Tiên Nghịch

Chương 1260: Không có ý tốt


Khoảng cách đến cửa ra vào ở cuối con đường bảy trăm vạn thiên địa chỉ còn không quá mười dặm, với tốc độ của một tu sĩ Khuy Niết thì dù không thể thuấn di nhưng có thể vượt qua trong nháy mắt, nhưng Chu Thiên Tử cũng không có được khoảng thời gian chỉ là trong nháy mắt này.
 
Khoảnh khắc khi lão vừa bỏ chạy, đang chuẩn bị phóng đi như tên bắn thì giọng nói châm biếm của Vương Lâm rơi vào trong tâm thần. Lúc này lão đã hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, đồng tử trong hai mắt ầm ầm co rút lại, đồng thời Vương Lâm đã xuất hiện trước mặt lão từ lúc nào. Ánh mắt lạnh lùng của Vương Lâm giống như hàng loạt sấm sét trực tiếp đánh thẳng vào hai mắt Chu Thiên Tử, ầm ầm ầm ầm! Giống như ngàn vạn sấm sét điên cuồng theo mắt Chu Thiên Tử phóng vào trong cơ thể, nguyên thần trong cơ thể lão điên cuồng theo mắt Chu Thiên Tử phóng vào trong cơ thể, nguyên thần trong cơ thể lão điên cuồng tan vỡ tạo thành một luồng gió bão không thể nào tưởng tượng được, luồng gió bão này lại điên cuồng xé rách cả thân thể.
 
Chu Thiên Tử há miệng phun ra máu tươi, trong đó có lẫn nội tạng đã tan nát, hai mắt tan rã, trong mắt tràn đầy vẻ hãi hùng và hầu như muốn làm hai mắt nổ tung theo. Tất cả nguy cơ trong cả đời Chu Thiên Tử gộp lại cũng chưa chắc bằng tình cảnh ngày hôm nay. Đặc biệt là ở trong con đường đi đến bảy trăm vạn thiên địa, lão kêu trời không biết kêu đất cũng không nghe và chắc chắn phải chết. Khoảnh khắc này trong lòng lão bùng lên cảm giác hối hận đến mức vô tận, nếu không trêu chọc đối phương trong Lôi Tinh Điện thì sẽ không có kết cục hôm nay.
 
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, thần thông của Vương Lâm dung nhập vào trong ánh mắt chuyển đã chuyển vào trong người Chu Thiên Tử. Ánh mắt Vương Lâm giống như ngọn lửa mang theo sấm động kinh thiên làm cho tất cả sấm sét trong người được Chu Thiên Tử tu luyện mấy ngàn năm phải bùng lên, sau đó đồng loạt tan vỡ. Khi những âm thanh ầm ầm vang lên, tất cả lực lượng sấm sét trong thân thể đã không còn nằm dưới sự khống chế của Chu Thiên Tử, tất cả đều nổ tung. Lúc này Chu Thiên Tử thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, thân thể nổ ầm ầm một tiếng hóa thành máu thịt văng ra, sau đó từng khối thịt lại tan vỡ một lần nữa, lại liên tục khuếch tán.
 
Trong tiếng nổ kinh thiên, nguyên thần Chu Thiên Tử được tộc ấn bao quanh từ trong thân thể xông ra ngoài. Lúc này nguyên thần đã trọng thương, hầu như đã trở nên trong suốt, sau khi lao ra khỏi thân thể tan vỡ thì bỏ chạy về phương xa như tên bắn.
 
Nhưng trước mặt Vương Lâm thì đừng nói là Chu Thiên Tử, dù tu vi đạt đến Toái Niết thì không được Vương Lâm đồng ý cũng không thể nào có tư cách bỏ chạy. Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không, nguyên thần Chu Thiên Tử thét lên vang dội và bị hút ngược trở lại, ngay sau đó đã rơi vào trong tay Vương Lâm.
 
Vì tu vi có sự khác biệt quá lớn nên Chu Thiên Tử cũng không có tư cách tự bạo. Khoảnh khắc khi bị Vương Lâm chụp được, Chu Thiên Tử lập tức phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
 
- Trưởng lão, trưởng lão tha mạng, vãn bối vô tình mạo phạm, trưởng lão tha thứ… Chu Thiên Tử vừa nói đến đây thì hai mắt đột nhiên trợn trừng, trong đó lộ ra cái nhìn không thể tin. Vì ở khoảng cách quá gần, đặc biệt là đang đứng trên con đường bảy trăm vạn thiên địa nên thân thể Vương Lâm cũng trở nên trong suốt, lúc này Chu Thiên Tử thấy được trong cơ thể Vương Lâm có một hồn phách bị phong ấn… - Ngươi… ngươi không phải… Chu Thiên Tử còn chưa kịp nói xong thì Vương Lâm đã khẽ bóp tay lại với vẻ mặt lạnh lùng như băng, Chu Thiên Tử lập tức hình thần câu diệt. Một luồng lực lượng sấm sét từ trong nguyên thần phóng ra và bị Vương Lâm hấp thu ngay lập tức, ngay cả tộc ấn cũng bị Vương Lâm lấy đi. Từ khi Vương Lâm ra tay đến khi bóp nát nguyên thần Chu Thiên Tử chỉ xảy ra trong khoảng thời gian cực ngắn. Vương Lâm giết Chu Thiên Tử như đè chết một con kiến hôi, thân thể lóe lên rồi phá vỡ tất cả những gì ngăn cản phía trước với tiếng nổ vang vọng, hắn phóng thẳng về phía cửa ra vào, chỉ sau khoảnh khắc đã đến nơi.
 
Hắn tiến lên phóng thẳng vào trọng địa của Thiểm Lôi Tộc, đây chính là bảy trăm vạn thiên địa. Từ khi bảy trăm vạn thiên địa của Thiểm Lôi Tộc được xây dựng lên, ngoài những tu sĩ thần bí năm xưa đã trợ giúp vị lão tổ Đệ Tam Bộ của Thiểm Lôi Tộc thì không có bất kỳ tu sĩ người ngoài nào khác tiến vào được nơi đây, Vương Lâm cũng chính là người đầu tiên đến đây sau đám tu sĩ thần bí kia.
 
Đây là một vùng tinh không mênh mông và cực kỳ sáng chói, tinh vân bao phủ khắp nơi, trong đó ẩn giấu bảy trăm vạn tu chân tinh. Đám tu chân tinh này cũng không phải ở cùng một chỗ với nhau mà được phân tán ra, và thường có khoảng cách rất xa. Vùng tinh không này rộng đến mức hầu như không có giới hạn, nhưng khi rơi vào trong mắt Vương Lâm thì lại xuất hiện dấu hiệu giả tạo. Những hình ảnh chói sáng của nó giống như được người ta trang điểm lên, dù nó rộng lớn thế nào cũng bị người ta khai thác. Tất cả mọi thứ, ngay cả khoảng cách giữa mỗi tu chân tinh cũng đều giống nhau. Tại vị trí trung tâm của tinh không vô tận có một mảng đại lục khổng lồ, trên đó có hàng loạt ngôi lầu cao ngất, bên trong cũng có một pho tượng khổng lồ đứng sừng sững giữa đại lục. Pho tượng này tạc một nam một nữ, toàn thân tràn ngập sấm sét. Từ xa nhìn lại giống như hai người khổng lồ đang nhìn về phía phương trời xa. Đây chính là quảng trường trung tâm của bảy trăm vạn thiên địa, cũng là mảnh đất mà sau khi tất cả những người tiếp nhận nhiệm vụ Thiểm Lôi Tộc phải xuất hiện.
 
Lúc này bên ngoài những lầu các cao ngất có rất nhiều tu sĩ, thậm chí ngay cả trên đại lục khổng lồ này cũng có hơn mấy vạn tu sĩ. Tất cả tu sĩ nơi đây hầu hết có tu vi Anh Biến, Vấn Đỉnh cũng rất nhiều, thậm chí ngay cả Âm Dương Hư Thực cũng có thể gặp được vài người, kẻ nào cũng vội vàng mà đến vội vàng mà đi. Bên ngoài mỗi đại điện đều có một truyền tống trận khổng lồ, hình bóng của Vương Lâm cũng chính là xuất hiện trong một truyền tống trận. Sau khi hắn xuất hiện thì lập tức nhìn về bốn phía, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập khiếp sợ.
 
Biểu cảm của Vương Lâm cũng không làm cho người canh giữ truyền tống trận chú ý, bất kỳ tu sĩ Thiểm Lôi Tộc nào lần đầu tiên đến đây cũng là như thế.
 
- Được rồi, đừng đứng nhìn trong truyền tống trận nữa, sau khi ngươi rời khỏi đây thì tha hồ mà nhìn. Ngươi chắc là người đến đây lần đầu tiên, đưa ngọc giản đây cho ta, ta muốn kiểm tra một chút.
 
Một giọng nói không kiên nhẫn cắt đứt sự trầm tư của Vương Lâm, đó là một tu sĩ Âm Hư ngồi bên ngoài trận pháp.
 
Vương Lâm lấy ra ngọc giản trong tộc của Vu Phi rồi ném về phía trước. Vị tu sĩ kia nhận lấy ngọc giản kiểm tra, sau đó trả lại cho Vương Lâm. Đồng thời người này cũng vung tay phải lên, một luồng u quang lập tức phóng về phía Vương Lâm.
 
- Cầm lấy vật này, đi qua một bên mà xem xét.
 
Trong luồng u quang có ba loại vật phẩm, vật thứ nhất là ngọc giản, hai là linh phù, cuối cùng là một tia chớp.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, hắn chộp lấy u quang rồi đi ra ngoài truyền tống trận. Nơi này có rất nhiều tu sĩ đến và đi, giọng nói huyên náo, nên Vương Lâm cũng không được nhiều người chú ý đến. Hắn cầm lấy u quang đi đến một địa phương ít người rồi lấy ngọc giản ra xem xét. Ngọc giản này giới thiệu cách đi lại và những nơi cần chú ý trong bảy trăm vạn thiên địa. Vật quan trọng nhất trong hai thứ còn lại để tiến vào trong bảy trăm vạn thiên địa chính là linh phù, vì chỉ có nó mới được phép đi vào. Còn tia chớp lại làm Vương Lâm cảm thấy cực kỳ coi trọng.
 
Tia chớp này dùng mắt nhìn thì thấy có tồn tại nhưng đưa tay sờ lại thấy vô hình, những luồng sáng sấm sét lóe lên bên trong giống như đã được sắp xếp thành một trận pháp, khi dùng thần thức quét qua tia chớp nho nhỏ này thì lập tức cảm thấy lực lượng của nó không thua kém gì lôi trì mười vạn dặm được ngưng tụ ra. Càng làm Vương Lâm cảm thấy kỳ dị chính là bên trong tia chớp còn có một luồng ý niệm nói không rõ, trong ý niệm ẩn giấu những luồng sinh cơ bừng bừng, cũng có một luồng cảm giác cố chấp đối với sinh mệnh. Tia chớp này được Vương Lâm cầm trong tay, giống như nó không hẳn là tia chớp mà chính là một sinh linh. Phát hiện này làm Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
 
- Đây là một luồng Linh Niệm Lôi sao? Trong ngọc giản cũng đã từng nói qua, hễ là người tiến vào bảy trăm vạn thiên địa lần đầu tiên đều được Thiểm Lôi Tộc đưa cho một luồng Linh Niệm Lôi, phải dùng cái này để sưu tập Linh Niệm Lôi ở nơi đây.
 
- Đây chỉ là một luồng Linh Niệm Lôi, không phải hoàn chỉnh, như vậy muốn có được niệm lôi thì cần phải có một ngàn Linh Niệm Lôi. Đây cũng chính là tộc quy của Thiểm Lôi Tộc dùng để bảo vệ và phòng ngừa tộc nhân với nhau.
 
- Hơn nữa bất kỳ tộc nhân nào của Thiểm Lôi Tộc, cả đời cũng chỉ có một cơ hội có được Linh Niệm Lôi, nếu đánh mắt thì không thể nào nhận được từ Thiểm Lôi Tộc, trừ khi là đi cướp đoạt, hoặc lén lút trao đổi với nhau.
 
- Nhưng dù là vậy thì trên quảng trường trung tâm bảy trăm vạn thiên địa vẫn còn tồn tại một vài tu sĩ thường xuất hiện để chiếm đoạt một luồng Linh Niệm Lôi của người mới tiến vào đây.
 
Lúc này có ba tu sĩ nhìn chằm chằm vào một luồng Linh Niệm Lôi trong tay Vương Lâm.
 
- Vị đạo hữu này! Tại hạ là Trương Cảnh Vân, đạo hữu chắc chắn là người lần đầu tiên đến bảy trăm vạn thiên địa phải không?
 
Khi Vương Lâm quan sát niệm lôi thì có một tu sĩ trung niên từ phương xa đi đến. Trên mặt người này lộ ra một nụ cười, tu vi đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ.
 
Vương Lâm ngẩng đầu, hắn khẽ lật tay phải và niêm lôi lập tức biến mất. Hắn đảo mắt nhìn về phía người tu sĩ trung niên rồi khẽ gật đầu.
 
- Tất cả mọi người đều cùng tộc, đây là lần thứ hai tại hạ đến bảy trăm vạn thiên địa, ít nhiều cũng quen thuộc hơn, không bằng mọi người kết bạn với nhau. Được tại hạ giới thiệu thì sẽ thuận tiện hơn cho đạo hữu, hơn nữa nếu có nhiều người thì cũng rất tiện lợi. Đạo hữu thấy thế nào?
 
Vẻ mặt tu sĩ trung niên kia rất chân thành, giọng nói cũng rất ôn hòa.
 
Nhưng trong mắt Vương Lâm thì bộ dạng người này đã lộ ra rất nhiều sơ hở, dù sao người đàn ông trung niên này cũng không thể so sánh với một lão quái sống hai ngàn năm như Vương Lâm. Tất nhiên nếu so sánh về tâm trí thì sẽ không thể nào bằng.
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn dùng ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn về phía người đàn ông trung niên rồi ôm quyền nói:
 
- Như vậy thì xin đa tạ đạo hữu!
 
Người tu sĩ trung niên kia bị Vương Lâm quét mắt nhìn qua thì tâm thần lập tức trở nên cảnh giác, hắn mơ hồ sinh ra cảm giác bị người ta nhìn thấy bí mật trong lòng. Nhưng sau khi người này đánh giá lại Vương Lâm một lần nữa thì không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, vì vậy người này lập tức cười nói:
 
- Không sao, người cùng tộc thì nên giúp đỡ lẫn nhau, chẳng hiểu tên đạo hữu là gì?
 
- Vu Phi!
 
Vương Lâm cười nói.
 
- Vu Phi sao? Cái tên này nghe hơi quen tai… Người đàn ông trung niên kia suy nghĩ một chút rồi trong mắt lập tức bùng ra luồng sáng kỳ dị, hắn ôm quyền rồi cười nói:
 
- Thì ra là Vu Phi đạo hữu mới thăng cấp trong Thiểm Lôi Bảng ngày hôm nay, thất kính, thất kính!
 
Sau khi người đàn ông trung niên này bắt chuyện vài câu, tất nhiên sau khi hiểu rõ Vương Lâm thì mới nói:
 
- Vu đạo hữu, nơi đây cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, hơn nữa trận pháp trước bảy trăm vạn thiên địa cũng sắp mở ra, không bằng lúc này chúng ta cùng nhau đi đến đấy.
 
Sau khi Vương Lâm đồng ý, vị tu sĩ trung niên kia lập tức dẫn Vương Lâm đi xuyên qua đám người tiến về phương xa. Một vài tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này thì âm thầm lắc đầu.
 
- Lại có người gặp xui, người nào bị tên Trương Cảnh Vân kia dẫn theo, sợ rằng không những niệm lôi bị mất mà ngay cả tính mạng cũng khó giữ được… Tên Trương Cảnh Vân này rõ ràng được đám tu sĩ nơi đây cực kỳ quen thuộc và cố kỵ, một lúc sau hắn dẫn Vương Lâm đi đến bên ngoài trận pháp khổng lồ, bên ngoài trận pháp cũng đã có mấy trăm tu sĩ đang chờ. Tất cả tu sĩ đều chia thành từng tổ, trong đó có một tổ hơn mười người giống như cũng lần đầu tiên đến đây. Trong tổ mười người này có người tu vi thấp hơn, có bốn người tu vi khá cao, còn có người đạt đến cảnh giới Âm Hư.
 
- Các vị, ta lại mang về một người, đây là Vu Phi đạo hữu, chắc hẳn mọi người cũng đã từng được nghe nói đến.
 
Trương Cảnh Vân tiến lên, hắn cười ha hả nói.