Tiên Nghịch

Chương 1183: Tung hoành Vô Cực (5)


Những thần thông như một chỉ Thiên Vận thực sự tiêu hao cũng không phải là tiên lực, thuật này cũng không phải là tiên pháp mà chính là Vương Lâm dung hợp với linh hồn Thiên Vận Tử trong tâm thần rồi xuất ra.
 
Thứ mà thần thông này tiêu hao chính là lực lượng trong hồn phách Nghịch Hành giả Thiên Vận Tử, hơn nữa cũng có cả nguyên lực Vương Lâm. Nếu không phải được tu vi chính hắn tăng cường thì muốn tiện tay thi triển sẽ không dễ dàng như vậy.
 
Nhưng uy lực của một chỉ Thiên Vận vẫn còn kém thần thông do chính Thiên Vận Tử thi triển. Dù sao tu vi của hai người cũng khác biệt, hơn nữa phương pháp thi triển cũng khác hẳn nhau.
 
Vương Lâm ra tay chính là một chỉ Thiên Vận, cái hắn muốn chính là làm người ta phải kinh hoàng. Dù sao hắn cũng bị thương chưa lành, nhất định phải xuất ra những thần thông bí hiểm, vì vậy cũng đạt được mục đích trước đám người Vô Cực tông ở nơi đây. Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ hắn sẽ không gọi ra Văn Thú, vì đây chính là đòn sát thủ bảo vệ tính mạng của hắn.
 
Mặt đất vẫn đang liên tục chấn động, những dư âm của vụ nổ dường như vẫn còn vang vọng bên tai tất cả mọi người. Mùi máu tanh tiêu tán trong gió lại làm đám người đang quan sát chấn động tâm thần.
 
Trước mặt Vô Cực tông mà phá hủy thân thể của tông chủ phân tông, giết chết đại trưởng lão phân tông, giết chết đại đệ tử Lữ Anh Kiệt của phân tông. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, khi trưởng lão Vô Cực tông Phùng Hải đang muốn mở miệng ngăn cản thì một câu nói "Người cứu hắn sẽ cùng tội" không chút khách khí của Vương Lâm đã vang lên.
 
Nếu có tư cách, có thực lực thì có thể làm được tất cả. Điều này cũng chẳng phải không có người làm được, nhưng nếu có lá gan hành động như người này lại cực kỳ hiếm thấy.
 
Vương Lâm ra tay rất gọn gàng, đã hoàn toàn làm cho trong lòng đám người nơi đây, kể cả người Vô Cực tông sinh ra những chấn động rất sâu sắc. Lý Yên Phỉ cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bùng lên cảm giác ấm áp.
 
Ánh mắt Mộc Băng Mi trở nên phức tạp, trong lòng cũng không biết vì sao mà càng thêm chua xót. Nàng nghĩ tới Liên Minh tinh vực, nghĩ tới Côn Hư bị phá hủy, nghĩ tới sự hùng mạnh của Thác Sâm, những gì nàng đã gặp chuyện có chút gì đó giống với Lý Yên Phỉ.
 
Nhưng Lý Yên Phỉ lại có thể đứng sau lưng một người như hắn. Mà chính mình lại bất lực, mãi mãi cũng chỉ có một thân một mình gánh chịu mà thôi.
 
Vẻ mặt Lý Thiến Mai cực kỳ lặng lẽ, yên lặng nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt hiện lên một nụ cười giống như trăm năm trước. Vương San San thì nhướng mày, trong đầu hiện lên một chỉ vừa rồi giống như đang nghĩ đến vấn đề nào đó.
 
Đám lão quái có tu vi cao thâm trong Vô Cực tông thì tâm cơ lại càng thâm trầm, lúc này đám người chẳng thể nhìn rõ đang buồn hay vui. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
 
Chỉ có lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực tông là người nhìn thấy rõ tu vi Vương Lâm nhất, đối với chuyện Vương Lâm giết chết người Tiên Âm Môn trước mặt mình lão cũng không có biểu cảm gì giống như không được nhìn thấy.
 
Vương Lâm khẽ xoay người, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng một luồng sát khí lại bùng lên bao phủ toàn thân. Lúc này ánh mắt hắn đang chuyển lên địa phương Tầm Loan Tông, hắn cất bước phóng về phía đó. Bầu không khí bốn phía trở nên yên tĩnh, khoảnh khắc này gần mười vạn ánh mắt của đám người đều ngưng tụ trên cơ thể Vương Lâm. Hàng loạt ánh mắt chuyển đến không làm Vương Lâm sinh ra không cảm giác nào.
 
Bước tiến của Vương Lâm không nhanh nhưng mỗi khi giẫm xuống lại làm cho tâm thần của tất cả đệ tử Tầm Loan Tông nhảy dựng lên, giống như bọn họ đang phải đối mặt với một mãnh thú đến từ thời viễn cổ. Con thú này đang há rộng miệng muốn thôn phệ tất cả bọn họ.
 
Vẻ mặt tông chủ Tầm Loan Tông trở nên tái nhợt, dù lão có tu vi Toái Niết nhưng không có dũng khí đối mặt với Vương Lâm. Đặc biệt là nghĩ đến tình cảnh trước đó đối phương đã bắt buộc tông phái mình di chuyển đại lục, da đầu lão lại run lên, trong đầu không thể sinh ra chút ý niệm đối kháng nào.
 
- Tầm Loan Tông chỉ là một tông phái nhỏ trong tinh vực cấp bảy mà thôi, vì một trưởng lão mà chống đối với người kia thì đúng là không khôn ngoan.
 
Ánh mắt tông chủ Tầm Loan Tông lóe lên, hắn đảo mắt nhìn về phía đại trưởng lão Tầm Loan Tông bên cạnh. Vị đại trưởng lão này cũng có tu vi cao thâm, đã đạt đến Toái Niết trung kỳ đỉnh phong.
 
Dù là vị đại trưởng lão thì sau khi nhìn thấy một người đáng sợ như Vương Lâm xông thẳng qua tinh vực cấp bảy thì sinh ra cảm giác hồn phi phách tán. Nhưng lão cũng nhìn thấy đối phương thi triển Dịch Linh Ấn cực kỳ tao nhã, tự nghĩ rằng chính mình không phải là đối thủ. Sau khi thấy ánh mắt tông chủ thì hai người lập tức nhìn nhau, hai người lập tức hiểu ý nhau nhưng cũng hơi do dự.
 
Nhưng cảm giác do dự lại hoàn toàn tan vỡ khi Vương Lâm tiến tới từng bước. Tình cảnh thảm bại của Tiên Âm Môn vẫn còn hiện rõ trước mắt, tông chủ Tầm Loan Tông lập tức cắn răng, thân thể cũng lập tức tránh sang một bên. Đúng lúc này đại trưởng lão cũng lập tức tránh người.
 
Hai người này vừa tránh đi thì tất cả tu sĩ Tầm Loan Tông khắp bốn phía đều phải tản ra, những tu sĩ tông phái khác ở bên cạnh cũng di động. Không lâu sau, trong đám người lập tức xuất hiện một con đường, bốn phía xung quanh nguyên thần Triệu Long lập tức trống trải, nguyên thần hắn run rẩy rồi nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
- Ngươi đi ra cho ta!
 
Vương Lâm dừng chân lại, ngón trỏ tay phải chỉ thẳng về phía nguyên thần Triệu Long.
 
- Lão phu liều mạng với ngươi!
 
Hai mắt Triệu Long trở nên đỏ bừng, tâm thần run rẩy. Lúc này cảm giác lạnh như băng bùng lên khắp toàn thân, xung quanh hắn có rất nhiều người nhưng vẫn sinh ra cảm giác giống như tất cả thế giới đều chối bỏ mình, thiên địa mênh mông chỉ còn chính mình tồn tại.
 
Khi tiếng gầm tức giận vang lên, Triệu Long điên cuồng lao ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong thân thể lập tức ầm ầm bốc lên một ngọn lửa vô hình. Hắn đã bị ép đến đường cùng nên phải lựa chọn cách thức thiêu đốt nguyên thần thì tu vi của hắn điên cuồng tăng mạnh, từ Toái Niết sơ kỳ đột phá lên đỉnh phong, đạt đến Toái Niết trung kỳ tạo thành những tiếng gào thét kinh thiên động địa. Từ xa nhìn lại, Triệu Long giống như đã hóa thành một luồng lưu tinh rộng hơn mười trượng, lưu tinh này liên tục thiêu đốt và phóng về phía Vương Lâm.
 
Khi Triệu Long liên tục phóng về phía trước, cảm giác điên cuồng của hắn càng trở nên dữ dội, cuối cùng hầu như tất cả hào quang trong thiên địa đều trở nên ảm đạm, chỉ còn một nguyên thần Triệu Long đang hóa thành lưu tinh, đã trở thành một luồng sáng cực mạnh hút hết tất cả các loại ánh sáng khác.
 
- Ngươi muốn ta chết thì phải trả một cái giá đắt!
 
Tiếng rống giận cuối cùng vang lên rồi vang vọng khắp thiên địa, chấn động đất trời, cũng khiến cho tâm thần của đám tu sĩ đang quan sát khắp bốn phía phải sinh ra cộng hưởng. Dù là đám người Vô Cực tông cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
 
Trên thế gian này, những chuyện có thể làm cho một tu sĩ Toái Niết bắt buộc phải lựa chọn phương pháp thiêu đốt nguyên thần, bắt buộc phải tự bạo thì không phải là tầm thường. Nhưng tình cảnh này lại xuất hiện rõ ràng trước mặt đám người nơi đây.
 
Khi nguyên thần liên tục thiêu đốt, một lực lượng điên cuồng bùng ra với khí thế hủy diệt. Dù người có tu vi cao hơn rất nhiều cũng phải hủy diệt trước tình cảnh điên cuồng này, cũng sẽ vô thức lựa chọn phương pháp tránh đi, nhưng Vương Lâm lại không tránh mà trong mắt lóe lên tinh quang.
 
Vẻ mặt Phùng Hải trở nên âm trầm, hắn thân là trưởng lão Vô Cực tông, cũng là người phụ trách đại hội lần này nhưng phải trơ mắt nhìn đối phương giết chết người Tiên Âm Môn, cũng không thèm để ý đến lời nói của mình. Nếu chỉ là như vậy thì cũng không đáng nói, nhưng lúc này kẻ mà đối phương muốn giết chết chính là người của tinh vực cấp bảy.
 
Mỗi một người của tông phái tinh vực cấp bảy đều cực kỳ quý giá đối với Vô Cực tông, quan trọng hơn chính là người khác có thể để mặc sống chết của Triệu Long Tầm Loan Tông, có thể mặc kệ danh tiếng Tầm Loan Tông sụt giảm xuống ngàn trượng nhưng Phùng Hải lại bắt buộc phải ra tay, vì năm xưa lão cũng từ trong Tầm Loan Tông đi ra, sau đó mới trở thành trưởng lão Vô Cực tông.
 
Nếu Lý Thiến Mai ra tay giết người thì cũng bắt buộc phải chịu, vì sau lưng nàng chính là Phá Thiên Tông, Phùng Hải cũng không có lời nào để nói, nhưng tình cảnh lúc này lại hoàn toàn khác biệt.
 
- Lữ đạo hữu, kính xin cho lão phu một chút ân tình, đừng giết chết người Tầm Loan Tông.
 
Lời nói của Phùng Hải cực kỳ âm trầm, lời nói vang lên lạnh cả người, cơ thể lão vừa xông ra đã phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Khoảnh khắc này luồng lưu tinh mười trượng do nguyên thần đang thiêu đốt của Triệu Long cũng tiến đến. Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhưng trong cơ thể lại bùng lên sát khí, luồng sát khí lập tức ầm ầm bùng ra trong nháy mắt.
 
Luồng sát khí này cực mạnh, ngay khi xuất hiện thì lập tức khuấy động thiên địa, phong vân biến sắc giống như có rất nhiều oan hồn huyễn hóa ra giữa trời đất, những âm thanh thê lương kinh thiên động địa, ẩn giấu những luồng khí lạnh lẽo đến vô tận.
 
Sát khí này vừa xuất hiện thì đột nhiên bùng lên, vẻ mặt Phùng Hải đang tiến đến lập tức có biến đổi lớn, thân thể bắt buộc phải ngừng lại. Lão sinh ra một loại cảm giác nếu cứ tiếp tục tiến lên một bước, tiến vào trong phạm vi thần thông của Vương Lâm thì nghênh đón hắn chính là đòn sát thủ cực kỳ vô tình. Khoảnh khắc này Vương Lâm cũng khẽ động.
 
Vương Lâm đối mặt với luồng lưu tinh do nguyên thần thiêu đốt hóa thành thì thân thể lập tức tiến thẳng một bước về phía trước, thân thể vừa chuyển động như gió, chân phải đã ầm ầm vung lên, khoảnh khắc sau đã đá thẳng lên nguyên thần.
 
Mái tóc trắng của Vương Lâm bay bổng, y phục như tuyết trắng phần phật trong gió. Hắn không cần dùng thần thông, không cần né tránh, cũng chẳng có bất kỳ động tác nào đẹp đẽ mà dùng phương pháp trực quan nhất, trực tiếp nhất, khắc sâu vào trong trí nhớ nhất. Phương pháp này làm cho cả đời kẻ khác không thể nào quên, một cước như sấm sét.
 
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khoảnh khắc sau đã điên cuồng vang vọng. Chân phải Vương Lâm cũng không ngừng lại mà trực tiếp đánh thẳng lên nguyên thần đang thiêu đốt của Triệu Long phát ra những âm thanh kinh thiên động địa. Dù nguyên thần Triệu Long đang thiêu đốt nhưng căn bản không có lực chống cự dưới lực lượng tuyệt đối này, khi thiêu đốt nguyên thần thì chắc chắn sẽ phải chết.
 
Những tiếng nổ ầm ầm liên tục vang vọng, lưu tinh vỡ nát trong nháy mắt rồi hòa thành hàng loạt tinh quang tiêu tán khắp bốn phía. Vương Lâm thu chân lại, vẻ mặt cực kỳ ung dung, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám tu sĩ khắp bốn phía, cuối cùng chuyển lên người Phùng Hải.
 
- Vị đạo hữu này, lời của ngươi đã chậm rồi!
 
Vẻ mặt Phùng Hải trở nên âm trầm, lão nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, một lúc lâu sau thì xoay người phóng thẳng về phía khán đài Vô Cực tông.
 
Bầu không khí bốn phía lập tức trở nên cực kỳ lặng lẽ, nhưng khoảnh khắc sau lại trở nên ồn ào rồi vang vọng. Khi Vương Lâm xuất hiện, giết chết Lữ Anh Kiệt Tiên Âm Môn, giết Triệu Long Tầm Loan Tông mà tất cả thời gian lại cực kỳ ngắn, vì vậy mà những chấn động trong lòng các tu sĩ khác lại càng trở nên dữ dội.
 
Thần thông kinh người, mà thân thể lại càng kinh người.
 
Trong mắt lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực tông bùng lên những luồng sáng rực rỡ, chỉ là một người Tiên Âm Môn, một người Tầm Loan Tông thì căn bản không có ý nghĩa gì nếu so sánh với tu sĩ đại thần thông trước mặt. Vương Lâm xoay người nhìn về phía đám tu sĩ thượng tông, giọng nói bình tĩnh nhưng rõ ràng truyền vào tai tất cả mọi người.
 
- Lữ mỗ đại biểu cho Quy Nguyên Tông muốn khiêu chiến với tất cả mọi người trong phân tông cấp sáu, bảy và tám, bất kỳ người nào cũng có thể lên đây.
 
Lời nói của Vương Lâm giống như gió lạnh thổi qua làm cho bầu không khí khắp bốn phía lại trở nên lặng lẽ.
 
Lô Vân Tòng hít vào một hơi thật sâu rồi cố gắng áp chế nổi sợ hãi trong lòng, ánh mắt Lô Vân Tòng đảo về phía Viên Phi bùng lên cái nhìn như cười như không.
 
Vẻ mặt Viên Phi trở nên tái nhợt. Sau khi trầm tư một lát hắn vẫn không dám đứng dậy tiến lên.
 
- Tại hạ Vân San người Thanh Vân Đạo cấp bảy muốn cùng Lữ huynh luận bàn một phen.
 
Một giọng nói bình thản đột nhiên chậm rãi vang lên trong thiên địa yên tĩnh.