần đạo hữu có thể cho lão thân rời đi thôi. Dù sao thì chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận.
 
Bà ta nói năng rất thành khẩn, trên thực tế đúng là trong tâm lý cũng chưa từng có ý đồ gì với Vương Lâm. Đối với sự cường đại của Vương Lâm, bà ta vốn tưởng rằng đã hiểu biết hết nhưng lại không ngờ đối phương có thể mạnh mẽ vượt quá sự tưởng tượng của mình như vậy, dưới một chưởng của tu sĩ đại thần thông kia lại vẫn có thể sống sót.
 
Điều này khiến cho tâm thần bà ta chấn động, tràn ngập sợ hãi, giờ phút này chỉ cầu mong được sống. Thất Thải giới bà ta muốn coi nó như một cơn ác mộng.
 
Vương Lâm nhìn nguyên thần của lão phụ, một lúc lâu sau mới giơ tay lên đặt trên thiên linh, thần thức quét qua, trong lúc lão phụ run rẩy liền lấy được Sinh Tử Cấm trong trí nhớ của bà ta. Chỉ trong chốc lát, Vương Lâm giơ tay phải lên, vung lên một cái. Cuồng phong gào thét xuất hiện, cuốn nguyên thần của lão phụ bay đi, trong chớp mắt đã rời khỏi đại lục hoang dã này, bay thẳng vào tinh không.
 
Mãi cho tới khi vượt qua mấy vạn dặm, cuồng phong mới tiêu tán, nguyên thần của lão phụ hiện ra, trong mắt lại càng kính sợ, hướng về phương hướng Vương Lâm ở xa xa vái một cái rồi rời đi.
 
Nguyên thần cuối cùng chính là của Vân Hồn Tử. Nếu đã thu người này làm người hầu thì Vương Lâm sẽ không bạc đãi hắn. Chỉ là lúc này không phải thời điểm tốt để chữa thương. Hắn vung tay áo lên, đem nguyên thần của Vân Hồn Tử thu lại vào trong khe trữ vật. Vương Lâm hơi trầm ngâm, từ trong khe trữ vật lấy ra Thiên Nghịch châu phỏng chế tại Thất Thải giới.
 
Cầm thứ này, thần thức hắn dung nhập vào bên trong. Vương Lâm đoán rằng hạt châu này khi rời khỏi Thất Thải giới sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì.
 
- Đáng tiếc.
 
Vương Lâm nhíu mày, đang muốn bỏ đi thì đột nhiên thần niệm khẽ động, cẩn thận suy nghĩ một chút, thần thức lập tức dung nhập vào bên trong mười tám tầng địa ngục Phong Tiên Ấn trong nguyên thần, tập trung trên chiến hồn Thiên Vận Tử, cũng dung hợp với hắn. Đột nhiên khí tức của thân thể Vương Lâm liền biến đổi, trở nên giống hệt Thiên Vận Tử.
 
Đôi mắt hắn bình thản, mơ hồ có ánh sáng bảy màu lóe lên, ngay cả thân thể cũng có chút ánh sáng bảy màu tỏa ra. Hắn cầm hạt châu Thiên Nghịch trong tay, tâm thần tràn ngập trong nháy mắt liền thấy hạt châu này tỏa ra ánh sáng bảy màu, dường như có dấu hiệu vận chuyển.
 
Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng là chỉ cần tâm niệm mình kêu gọi là có thể khiến thần thông của Nghịch Hành giả được phong ấn trong hạt châu xuất hiện giữa thiên địa!
 
Chuyện này khiến Vương Lâm vừa vui mừng vừa sợ hãi. Hắn hít sâu một hơi, tán đi sự dung hợp với chiến hồn của Thiên Vận Tử. Ánh sáng trên hạt châu cũng liền biến mất, khôi phục vẻ thô ráp.
 
Thu hồi hạt châu, trong lòng Vương Lâm rất bình tĩnh. Giờ phút này hắn dù có bị thương nhưng lại có được hạt châu này, cho dù hắn chưa khôi phục thì cũng đã gia tăng khả năng phòng ngự lên rất mạnh.
 
- Lúc này chuyện quan trọng nhất chính là phải mau đi Phong Tiên giới, bắt được một đàn lớn Văn thú, như thế liền có thể tung hoành ở Vân Hải này!
 
Còn về đạo hữu ở Quy Nguyên Tông, tiến hành trong mấy tháng, mình cũng không cần nóng lòng trở về. Lúc này cần nhanh chóng tới Phong Tiên giới!
 
Vương Lâm đã quyết định, thân thể nhoáng lên hóa thành một đạo cầu vồng, với tốc độ cực nhanh lao thẳng vào tinh không.
 
Trăm năm trước hắn đoạt được rất nhiều tinh đồ, giờ đã ghi nhớ trong lòng, trong lúc lao đi như lưu tinh xuyên qua tinh vụ. Nơi đây vốn là bên bờ của tinh vực lục giai, Vương Lâm phóng nhanh đi liền lập tức tiến vào trong tinh vực lục giai.
 
Dựa theo tinh đồ, Vương Lâm bay thẳng vào trong hướng về bát giai tinh vực Phong Tiên giới, triển khai toàn bộ tốc độ. Hắn tuy rằng thương thế của nguyên thần chưa lành nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, nhất là sau khi dùng tốc phù thì lại càng hình thành một loạt tiếng rít gào khi bay, từ xa nhìn lại thì tốc độ cũng chẳng kém mấy so với những lão quái ở thiên nhân đệ nhất suy. Trên đường đi hắn gặp qua vô số tu sĩ, vừa phát hiện ra hắn thì thần sắc liền đại biến, không có ai dám ngăn trở nửa bước.
 
- Tốc độ thật nhanh, người này là ai?
 
Trong tinh vực lục giai có hơn mười tu sĩ đang bay đi, nhưng khi cảm thấy sương mù phía trước quay cuồng kịch liệt, sau đó một luồng khí tức kinh người gào thét bay qua người họ, nhanh không thể nói nên lời, hơn nữa thân ảnh hắn bay qua đã lâu thì tiếng gió gào mới ầm ầm truyền tới. Hiển nhiên tốc độ của người này đã vượt qua cả tốc độ của âm thanh. Sắc mặt mọi người đại biến, nhìn nhau một chút, đều lộ vẻ khiếp sợ.
 
- Loại tốc độ này dù là sư tôn cũng không thể làm nổi. Nếu không có pháp bảo gia trì thì người này hẳn phải đạt tới Toái Niết hoặc thậm chí là lão quái đã đạt thiên nhân suy cực kỳ hiếm thấy!