Tính cách của Vương Lâm là có thù tất báo, vừa mới đến nơi đây đã bị người ta đánh lén, sao có thể bỏ qua. Mà vùng đất cổ mộ này vốn rất nguy hiểm, tất cả đều dựa vào thực lực mà giải quyết, nếu lộ ra sự mềm yếu, chắc chắn sẽ bị người khác liên thủ vây công.
Cho nên ở chỗ này hắn nhất định phải thể hiện sự tàn nhẫn. Trong mắt hắn tràn ngập hàn quang, nhìn về phía nam tử trung niên đang vội vàng lui về phía sau kia, chân phải tiến lên một bước! Hắn đi nhanh như tia chớp, như lưu tinh ầm vang.
Tu vi của tu sĩ trung niên này không quá cao, chưa đạt tới thiên nhân đệ ngũ suy, chỉ mới có đệ tam suy mà thôi. Thần thông mà hắn thi triển đánh lén khi Vương Lâm vừa tiến vào nơi này cũng có chín phần chắc chắn.
Bị đánh lén như vậy, cho dù là người có tu vi cao hơn hắn cũng sẽ bị thương. Dù sao bất cứ kẻ nào sau khi bị hút vào nơi này cũng sẽ bị mê man cùng khủng hoảng trong thời gian ngắn. Cơ hội trong nháy mắt này đủ để ra đòn trí mạng.
Một khi đánh trọng thương tu sĩ, bọn họ sẽ cùng nhau xông lên. Bọn họ đánh lén đã có ước định, trước khi gặp được cường địch, ước định này vẫn còn có tác dụng.
Đương nhiên, cũng có khả năng cao thủ bước thứ ba cũng bị cuốn vào bên trong cái khe, nhưng cao thủ bước thứ ba dù sao cũng quá ít, nếu vì sợ hãi mà bỏ qua cơ hội đánh lén đoạt bảo vật này thì cũng là không có chí lớn.
Mặt khác uy áp của cao thủ bước thứ ba cực kỳ mãnh liệt, cho dù lúc tiến vào bên trong cái khe cũng sẽ tràn ra ngợp trời, vì thế họ cũng không sợ phạm phải sai lầm.
Nhưng nam tử trung niên này thế nào cũng không ngờ tới Vương Lâm mặc dù không phải là cao thủ bước thứ ba, nhưng hắn tới nơi này không phải bị lực hút cuốn tới, mà từ mình đi đến, không hề có một chút bối rối hay mê man nào.
Thần thông của hắn ngay khi đánh lên người đối phương toàn bộ đều bị phản xạ trở lại, đánh lên chính thân thể hắn, khiến cho hắn lập tức phun ra máu tươi, tâm thần khiếp sợ, da đầu tê dại, hồn bay phách tán. Trong lòng hắn kêu lên không ổn, lui về phía sau, không cần nghĩ ngợi hướng về đằng xa bay đi như tên bắn. Giờ phút này thấy ánh mắt Vương Lâm mang theo sát khí nhìn lại, nam tử trung niên này tâm thần chấn động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không còn chút máu, trong lúc lui về phía sau cắn răng, đổi hướng nhanh chóng bay vào bên trong đám sương mù.
Phản ứng của nam tử trung niên này cực nhanh, hiển nhiên cũng là người có kinh nghiệm chinh chiến. Hắn mơ hồ cũng nhìn ra được sự hùng mạnh của Vương Lâm, hiểu được cho dù mình có lùi lại nhanh hơn nữa cũng không thể thoát được sát kiếp, nên liều chết hạ thân thể xuống, muốn xông vào trong đám sương mù thần bí kia.
Tiến vào trong đám sương mù có thể sẽ chết, nhưng nếu không vào thì chắc chắn sẽ chết. Đây là một điều rất dễ hiểu, nhưng cũng là một lựa chọn rất khó khăn. Vương Lâm trong lúc bước tới thân ảnh như cầu vồng, gào thét tiến thẳng tới tu sĩ trung niên kia. Người này lúc này thân thể đang hạ xuống, sau khi nhìn thấy Vương Lâm tới nhanh như vậy, ánh mắt cũng lộ ra vẻ điên cuồng, tay phải vỗ lên ngực, trực tiếp phun ra một ngụm nguyên thần huyết, triển khai Huyết Độn thuật có thể gây ra cho bản thân thương tổn cực lớn, khiến cho tốc độ của hắn bạo tănng, ầm ầm xông vào đám sương mù phía dưới, sắp sửa tiến vào trong đám sương mù.
- Người này cũng khôgn tầm thường!
Đối phương phân tích nhanh, hành động quyết đoán, lộ ra toàn bộ cơ trí và phản ứng của tu sĩ thiên nhân đệ tam suy, nhưng hắn lại đánh lén không thành. Lúc này đối mắt với hắn, Vương Lâm không sử dụng Định Thân thuật, cũng không thi triển huyết kiếm để chém giết, những thủ đoạn này Vương Lâm sẽ không dễ dàng để lộ ra.
Trong lúc tiến về phía trước Vương Lâm giơ tay phải lên, đột nhiên hướng về phía tu sĩ trung niên đang sắp sửa chìm vào bên trong đám sương mù kia vung xuống, Dịch Thiên Ấn lập tức ầm ầm hiện ra, thu hút sự chú ý của tuyệt đại tu sĩ bốn phía.
Chỉ thấy chưởng ấn hư ảo này biến ảo vô biên, với tốc độ không thể tưởng tượng được lao thẳng tới tu sĩ trung niên kia.
Tu sĩ trung niên kia trong lúc đang Huyết Độn đột nhiên tiến vào bên trong đám sương mù, đang định nhanh chóng đi xuống dưới, nhưng lập tức cảm nhận được sương mù bốn phía quay cuồng kịch liệt. Một luồng sức mạnh có thể so sánh với thiên uy ầm ầm từ trên trời giáng xuống. Chưởng ấn khổng lồ kia ầm một tiếng, dường như phá khai thiên địa trực tiếp rơi lên trên đám sương mù. Đám sương mù cuộn lên nhanh chóng, hướng về bốn phía kịch liệt khuếch tán, lộ ra rõ ràng một chưởng ấn khổng lồ ở bên trong. Tiếng kêu thê lương thảm thiết bị đè bên dưới chưởng ấn kia, trong tiếng ầm vang, theo chưởng ấn từ trên đám sương mù hạ xuống. Trong tiếng ầm ầm, chưởng ấn kia như thể xuyên thấu đám sương mù, trực tiếp tiến vào sâu bên trong, khiến cho bên trong đám sương mù lộ ra một lỗ đen hình chưởng ấn, nhìn thấy mà giật mình. Bên trong còn có một đám sương máu cùng với nguyên lực còn lại của nguyên thần tiêu tan khuếch tán ra, tu sĩ trung niên kia bị chưởng ấn xuyên thấu thân thể, tan vỡ mà chết. Toàn bộ chuyện này nói tuy dài nhưng thực tế rất nhanh chóng. Giơ tay giết người, dấu chưởng ấn lưu lại trên đám sương mù kia dần dần bị sương mù bốn phía che phủ, tuy có chút tiêu tan, nhưng chỉ một cái vung tay mà thành, cũng đã khiến cho tu sĩ bốn phía nhìn thấy rõ ràng.
Trong đó có không ít tu sĩ ánh mắt lóe lên, dường như vẫn chưa có ý e ngại, nhưng cũng có chút cẩn thận.
Còn có một vài người ánh mắt nhìn Vương Lâm mơ hồ lộ ra vẻ suy tư, cảm giác Vương Lâm có chút quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào. Ở đằng xa, phía sau một đài cao đang trôi nổi, một thiếu nữ toàn thân mặc áo đỏ ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chính là nữ tử của Phong Diệt tộc chỉ còn có một mạng. Nàng cùng với đại hán của Phụng Thiên Lang tộc sau khi bị cuốn vào cổ mộ đã bị tách ra, không biết đại hán kia đang ở nơi nào, nhưng nữ tử này lại ở cùng một chỗ với Vương Lâm.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, từng bước tiến về phía trước, nhanh chóng tới gần một đài cao đang trôi nổi ở phía trước. Đài cao này ước chừng ngàn trượng, trên đó có một cái đầu lâu dữ tợn. Đầu lâu này hai mắt mở to, lộ ra vẻ phẫn nộ không cam lòng, trên mi tâm của nó có một cái lỗ rất lớn, ấn ký trên mi tâm đã bị người ta lấy đi.
Nhưng không cần đến ấn ký, Vương Lâm cũng có thể cảm nhận được cái đầu lâu này chính là đầu của Cổ Thần. Trên mặt đất ở phía trước có cắm ba cây cờ lớn dài ba trượng, lá cờ rủ xuống không hề động đậy, giống như là không còn sức sống.
Đến gần chỗ này, Vương Lâm lập tức cảm nhận được trên đài cao này truyền ra từng trận lực bài xích, hình như có một tầng phòng hộ tràn ngập, ngăn cản tất cả những kẻ bước vào.
Đang quan sát, thần sắc Vương Lâm đột nhiên khẽ động, xoay mạnh người nhìn về phía bầu trời. Chỉ thấy trên bầu trời lóe lên hào quang, lại có một người sau khi bị cuốn vào được đưa tới nơi đây. Những người này sau khi nhìn thấy người đánh lén Vương Lâm thất bại bị giết chết, hơn mười tu sĩ trên không trung trong lòng đã khiếp đảm, không dám ra tay đánh lén nữa.
Người này là một nữ tử áo trắng, nữ tử này tóc trên đầu đen và dài chạm tới mông, dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ẩn chứa vẻ lạnh lùng như băng.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. HÌnh dáng của nữ tử này so với văn sĩ trung niên mà hắn nhìn thấy lúc ở bên ngoài cái khe cực kỳ giống nhau.
Nữ tử áo trắng kia cũng nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt hai người ngay khi chạm vào nhau, ở bên trong cổ mộ này xuất hiện kinh biến. Trên bầu trời u ám đột nhiên truyền đến từng trận tiếng ầm ầm rầu rĩ, từ xa truyền lại, giống như tiếng rít gào rống giận, truyền khắp bốn phương tám hướng. Sương mù bên dưới tạo thành mặt đất, còn quay cuồng kịch liệt, giống như có vô số con ác long qua lại bên trong,cuốn động sương mù như một cơn sóng phẫn nộ.
Cả trời đất trong khoảnh khắc này dường như một gian mật thất vốn bị mở ra ngoài ý muốn, đột nhiên lại bị đóng lại, không còn có một chút gió thổi vào, bắt đầu trở nên u ám.
Trong Thái Cổ Tinh Thần, cái khe bên trong đám sương mù trong thời gian ngắn nhanh chóng khép lại, cuối cùng hoàn toàn đóng chặt, chỉ còn đám sương mù vẫn còn tràn ngập bốn phía, giống như là vĩnh hằng.
Trong vùng đất cổ mộ, ngay khi cái khe tiêu tan, ở chỗ của Vương Lâm , hắn lập tức cảm thấy một nguy cơ cực kỳ mãnh liệt ầm ầm từ trong lòng tuôn ra. Chỉ thấy đám sương mù bên dưới quay cuồng, đột nhiên có một cột sương mù mười trượng xoay tròn phóng lên cao. Có một tu sĩ tránh không kịp, bị sương mù này trực tiếp bao phủ toàn thân, trong tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng tử vong. Những ấn ký con số trên mi tâm của hắn hóa thành những ký hiệu lóe lên, hướng về một bên trôi đi.
Biến cố bất ngờ này khiến cho mấy trăm tu sĩ bốn phía xôn xao, trong khoảnh khắc này, những đài cao đặt những chiếc đầu lâu trôi nổi giữa không trung có một bộ phận lực phòng hộ không thể mở ra vờn quanh phía trên bỗng nhiên tiêu tan. Tổng cộng lực phòng hộ của chín mươi chín đài cao tiêu tan, cùng lúc đó, trong đám sương mù phía dưới có hơn mười cột sương mù lao ra, hễ là tu sĩ bị đụng tới, toàn bộ đều kêu lên thê lương, ấn ký con số trên mi tâm bay ra, hóa thành ký hiệu trôi nổi giữa không trung.
Ở bên dưới Vương Lâm, cũng có một cột sương mù ầm ầm dựng lên, tốc độ quá nhanh, dường như trong nháy mắt đã tới cách Vương Lâm chưa tới mười trượng. Vương Lâm không nghĩ ngợi, ngay khi cột sương mù này tấn công tới, bước về phía trước, trực tiếp tiến vào cái đài cao đã không còn lực phòng hộ kia.
Ngay khi hắn bước lên cái đài cao này, cột sương mù lướt qua bên cạnh cái đài cao, ầm ầm lao thẳng lên trời, nhưng không gây ra cho Vương Lâm bất cứ một thương tổn gì.
Người thông minh cũng không phải chỉ có mỗi Vương Lâm. Ngay khi Vương Lâm bước lên cái đài cao để tránh né, có không ít tu sĩ thân thể đều nhoáng lên một cái, hết người này đến người khác bước lên những đài cao ở gần chỗ của mình nhất.
Nhưng những đài cao không còn lực phòng hộ này cũng chỉ có chín mươi chín cái, lực phòng hộ trên những đài cao còn lại không hề tiêu tan một chút nào. Vì thế mấy trăm tu sĩ nơi đây khó tránh khỏi có nhiều người cùng bước lên một đài cao.
Vương Lâm nhìn ở đằng xa có hai người đồng thời bước lên một đài cao, ngay lúc thân thể bọn họ hạ xuống, tưởng rằng có thể tránh được sương mù, nhưng ở dưới đài cao này ầm ầm có một đám sương mù ngàn trượng từ bên dưới bùng phát ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đài cao này. Trên đài cao này có đầu lâu của Cổ Yêu, còn có hai tu sĩ, toàn bộ đều bị bao phủ vào bên trong đám sương mù, toàn bộ tan rã. Đây là sức mạnh có thể hủy diệt toàn bộ tu sĩ nơi đây, sức mạnh này rất hùng mạnh, cho dù là cao thủ bước thứ ba nếu bị tấn công, cũng phải tử vong. Cảnh tượng này không chỉ xuất hiện một lần, trong sự hoảng loạn vừa rồi, trên năm mươi cái đài cao đồng thời có hai tu sĩ bước lên trên, tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, từng đám sương mù ngàn trượng bốc lên, dường như bao phủ thiên địa, khiến cho tất cả tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này đều tâm thần hoảng sợ. Hai mắt Vương Lâm co rụt lại, không chút do dự hai tay bấm quyết, lập tức liền có một đạo khí mỏng từ bên trong cơ thể khuếch tán ra, vờn quanh đài cao ngàn trượng chỗ hắn, ngăn cản tất cả những kẻ nào muốn bước vào. Những tu sĩ tiến vào nơi này khoảng gần hai trăm, những đài cao không còn tầng phòng hộ có thể bước vào chỉ còn bốn mươi ba, không bước lên được đài cao, sẽ bị đám sương mù càng ngày càng nhiều ầm ầm ở bên dưới giết chết. Muốn sống, phải tranh đoạt, nhất định phải rất nhanh, nếu không, một khi đài cao có hai người đồng thời bước vào, thì ngay cả ở trên đài cao này toàn bộ cũng bị tiêu diệt. Lúc này ở xung quanh Vương Lâm có hơn mười tu sĩ hai mắt đỏ bừng điên cuồng lao thẳng tới Vương Lâm liều sống chết.