Thanh Huyền vừa nói dứt lời, một nữ tử đang đạp phi kiếm nghe thấy hai tiếng "Mã Lương" chợt biến sắc, nét mặt trở nên âm trầm. Nàng cắn răng một cái, thân thể trầm xuống, bay tới đây. Nữ tử đó mặc một bộ trang phục thiếu phụ, nét mặt hồng nhuận hết sức tự nhiên. Đôi môi đỏ thắm, cộng với vóc người uyển chuyển, nhẹ nhàng bay đến.
Nữ tử đó đúng là người mà Mã Lương vẫn thầm nhớ từ lâu. Ngay cả khi sống trong chiến trường ngoại vực, hắn cũng không quên được tiểu sư muội Từ Tư của mình.
Đến nơi, nàng vái chào Thanh Huyền một cái, sau đó lạnh nhạt nhìn Vương Lâm. Đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, lạnh lùng nói:
- Ác đồ nơi nào dám giả mạo người của Chiến Thần điện chúng ta? Thanh Huyền sư huynh! Hãy trợ giúp ta chém chết kẻ này. - Dứt lời, nàng vỗ nhẹ vào túi trữ vật. Một cây hắc châm dài hai tấc xuất hiện trong tay. Nàng phất nhẹ cổ tay một cái, ném thẳng hắc châm về phía Vương Lâm.
Kích thước của hắc châm tăng nhanh, kéo theo một đám bụi mỏng, hóa thành một trận gió đen bắn về phía Vương Lâm.
Thanh Huyền ngẩn người, nhưng vẫn chưa ra tay mà lui lại sau vài bước. Lạnh lùng nhìn Vương Lâm, không nói tiếng nào.
Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, trong lòng có chút châm chọc. Hắn vung tay áo, hóa ra một bàn tay vô hình, chộp lấy cây hắc châm một cách dễ dàng. Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng xóa bỏ thần thức trên hắc châm rồi cho vào trong túi trữ vật.
Khuôn mặt xinh xắn của thiếu phụ liền trở nên trắng bệch. Trên đôi môi đỏ thắm chảy ra một dòng máu tươi. Phi kiếm dưới chân nhất thời trở nên ảm đạm. Vẻ mặt nàng khiếp sợ, khó tin nhìn Vương Lâm. Trong ấn tượng của nàng, Vương Lâm không thể có được bản lĩnh như thế. Không nói tới việc hắn chẳng thèm để ý tới pháp bảo của nàng, riêng chuyện hời hợt xóa mất thần thức trên pháp bảo cũng đủ để cho nàng sợ hãi.
Đúng lúc này, từ trong đại quân tu sĩ của Chiến Thần điện có ba đạo kiếm quang bay ra. Sau khi đáp xuống đất liền hiện ra ba người. Một trong ba người đó chính là Dương Hùng. Hắn liếc mắt nhìn thiếu phụ một cái, rồi xoay người ôm quyền nói với Thanh Huyền:
- Để Thanh Huyền đạo hữu phải vất vả. Mã Lương sư đệ đúng là đệ tử của Chiến Thần điện chúng ta. Làm phiền đạo hữu phải dẫn đường.
Thanh Huyền liếc mắt nhìn mấy người một cái. Khẽ lắc đầu, sau đó ngự kiếm bay đi. Được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Hùng đứng bên cạnh Vương Lâm, nét mặt tỏ vẻ tôn trọng. Thấy vậy, hắn cảm thấy sửng sốt. Sau khi suy nghĩ một chút liền thay đổi phương hướng đi về phía Lạc Hà môn.
Dương Hùng chẳng để ý tới những người bên cạnh, đứng trước mặt Vương Lâm, nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân có biết Phượng Loan lão tổ? Người ngồi trên ngũ thải phượng xa chính là lão tổ. Người nói ta tới đón ngài tới gặp mặt.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía đại quân tu sĩ đang di chuyển. Giữa đoàn người của Chiến Thần điện có một cái ngũ thải phượng xa. Trên phượng xa có một phụ nhân mặc trang phục cung trang. Như nhận thấy ánh mắt của Vương Lâm, nàng quay đầu liếc nhìn hắn một cái.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Trong lòng hắn biết rõ, Phượng Loan lão tổ chính là thiếu phụ hôm trước đến tìm hắn lấy lại bản mệnh tinh huyết của Chu Tử Hồng. Trầm ngâm một chút, Vương Lâm đi theo Dương Hùng về phía trước. Khi đi ngang qua người Từ Tư, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái. Thần thức của hắn yên lặng lưu lại một chút dấu vết trong cơ thể nàng.
Sau một tháng, dấu vết đó sẽ phát tác. Đến lúc đó Từ Tư chắc chắn phải chết. Từ sau khi trải qua trận kịch biến ở Triệu quốc, đối với những người nào có địch ý với mình, cho dù là nam hay nữ, Vương Lâm đều trảm thảo trừ căn. Nếu Từ Tư đã ra tay trước, thì đừng trách hắn không nể tình.
Dương Hùng đi trước dẫn đường cho Vương Lâm, nhỏ giọng nói:
- Lâm Đào sao chép lại địa đồ bị Phượng Loan lão tổ bắt được. Bây giờ, địa đồ đang ở trong tay lão tổ. Lâm Đào cũng đã bị trừng phạt. Nếu không có lần di chuyển này, thì chỉ sợ hắn sẽ bị giam mười năm.
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nhưng sự cảnh giác trong lòng đã tăng cao. Sau khi tới gần ngũ thải phượng xa, Dương Hùng liền đi chậm lại.
Vương Lâm thong dong, vượt qua Dương Hùng bay lên xe, đứng đối diện với phụ nhân, ôm quyền cung kính nói:
- Vương Lâm tham kiến tiền bối.
Phụ nhân tiếp tục nhìn về chiến trường phía trước, nhu hòa nói:
- Vương Lâm là tên thật của ngươi?
Vương Lâm gật đầu, im lặng không nói. Người tên là Vương Lâm có nhiều lắm. Những chuyện như thế này cũng không cần phải nói dối. Nếu bị đối phương phát hiện, ngược lại còn không hay.
Thiếu phụ nhìn đại quân tu sĩ xung quanh đang di chuyển, trầm mặc một chút, nói:
- Lúc này, Hỏa Phần quốc đang gặp nguy hiểm. Sau khi tới được Tuyên Vũ quốc chắc chắn sẽ xảy ra một trận đại chiến. Vì thế chuyện của người coi như xóa bỏ, không cần phải để trong lòng. Nếu có người tìm đến ngươi gây phiền toái, ta sẽ bảo vệ cho ngươi. Nhưng ta chỉ có thể giúp người một lần, đáp lại chuyện người cứu Tử Hồng mà thôi.
Phượng Loan vừa nói dứt lời, thiên địa xung quanh chợt tối sầm lại. Chỉ thấy trên chiến trường phía trước có hơn mười ngọn núi lửa lớn. Những ngọn núi đó bị tu sĩ Nguyên Anh kỳ sử dụng pháp lực nhấc bổng lên không trung. Nơi nó đi qua, đám hỏa linh thú liền nhanh chóng lui lại. Một số không kịp tránh liền bị cự phong đập cho nát bét.
Nương theo ngọn núi mở đường, đại quân tu sĩ nắm được cơ hội, lền nhanh chóng xông lên. Hỏa linh thú truy kích Vương Lâm ước chừng khoảng hai vạn con đã bị đại quân chọc được một cái lỗ hổng.
Từng đạo kiếm quang lập tức phóng ra. Một khi đã mở được một lỗ hổng,
việc hỏa linh thú bị bại là điều hiển nhiên. Mục đích của đại quân tu sĩ cũng chẳng phải để tiêu diệt đối phương mà là lao ra.
Phượng Loan nhìn chằm chằm về phía chiến trường. Phương xa bất chợt gia tốc, đi theo đại quân tu sĩ, xông ra ngoài.
Mười sáu con hỏa linh thú to lớn lần lượt bị cao thủ Nguyên Anh kỳ chặn lại, điên tiết gầm rú. Cuối cùng, chúng đành dừng lại, nhìn chằm chằm theo đại quân tu sĩ đang dần khuất. Sau đó, chúng sử dụng một tư thế cổ quái. Hai tay hợp lại một chỗ với nhau. Miệng chúng phát ra những tiếng gầm rú liên tục. Ngay sau đó, vô số sợi tơ từ trên đỉnh đầu chúng lan ra, tập hợp lại một chỗ. Cuối cùng kết lại thành một cái hỏa hoàn. Khi hỏa hoàn xuất hiện, nét mặt của mười sáu con cự thú đều lộ vẻ tiều tụy, phát ra những tiếng gầm nhỏ.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể của chúng đang nhỏ đi.
Từng chùm ánh sáng màu đỏ từ trong cơ thể chúng thoát ra, chui vào bên trong quang hoàn.
Quá trình đó diễn ra trong suốt một canh giờ. Trong lúc đó, cũng có tu sĩ phát hiện dị thường liền quay lại ngăn cản. Nhưng khi mới tới gần một trăm trượng, liền bị một nguồn năng lượng hủy diệt công kích, thoáng cái đã biến thành tro bụi.
Một lúc sau, thân thể mười sáu con cự thú từ từ biến mất. Tất cả thân thể của bọn chúng đã dung nhập hết vào trong hoả hoàn. Kích thước của hỏa hoàn vẫn không thay đổi, nhưng màu đỏ trên thân nó lại càng thêm rực rõ. Cuối cùng khi thân thể cự thú dung nhập hết vào trong hỏa hoàn, nó liền nhanh chóng vỡ vụn, hóa thành đốm sáng màu hồng, biến mất trong thiên địa.
Cũng vào lúc đó, trong Hỏa Phần quốc, tất cả hỏa linh thú, đều dừng lại, quỳ trên mặt đất. Trong miệng chúng phát ra những tiếng gầm rú nho nhỏ.
Ngay sau đó, một con hỏa linh thú chợt ngã ra đất. Một điểm sáng màu hồng chợt xuất hiện trên trán của nó. Thân thể con hỏa linh thú nhanh chóng bành trướng. Chưa cháy hết một nửa nén nhang, thân thể nó đã cao tới hơn mười trượng.
Ngay sau đó, từng con hỏa linh thú đều xuất hiện trên trán một chấm màu hồng. Thân thể bọn chúng nhanh chóng bành trướng. Chưa tới hai canh giờ, tất cả hỏa linh thú trong Hỏa Phần quốc giống như vừa lột xác thêm lần nữa. Bọn chúng đều cao lên hơn mười trượng. Đồng thời, thực lực của chúng cũng tăng lên theo.
Đám hỏa linh thú sau khi lột xác liền bay lên, hướng về phía đại quân tu sĩ vừa biến mất mà đuổi theo. Từ từ, càng lúc càng có nhiều hỏa linh thú lột xác tham gia đội ngũ truy kích.
Sau khi sát nhập trở lại đại quân tu sĩ, mười vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ liền trở về vị trí. Có bốn người đi về phía vị trí của Chiến Thần điện.
Một lão nhân bạch phát trong số đó, đảo mắt một cái rồi nhìn Vương Lâm đang đứng trên phượng xa, âm trầm quát:
- Vừa rồi chính ngươi đã đưa hỏa linh thú tới phải không?
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng nhìn lão nhân rồi gật đầu.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng. Bàn tay to duỗi ra, chộp tới Vương Lâm. Nét mặt Phượng Loan đang đứng bên cạnh Vương Lâm hơi trầm xuống. Nàng vỗ một cái lên ngũ thải phượng xa. Nhất thời năm con phi điểu có màu sắc khác nhau từ bên trong phượng xa xuất hiện. Chúng gáy lên một tiếng, rồi vỗ cánh, tạo ra một cơn sóng nhiều màu tỏa ra xung quanh.
Lão nhân thu tay lại, lùi về phía sau vài bước, nhìn phụ nhân, tức giận nói:
- Phượng Loan! Ngươi làm cái gì vậy? Tiểu tử này chẳng những đoạt xá đệ tử Chiến Thần điện chúng ta, lại còn đưa hỏa linh thú đến. Ngươi có biết trong trận chiến vừa rồi, Hỏa Phần quốc chúng ta có hơn một ngàn đệ tử bị chết hay không?
Phượng Loan nhìn quanh. Khuôn mặt xinh xắn lộ vẻ quyết đoán, nói:
- Có ta ở đây, ngươi không thể giết hắn.
Chu Cẩn âm trầm nhìn chằm chằm Phượng Loan. Sau khi suy nghĩ một chút, lão liền nói:
- Người này không phải là Mã Lương, cũng không phải là đệ tử Chiến Thần điện chúng ta. Ta có thể không giết hắn, nhưng hắn không được ở đây.
Phượng Loan quay lại nhìn về phía Vương Lâm, mở miệng nói:
- Vương Lâm! Ngươi có nguyện làm đệ tử ký danh của ta hay không?
Vương Lâm vột vàng gật đầu, bái tạ.
Chu Cẩn nheo mắt lại mà nhìn. Tu vi của Phượng Loan và hắn tương đương, đều là Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng đạo lữ song tu của nàng là Dương Sâm lại có tu vi đạt tới Nguyên Anh trung kỳ. Vì một chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì thật không đáng. Chu Cẩn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Phượng Loan sư muội đã đồng ý nhận hắn làm đồ đệ thì ta sẽ không truy cứu nữa. Thân phận của người này tạm thời đặt qua một bên. Lúc này đang lâm vào đại chiến, với tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, chỉ sợ là trên chiến trường cũng khó mà bảo vệ được suốt đâu. - Nói xong, hắn vung tay áo, xoay người bỏ đi.
Ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại, ngoại trừ một người bay về phía Phượng Loan, hai người kia cũng lắc đầu cười khổ, tản ra. Người bay về phía Phượng Loan chính là một trung niên văn sĩ. Đó cũng chính là người khiến cho Chu Cẩn phải e ngại: Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ - Dương Sâm.
Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi thở dài nói với Phượng Loan:
- Loan muội.Người này là thế nào?
Phượng Loan lạnh lùng nhìn trung niên văn sĩ, nói:
- Nếu không nhờ hắn, Hồng nhi chắc chắn đã chết ở trong chiến trường ngoại vực rồi. Năm đó, nếu không phải có ý kiến của ngươi thì tại sao
Hồng nhi lại phải đi vào nơi nguy hiểm như thế?
Trung niên văn sĩ trầm mặc một lúc rồi xoay người khom lưng, bái Vương Lâm một cái thật sâu. Sau khi đứng dậy, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc phù. Tay phải hắn khẽ miết lên đó một cái, liền ném về phía Vương Lâm, trong miệng nói:
- Ngọc phù này là do ta luyện chế thành pháp bảo cấp Nguyên Anh. Ta đã thu hồi thần thức của mình. Ngươi đem tế luyện có thể làm một thứ để bảo mệnh.