Tiên Nghịch

Chương 1265: Tán Linh Thượng Nhân


Trên mặt người thanh niên đầu láng lộ ra nụ cười nhưng trong hai mắt lại ẩn giấu sự ngưng trọng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm mơ hồ mang theo vẻ hãi hùng. Hắn liên tục đi theo, đã tận mắt nhìn thấy những tình cảnh đối phương giết hại Tiên nhân. Hơn nữa hắn còn thấy người trước mặt dùng tu sĩ Hóa Thần làm mồi nhử, chỉ trong thời gian nửa canh giờ đã giết trên trăm người.
 
Cảnh làm hắn cảm thấy rung động chính là ngay cả tu sĩ Toái Niết cực kỳ hùng mạnh cũng không chịu nổi một đòn trước mặt kẻ này.
 
"Rốt cuộc hắn là ai?" Tất cả những rung động đã làm bùng lên những con sóng khủng bố trong tâm thần người thanh niên đầu láng. Những rung động này còn không thể bằng một câu nói của Vương Lâm chỉ ra địa phương ẩn giấu thân thể, làm hắn cực kỳ hoảng sợ. Từ trong lời nói của đối phương đã có thể hiểu được ý nghĩ, nhưng người này đã sớm biết được mình bám theo phía sau, tất nhiên cũng vượt ra khỏi những gì mà người thanh niên đầu lang đã suy tính.
 
Tu vi của người thanh niên đầu láng không phải là tuyệt đỉnh nhưng thần thông che giấu thân thể lại đến mức xuất thần nhập hóa, đã được truyền thừa từ rất lâu. Rất nhiều năm qua hắn âm thầm đi lại trong bảy trăm vạn thiên địa như người của Thiểm Lôi Tộc, không bị bất kỳ một vị Tiên nhân nào phát hiện, dù là người tu vi hơn hắn cũng chưa từng phát hiện ra.
 
Dù năm xưa có một người đạt đến tu vi Thiên Nhân Đệ Tứ Suy thì tên thanh niên đầu láng này cũng đi theo sau lưng mấy tháng, nhưng tu sĩ kia cũng không phát hiện ra được.
 
Tình cảnh trước mắt lập tức làm người thanh niên đầu láng cảm thấy miệng lưỡi khô chát, đặc biệt là tia chớp bùng ra hồng quang làm cho hắn cảm nhận được mối nguy lớn nhất trong đời. Mỗi lần tia chớp lóe lên hồng quang đều làm trái tim của hắn đập lên kinh hồn, hắn mơ hồ cảm giác được mình không thể nào né tránh, chỉ cần tia chớp kia xông đến thì chính mình chắc chắn sẽ phải chết.
 
Hơn nữa lời nói bình tĩnh mà lạnh như băng của Vương Lâm cũng giống như những thanh kiếm cực kỳ sắc bén xuyên qua tâm thần, mang đến cho người thanh niên đầu láng những cảm giác lạnh lẽo đến vô tận.
 
Bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có kiếp vân đang phát ra những âm thanh ầm ầm, mồ hôi từ trên gương mặt người thanh niên đầu láng vã ra như tắm. Ánh mắt Vương Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào người này, sau vài lần hít thở thì hắn lập tức trầm mặc. Hắn khẽ nhíu mày.
 
Thấy Vương Lâm nhíu mày, tâm thần người thanh niên đầu láng lập tức nổ ầm lên một tiếng, hắn lập tức ôm quyền không chút do dự rồi mở miệng nói:
 
- Thượng tiên bớt giận, sinh linh hạ giới vô tình mạo phạm, kính xin… Không đợi người này nói xong, Vương Lâm vung tay phải lên, tia chớp hồng sắc lập tức bùng lên hồng quang vạn trượng. Tia chớp hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng về phía người thanh niên đầu láng, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp.
 
Người thanh niên đầu láng chỉ cảm thấy trước mặt tràn đầy hồng quang, tia chớp màu đỏ lập tức nổ ầm ầm một tiếng và xuyên qua mi tâm.
 
Thân thể người thanh niên đầu láng đột nhiên trở nên run rẩy, hắn phun ra máu tươi nhưng không chết. Một luồng lực lượng cực kỳ khủng bố đột nhiên phá vỡ mi tâm rồi bùng ra, sau đó lại hóa thành những luồng khí vờn quanh ngoài thân thể như những con sóng. Khi sóng khí vờn quanh người, tu vi người này lập tức bùng ra, một luồng khí tức tang thương và kinh thiên động địa chợt phát tán.
 
Giống như trong cơ thể người thanh niên đầu láng có một linh hồn cực kỳ khủng bố đang ngủ say, linh hồn này rất mạnh, ngay cả cực cảnh cũng không thể giết được.
 
- Quả nhiên đúng như ta dự đoán.
 
Ánh mắt Vương Lâm bùng ra những luồng hào quang kỳ dị, hắn tiến về phía trước một bước, tay phải vung một trảo về phía người thanh niên đầu láng.
 
Hai mắt người thanh niên đầu láng đang bị sóng khí vờn quanh lập tức trở nên thanh tỉnh, lộ ra những luồng khí tức cực kỳ tang thương. Khoảnh khắc khi Vương Lâm tiến đến, thì người này khẽ mở miệng.
 
- Nếu đạo hữu muốn Linh Niệm Lôi thì hãy nghe ta nói một câu.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đứng giữa không trung rồi lạnh lùng nhìn đối phương giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Ánh mắt người này vừa rồi rất non nớt nhưng lúc này vẻ mặt lại bùng lên những luồng khí tức tang thương vài ngàn năm.
 
- Lão phu tên là Tán Linh, đã tồn tại hơn vài vạn năm, tu vi đạt đến Thiên Nhân Tứ Suy… Người thanh niên đầu láng khẽ mở miệng nói.
 
- Lão phu có tổng cộng chín trăm bảy mươi mốt thân thể giống như đang đứng trước mặt đạo hữu, trong mỗi thân thể đều chứa một phân thân của ta. Cho nên những phân thân này, dù có tu sĩ Thiểm Lôi Tộc xuất hiện, nhưng phân thân tiến vào trong tinh không sẽ không bị kẻ nào phát hiện được.
 
- Ta âm thầm đi theo cũng không có ác ý mà muốn xin đạo hữu cầu cứu, đổi lại sẽ là một khoản giao dịch lớn. nếu đạo hữu có hứng thú thì việc này đối với hai người chúng ta đều có lợi.
 
Người thanh niên đầu láng nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ nói.
 
- Ngươi biết được Thiểm Lôi Tộc sao?
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn chậm rãi nói.
 
Vẻ mặt người thanh niên đầu láng lộ ra vẻ phức tạp, hắn khẽ gật đầu.
 
- Đạo hữu có thể cùng ta đi đến một địa phương, trên đường đi ta sẽ nói tất cả.
 
- Địa phương nào?
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn không thể nhìn rõ đang buồn hay vui, hắn bình thản mở miệng.
 
- Tận cùng thế giới… Người thanh niên đầu láng thở dài một tiếng, hắn vung tay phải lên bầu trời, kiếp vân lập tức tiêu tán. Đúng lúc này thì một luồng ký hiệu từ trong tay người thanh niên đầu láng phóng thẳng về phía người đàn ông trung niên đã nhìn rõ tất cả ở bên dưới. Khi ký hiệu rơi vào mi tâm người này thì tu vi lập tức bị che giấu, cũng sẽ không dẫn đến thiên kiếp.
 
Làm xong tất cả mọi chuyện thì những sóng khí bên ngoài người thanh niên đầu láng này lập tức co rút lại, tất cả dung nhập vào trong cơ thể. Người này ôm quyền hướng về phía Vương Lâm, hắn xoay người tiến lên một bước trực tiếp phá vỡ hư vô rồi rời khỏi vùng trời này.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, thân thể cũng cất bước tiến theo, cùng người thanh niên đầu láng đạp vỡ hư không phóng đi.
 
- Lão phu trăm năm Hóa Thần, cảm ngộ thiên địa, sau mấy lần quan sát thiên kiếp thì dần dần phát hiện cái gọi là Tiên nhân hình như cũng không giống như những gì mà tổ tiên đã nói… Cố gắng áp chế nghi ngờ, lão phu cũng áp chế cả tu vi, không đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, âm thầm tìm ra đáp án… Người thanh niên đầu láng tiến về phía trước, mỗi bước chân giẫm xuống đều phá vỡ một vùng thiên địa, đi xuyên qua bảy trăm vạn thiên địa, phóng về phương xa như tên bắn.
 
Vương Lâm đi theo bên cạnh, vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, cũng cất bước xuyên qua bảy trăm vạn thiên địa.
 
Hàng loạt thành trì phàm nhân, hàng loạt tinh không, thậm chí mưa xuân gió thu, trời hè tuyết đông cũng liên tục hiện lên trong đất trời.
 
- Đáng tiếc, dù tư chất ta không tệ nhưng không thể nào áp chế tu vi quá lâu. Khi lão phu hơn hai trăm tuổi thì không thể nào áp chế được, dẫn đến thiên kiếp… Tiên nhân hàng lâm lúc đó chính là đại trưởng lão Thiểm Lôi Tộc ngày hôm nay… - Năm xưa hắn chỉ có tu vi Khuy Niết, dưới thiên kiếp lần đó ta đã bị trọng thương sắp chết, căn bản không thể nào chống đỡ nổi… nhưng hắn không giết ta mà chỉ phế bỏ tu vi rồi bỏ đi… - Lúc đó ta còn tưởng rằng thiên đạo có đức hiếu sinh, nhưng rất nhiều năm sau ta mới biết, hắn giữ lại cho ta một mạng để ta còn cơ hội tiếp tục tu luyện. Vì vậy mà cơ hội sinh ra Linh Niệm Lôi lại càng cao.
 
Giọng nói người thanh niên đầu láng cực kỳ cay đắng, hắn vừa đi vừa khẽ nói.
 
- Nhưng hắn lại không ngờ, ta không những tu luyện lấy lại tu vi, mà còn ở lần đầu tiên chống đỡ thiên kiếp đã hiểu rõ biến hóa thiên địa, dùng những tồn tại trên bảy trăm vạn thiên địa để áp chế tu vi. Hơn nữa ta còn nghĩ ra một thần thông làm cho tu vi ngày càng mạnh nhưng lại không dẫn đến thiên kiếp.
 
Người thanh niên đầu láng bình tĩnh mở miệng, trong mắt hanlooj ra những hồi ức/ - Đó là tán linh vào các phân thân!
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương, hắn khẽ nói.
 
Người thanh niên đầu láng khẽ gật đầu.
 
- Ta dùng thuật tán linh, đem tu vi vượt qua Hóa Thần dung nhập vào trong cơ thể con người. Khi áp dụng phương pháp này, sau một ngàn năm, ta đã tu luyện đến Vấn Đỉnh… Mà phân thân của ta cũng có chín trăm bảy mươi mốt người.
 
- Chín trăm bảy mươi mốt người là cực hạn của ta, không thể nào vượt qua được. Vì vậy ta phải nghĩ biện pháp khác, dùng mỗi phân thân hợp vào chủ thể để thi triển thuật tán linh… tám trăm bảy mươi mốt cái phân thân khác.
 
- Khi liên tục áp dụng phương pháp này, tu vi của ta đã chậm rãi tăng trưởng cho đến khi đạt đến Tịnh Niết.
 
Người thanh niên đầu láng nói đến đây thì khẽ thở dài.
 
Hắn và Vương Lâm đều là tu sĩ đại thần thông, phi hành phá vỡ thiên địa, liên tục xuyên toa, dần dần đã càng ngày càng xa.
 
- Sau khi đạt đến Tịnh Niết, ta bắt đầu truy tìm những nghi ngờ. Ta muốn biết thiên rốt cuộc có phải là thiên, địa rốt cuộc có phải là địa. Tiên giới có phải là Tiên giới, Tiên nhân có phải là Tiên nhân hay không?
 
- Ta muốn truy tìm truyền thuyết đã được lưu truyền từ xưa đến nay, đã được các đời tổ tông truyền xuống, những khao khát đối với miêu tả về Tiên giới. Nhưng dù tu vi của ta đã đến Tịnh Niết, dù phân thân của ta tu vi không thấp, nhưng không thể nào bỏ đi khỏi bảy trăm vạn thiên địa. Ta chỉ có thể xuyên toa, có thể tiến vào hư không có một cái lồng vô hình ngăn cách.
 
- Vì vậy, ta nghĩ ra một phương pháp, điều khiển rất nhiều phân thân lần lượt vượt qua hóa thần đỉnh phong để tạo ta thiên kiếp. Lúc đó một phần nhỏ thiên kiếp trong bảy trăm vạn thiên địa đều là phân thân của ta gây nên.
 
- Mỗi lần thiên kiếp xuất hiện thì ta cũng ở bên cạnh quan sát, dần dần, khi thời gian trôi qua, khi nhìn thấy thiên kiếp thì ta đã hiểu được một chuyện nhưng chính vì những thứ đó mà ta cảm thấy rung động.
 
- Ta không thể nào đi ra ngoài được, thế giới này tồn tại được là do người khác tạo ra. Ta không thể nào tin tất cả những sinh mạng của chính mình, trong mắt người khác chỉ là kiến hôi, chỉ để người ta sưu tập Linh Niệm Lôi… Vương Lâm trở nên trầm mặc, khi nghe đến những lời này của người thanh niên đầu láng thì trong mắt Vương Lâm mơ hồ lộ ra vẻ phức tạp… - Ta mê man, bàng hoàng và bất lực, ta đem chuyện này nói với một số người nhưng không kẻ nào tin… Thậm chí ngay cả chính minh cũng không tin, ta không muốn tin tất cả những điều này đều là sự thật… Ta tình nguyện chưa từng phát hiện ra điều gì. Chấp nhận những gì ta biết được đều chỉ là suy đoán… - Ta mơ màng vài ngàn năm… Cho đến một ngày ta nhìn thấy hai Tiên nhân giao chiến, một người tử vong thi thể từ trên không rơi xuống, rớt xuống đất… Ta đứng trước thi thể đó thật lâu cho đến khi nó thối rữa, cho đến khi tất cả đều tiêu tán. Lúc đó ta ngửa mặt lên trời cười to, cười đến mức nước mắt đều chảy xuống. Thi thể kia làm gì có chỗ nào là Tiên nhân, đó chỉ là một tu sĩ như chúng ta mà thôi.
 
- Sau ngày hôm đó ta đã không còn mê man, ta tự nói với chính mình, ta muốn phá vỡ thiên địa này, ta muốn đi ra, muốn nhìn thế giới bên ngoài xem nó là cái gì. Ta muốn xem những không mình đã suy đoán vài vạn năm, rốt cuộc có bao nhiêu là thật!
 
Trong mắt người thanh niên đầu láng lộ ra vẻ kích động, đây là lần đầu tiên hắn đem những lời này nói ra trước mặt người khác.
 
- Ta bắt đầu tu luyện, hơn chín trăm phân thân khác cũng thi triển tán linh, liên tục phân thân để tu luyện. Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng những căm hận trong lòng ta lại càng ngày càng đậm… Cho đến khi tu vi của ta đạt đến Toái Niết, cho đến khi mà ngay cả phân thân nhỏ nhất của ta cũng đạt đến Tịnh Niết, Khuy Niết. Ngày đó ta sẽ phá vỡ lao ngục, bước chân vào tinh không.