Tiên Nghịch

Chương 1320: Thiên Nghịch chi biến!


Trong tích tắc khi Chu Tước tỉnh giấc lần thứ tư, ngọn lửa trong Địa phương giới sững lại, đồng thời từ bốn phương tám hướng điên cuồng tràn về, giống như quét ngang mặt đất tụ lại trên toàn thân Chu Tước.
 
Nhất là hỏa liên chín màu kia liền ở trên người Chu Tước hình thành một bộ áo giáp chín màu, sau khi vờn quanh toàn thân thì biển lửa bốn phía cũng đã tràn tới, chỉ trong chốc lát liền bị hút vào trong cơ thể Chu Tước, không để lại chút gì.
 
Từ xa nhìn lại, đây nào còn phải Chu Tước gì, rõ ràng là một luồng linh hỏa bất diệt trong thiên địa. Trong thân thể nó đã tràn ngập hỏa diễm, đạt tới cực đại của thực hỏa, chỉ còn một bước nữa là tiến vào cảnh giới hư hỏa.
 
Hỏa linh Chu Tước này dường như đang vặn vẹo, ở trong ngọn lửa tiến hành biến hóa lần cuối. Quá trình này có thể lâu dài có thể ngắn nhưng không thể bị quấy rầy chút nào, nếu không cơ hội khó gặp này chỉ trong chớp mắt sẽ tiêu tan, lần thứ tư Chu Tước thức tỉnh sẽ thất bại, cả đời này không bao giờ có thể thức tỉnh Chu Tước nữa.
 
Thời khắc này đối với Vương Lâm mà nói là cực kỳ mấu chốt.
 
Nhưng đúng lúc này thì có một dị biến kinh thiên mà Vương Lâm không thể đoán trước xảy ra!
 
Ở bên ngoài Thiên phương giới, trên Đại đế tinh, mấy vạn tu sĩ vẫn chăm chú nhìn không chuyển mắt vào Vương Lâm. Hiếm có người để ý rằng bên ngoài Đại đế tinh này, sương mù do từ lực biến hóa thành đang chuyển động nhanh hẳn lên, trong khi cuồn cuộn lên thì còn có những tiếng ầm ì truyền ra.
 
Hình dạng Đại đế tinh vốn thẳng, tốc độ chuyển động ở bên ngoài vốn là khó phát hiện ra nhưng giờ phút này, cả Đại đế tinh ầm ầm chấn động, ào ào như vũ bão. Mấy vạn tu sĩ tập trung quanh đấu trường lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng như núi lở, chấn động xé rách bầu trời!
 
Lúc này đại đế tinh bất ngờ chậm rãi chuyển động.
 
Chuyển động của nó lúc đầu rất nhỏ, khó phát hiện, càng lúc càng nhanh. Chỉ trong chốc lát, Đại đế tinh này giống như một cây kim la bàn điên cuồng xoay tròn!
 
Biến cố này lập tức khiến cho sắc mặt tu sĩ bốn phía đại biến. Ánh mắt Tư Mặc Tử lộ vẻ hoảng sợ, ngẩng phắt đầu nhìn lên.
 
Vân Lạc đại ti bên cạnh hắn đang bắt quyết, ầm một cái, tay phải đã đổ máu mơ hồ. Thân thể nàng cũng lùi lại phía sau, sắc mặt lập tức trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.
 
- Điên Lạc đế tinh kịch biến, hạo kiếp của thái cổ nổi lên!
 
Vân Lạc đại ti trong khi lùi lại phía sau lẩm bẩm.
 
Nàng vừa rồi tính toán đã tới lúc gần có kết quả thì trong tích tắc nọ liền bị một lực lượng không hiểu nổi tràn tới, khiến cho tay phải nàng rách nát.
 
Tính toán của nàng trong nháy mắt liền bị cắt đứt, tốn công vô ích. Nhưng trong nháy mắt này trong đầu nàng cũng hiện lên một cảnh tượng hư ảo.
 
Trong cảnh tượng này, một bóng người mơ hồ, bên ngoài thân thể có một hạt châu. Bên ngoài hạt châu có một cây kim la bàn. Ở phía sau hắn chính là Thái Cổ Tinh Thần tràn ngập huyết quang, tử thi vô tận!
 
Cả Thái Cổ Tinh Thần đều bị nhuộm thành màu máu.
 
Nàng thấy được thân thể Diệu âm đ*o tôn tan nát, nguyên thần tử vong, cũng thấy được những tu sĩ bước thứ ba của Thái Cổ Tinh Thần đều chết thảm.
 
Nàng còn thấy được Phong Giới Đại Trận sụp đổ!
 
Cô lại cũng thấy bản thân mình bị bàn tay của bóng người mơ hồ kia chụp tới, toàn thân đau đớn, cháy thành tro, nguyên thần ầm ầm diệt vong. Trong nháy mắt khi nguyên thần nàng diệt vong liền thét lên một tiếng thảm thiết.
 
Trong tiếng kêu thảm thiết này, ngay trong nháy mắt khi nàng tử vong, thân ảnh mơ hồ kia liền xoay người, dường như liếc nhìn nàng một cái.
 
Cái liếc này đã trở thành ác mộng của nàng!
 
Lại phun máu tươi một lần nữa, Vân Lạc đại ti lùi lại phía sau mấy trượng, thần sắc tràn ngập vẻ sợ hãi chưa từng có.
 
Diệu âm đ*o tôn cũng đứng vọt dậy, tầng mây dưới chân tiêu tan, hóa thành một cây quạt bị hắn chụp lấy. Thần thức hắn đảo qua giữa không trung, thần sắc lập tức có biến hóa.
 
Không chỉ có hắn, Lam Mộng Đạo Tôn cũng sững người, tay phải vung lên, toàn thân tỏa ra lam quang, tràn ngập thân thể nữ nhi của mình, ánh mắt như điện ngẩng đầu nhìn bầu trời hỗn loạn.
 
Bầu trời lúc này đã bị một mảng sương mù thay thế. Sương mù nọ tràn ngập từ lực, có lực giằng xé rất mạnh. Đó chính là thứ sương mù từ lực xung quanh Đại đế tinh đột nhiên chuyển động, cuốn về phía này!
 
Thần sắc lão Chu Tước cực kỳ ngưng trọng, ngẩng đầu không nói.
 
Cự quy bên trên trường đấu ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít sắc bén.
 
Càng ngày càng nhiều sương mù từ lực xuất hiện trên bầu trời, chảy thành một dòng lao thẳng tới cự quy trên trường đấu.
 
Mấy vạn tu sĩ xôn xao hẳn lên, cả đám người lộ vẻ khiếp sợ vô cùng.
 
Chỉ có đám người lão Chu Tước vẫn chưa động đậy, nhìn chằm chằm vào dòng chảy sương mù đang lao tới rất nhanh kia.
 
Dòng chảy sương mù này lao tới không phải là tập kích cự quy mà là thẳng tới cây hương thứ hai trên lưng nó, Địa phương hương! Trong phút chốc, dòng chảy này với tốc độ cực nhanh, ầm một tiếng đã dung nhập vào bên trong Địa phương hương!
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Dương như địa phương hương đã trở thành một cái hố đen, hút tất cả sương mù từ lực trong không trung vậy.
 
Ánh mắt lão Chu Tước lộ vẻ khiếp sợ, theo tiềm thức hít sâu một hơi.
 
- Chuyện này.
 
Thần sắc Tư Mặc Tử lộ vẻ hoảng sợ, mờ mịt nhìn về Địa phương hương, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Còn về VÂn Lạc đại ti sắc mặt đang trắng bệch thì sau khi nhìn thấy sương mù từ lực này dũng mãnh tiến vào Địa phương hương, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm.
 
- Chẳng lẽ. chẳng lẽ bóng người hư ảo kia, là hắn!
 
Diệu âm đ*o tôn cũng nhìn chằm chằm vào Địa phương hương, tâm thần rung động, trong nội tâm không ngừng điên cuồng rít gào:
 
- Thiên Nghịch, đây tuyệt đối là lực lượng của Thiên Nghịch, thiên đạo!
 
Trong Địa phương hương, Vương Lâm đang ở thời điểm mấu chốt chuyển hóa từ thực hỏa thành hư hỏa nhưng đột nhiên ngoài thân thể hắn, hạt châu Thiên Nghịch vốn đã ẩn đi trong lúc này lại bộc phát ra một lực lượng chấn động thiên địa.
 
Thần sắc Vương Lâm biến đổi, trong nháy mắt liền cảm nhận được cả giới này ầm ầm chấn động, dường như đang xoay tròn rất nhanh. Chẳng qua hắn đang ở nơi này nên trong thời gian ngắn không thể đưa ra được phán đoán rõ ràng.
 
Cũng trong tích tắc này, bầu trời giới này đột nhiên bị một mảng sương mù thay thế. Sương mù này tràn ngập một từ lực cực kỳ cường đại, che trời phủ đất lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm không thể tránh né. Sương mù từ lực vô tận kia ầm ầm tới gần, đồng loạt chui vào trong cơ thể hắn, chui vào trong Thiên Nghịch! Ở trong lồng ngực Vương Lâm, hạt châu Thiên Nghịch biến ảo ra, nhìn lại trông giống như một dòng xoáy, điên cuồng cắn nuốt sương mù đang dũng mãnh tiến vào.
 
Bên ngoài hạt châu có ánh sáng lóe lên, cứ mỗi lần lóe lên là sương mù kia lại bị hút mạnh vào.
 
Chuyện này xảy ra trong tích tắc. Vương Lâm chỉ cảm thấy thân thể ầm vang, Thiên Nghịch trong khi hấp thu sương mù từ lực cũng đồng thời phóng ra một luồng lực lượng vào trong hồn phách của hắn. Trong hồn phách Vương Lâm đột nhiên lóe lên một vài hình ảnh.
 
Hình ảnh này là về một vật phẩm!
 
Đó là một cái la bàn khổng lồ!
 
Chiếc la bàn khổng lồ này có thể so với cả tinh không! Ở trên la bàn này có một cây kim la bàn rất lớn, đang chậm rãi chuyển động, bên ngoài lóe lên u quang. U quang theo cây kim chuyển động lóe lên bắn ra, chẳng biết đi đâu.
 
Ở trung tâm của la bàn có một hạt châu khổng lồ. Hạt châu này không ngờ chính là. Thiên Nghịch.
 
Đồng thời khi trong hồn Vương Lâm xuất hiện hình ảnh này, tại Thái Cổ Tinh Thần, ở bên ngoài Đại đế tinh cũng có một hình ảnh hư ảo xuất hiện khiến tất cả những người chứng kiến rung động tâm thần!
 
Bên ngoài Đại đế tinh, tinh không có ánh sáng vô tận lóe lên, dần dần hiện ra một hình tròn rất lớn, tạo thành một cái đế! Đại đế tinh nằm giữa vật ấy ở bên ngoài nhìn lại trông giống như là một cây kim la bàn!
 
Giờ phút này Đại đế tinh đang xoay tròn rất nhanh, giống hệt một cây kim la bàn đang xoay!
 
Ở trung tâm của la bàn bất ngờ có một hạt châu mơ hồ lóe lên. Hạt châu nọ mờ đục, ở bên trong mơ hồ hiện ra thân ảnh một người. Người này chính là Vương Lâm!
 
Cây kim la bàn do Đại đế tinh biến thành ở trong vòng tròn xoay tròn rất nhanh sau đó đột nhiên run rẩy, ngừng xoay, hướng nó chỉ là hướng Tây Nam!
 
Trong nháy mắt khi nó ngừng xoay, một luồng u quay ở trên cây kim do Đại đế tinh biến thành lóe lên, phóng thẳng về hướng Tây Nam trong tinh không!
 
U quang kia không biết là vật gì, đột nhiên rời khỏi vùng đất Điên Lạc, dùng tốc độ khó có thể hình dung lóe lên phóng tới. Trên đường đi dù là vật gì ngăn cản, tu sĩ cũng được, tu chân tinh cũng vậy, toàn bộ trong nháy mắt khi đụng vào u quang này liền biến mất không để lại chút dấu vết.
 
Chỉ trong nháy mắt, u quang đã đi tới chỗ cuối cùng của hướng tây nam. Nơi này bất ngờ lại chính là Phong Giới Đại Trận! Ở đây từ vạn cổ đều có tu sĩ trấn giữ. GIờ phút này những tu sĩ nọ chỉ cảm thấy hoa mắt, dường như u quang lóe lên. Nhưng những tu sĩ thần thông cao cường này thân thể chợt run rẩy, tan rã.
 
U quang nọ trực tiếp đụng vào Phong Giới đại trận. Phong Giới đại trận dường như sôi trào, khí linh bên trong biến ảo ra toàn bộ, tỏa sáng vạn trượng. U quang tiêu tán , không biết là nhập vào đại trận hay đã phá tan đại trận đi vào.
 
La bàn hư ảo bên ngoài Đại đế tinh cũng chậm rãi tiêu tán. Đại đế tinh cũng không xoay tròn nữa, dường như khôi phục là bình thường. Trong Địa phương giới, THiên Nghịch trong cơ thể Vương Lâm đã hấp thu hết đám sương mù cuối cùng, đột nhiên tràn ra một luồng từ lực mạnh mẽ, dường như phun sạch ra những gì vừa cắn nuốt vậy.
 
Thân thể Vương Lâm giống như là một cái sàng, sương mù từ lực trong cơ thể hắn lại đột nhiên từ thân thể hắn bộc phát ra. Chu Tước của hắn đang ở trong giai đoạn mấu chốt chuyển hóa giữa thực hỏa và hư hỏa, lúc này đứng mũi chịu sào, bị sương mù từ lực này đánh sâu vào.
 
Trong nháy mắt khi sương mù từ lực đảo qua, thân thể Chu Tước liền chấn động mạnh mẽ, toàn bộ thực hỏa tan nát, hoàn toàn hóa thành hư hỏa. Chỉ là hư hỏa này vì bị từ lực quét qua nên bên trong cũng xuất hiện biến hóa cực kỳ quỷ dị.
 
Loại biến hóa này dù là lão tổ Chu Tước đời đầu tiên chứng kiến cũng sẽ phải rung động!