Tiên Nghịch

Chương 150: Hành Thổ chi địa


Hắn đã đợi ở đây một thời gian rất lâu. Tảng đá liên tục xoay tròn, hướng về phía trên bay lên. Vương Lâm cứ thế phi hành, rốt cuộc nửa tháng sau đó theo hòn đá đi tới đỉnh.
 
Nơi này là điểm cuối cùng của khu vực có những khối đá. Vố số những cơn lốc xoáy thật lớn xuất hiện trong hư không. Tất cả các khối đá đều rơi vào trong lốc xoáy, chậm rãi biến mất.
 
Vương Lâm nhìn lốc xoáy, trầm ngâm một lúc. Tay phải hắn bắt quyết, từ bên trong túi trữ vật lập tức bay ra một thanh phi kiếm, trôi nổi bất động trước người hắn. Hắn xuất ra một tia thần thức tạo thành một đạo ấn ký trên thân phi kiếm. Sau đó tay hắn vung lên, phi kiếm lập tức bay đi về phía lốc xoáy.
 
Vương Lâm nhắm lại hai mắt, phi kiếm mang theo một tia thần thức, nhanh chóng tiếp cận lốc xoáy. Sau khi tới gần, nó vẫn không dừng lại mà chợt phi vào.
 
Ngay khi tiến vào trong, phi kiếm đột nhiên giống như chìm vào một hố bùn, một lát sau mới chậm rãi chui sang phía bên kia. Xuất hiện trước mặt Vương Lâm là một thế giới đang tỏa ra ánh sáng. Trên mặt đất là một tầng băng rất dày. Bầu trời khá u tối, nhưng vẫn có chút ánh sáng chiếu xuống đến mặt băng thì lập tức bị phản xạ.
 
Từng trận gió xuất hiện, xoay vài vòng trên mặt băng, sau đó thổi về phía xa xa. Từ xa nhìn lại, khu vực này hết sức rộng lớn. Cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp màu đen. Hắc tháp gần nhất cao mười trượng, nhưng càng về sau chúng lại càng cao. Thần thức Vương Lâm thấy được tòa hắc tháp xa nhất có độ cao đạt tới hơn bốn mươi trượng.
 
Những tòa tháp nối nhau tạo thành một đường thẳng tắp. Do độ cao của chúng tăng dần, tạo cho người ta cảm giác hoành tráng.
 
Nhất là, hắc tháp được cấu tạo từ những khối đá màu đen. Ánh sáng phản xạ từ tầng băng dưới mặt đất bị thân tháp hấp thu hết.
 
Phi kiếm dừng lại một lát, sau đó lại xuyên qua lốc xoáy bay trở về, rơi xuống tay Vương Lâm.
 
Ở bên ngoài lốc xoáy,Vương Lâm mở ra hai mắt, thu hồi thần thức trên phi kiếm. Sau đó, hắn liền thu phi kiếm vào trong túi trữ vật. Sau khi trầm ngâm một chút, từ bên trong túi trữ vật lại lấy ra Long cân. Lập tức, ma đầu từ bên trong bay ra, vẻ mặt hưng phấn nhìn Vương Lâm, lớn tiếng nói:
 
- Lần này giết ai?Ách…đây là nơi nào?
 
Ma đầu đang hưng phấn, nhưng sau khi thấy rõ bốn phía liền ngây người. Thân mình nó bay nhanh, dạo qua một vòng. Cuối cùng ánh mắt hết nhìn về hướng lốc xoáy rất lớn kia lại nhìn về phía Vương Lâm. Hắn xoa xoa tay, nói:
 
- Ngươi…ngươi không phải là muốn ta tiến vào nơi này chứ? Không được, tuyệt đối không được!
 
Vương Lâm không nói một lời, tay phải chỉ về phía lốc xoáy, lạnh lùng nhìn chằm chằm ma đầu.
 
Nơi này mỗi bước đều đầy rẫy nguy cơ. Nếu như không thử quá vài lần, Vương Lâm sẽ không xâm nhập bừa bãi. Vẻ mặt ma đầu đầy đau khổ, kiên quyết nói:
 
- Ai biết bên trong đó có cái gì? Nơi đây khiến cho ta có một cảm giác rất lạ. Không đi, tuyệt đối không đi!
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức bay ra mấy cây hồn kỳ. Đây đều là vật hắn lấy được từ người khác. Vương Lâm lấy ra trong đó một cây. Sau khi quan sát một chút, tay phải hắn vươn ra phía trước, chộp mạnh. Lập tức hồn phách của Tang Mộc Nhai bị hút ra.
 
Ngày đó ở Tu Ma hải, Vương Lâm bắt gặp Tang Mộc Nhai đúng lúc gã đang giết sư huynh để đoạt cơ. Sau khi tra hỏi được những điều cần biết, hắn liền tiện tay rút đi hồn phách của đối phương, phong ấn vào trong hồn kỳ do chính Tang Mộc Nhai luyện chế.
 
Một tia ánh sáng trắng mỏng manh lấp lóe trong tay Vương Lâm. Trong tia sáng thấp thoáng khuôn mặt đầy sợ hãi của Tang Mộc Nhai. Tay phải Vương Lâm vung lên, tia sáng lập tức bay về phía ma đầu.
 
Ma đầu liếm liếm môi, hai mắt lộ ra vẻ tham lam, không nói hai lời, mở mồm to ra nuốt vào. Sau khi sờ sờ bụng, hắn lắc đầu nói:
 
-Không đi, vẫn là không đi.
 
Trong mắt Vương Lâm chợt lóe hàn mang, Cực cảnh thần thức chợt tản ra. Ma đầu lập tức kêu lên một tiếng đau đớn. Trên thân nó xuất hiện một làn khói mỏng. Hắn vội vàng cầu xin tha thứ, rốt cục cũng đành phải bay về phía lốc xoáy.
 
Bằng vào thần thức trong cơ thể ma đầu, ngay tại lúc hắn ta tiến vào trong lốc xoáy, Vương Lâm liền thấy được cảnh tượng phía sau đó. Nhưng thần sắc hắn lập tức đột biến!
 
Lúc này phía sau lốc xoáy không phải thế giới đầy băng mà là biến thành một vùng biển lửa. Biển lửa này đồng dạng vô biên vô hạn, ngọn lửa càng về phía xa, màu sắc của nó càng thêm đen hơn. Từ xa nhìn lại, ngọn lửa màu đen ngập trời khiến chơ một khoảng không gian biến thành màu đỏ tím. Từng làn hơi nóng ập thẳng vào mặt.
 
Trừ đó ra, cũng có vô số loại dị thú chợt lóe lên bên trong ngọn lửa. Trong biển lửa cũng giống như thế giới băng lúc trước, vẫn có các ngọn hắc tháp với độ cao tăng dần, tạo thành một đường thẳng tắp.
 
Ma đầu hú lên một tiếng quái dị, sợ hãi, vội vàng từ bên trong lốc xoáy lui về.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, nhìn chằm chằm vào lốc xoáy, mắt hắn chớp chớp liên tục. Tay phải lại hắn chỉ vào Ma đầu. Ma đầu lập tức khóc lóc cầu xin, kêu rên nói:
 
- Cho ta thêm một hồn phách nữa!
 
Vương Lâm nhìn nó liếc mắt một cái, lại từ bên trong hồn kỳ lấy ra thêm một hồn phách, ném đi ra ngoài. Sau khi nuốt vào, Ma đầu liền thể hiện một sự khẳng khái, sẵn sàng hy sinh, lại nhảy vào lốc xoáy.
 
Lúc này, thế giới bên trong lốc xoáy lại biến đổi. Đây là một mảnh sa mạc, mọc vô số cây xương rồng lớn sống. Đằng xa là một loạt cơn lốc màu xám, đang chậm rãi di động.
 
Cũng giống như hai thế giới trước đó, một loạt ngọn hắc tháp vươn cao, xếp thành hàng thẳng tắp.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Thêm vài lần thí nghiệm, lần lượt là núi đao. rồi cây cối to lớn. Sắp xếp thứ tự chúng lại với nhau thì đúng là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
 
Vương Lâm chợt hiểu ra tại sao Đoan Mộc Cực lại đi tìm Uông Thanh Việt. Dựa vào ngũ hành thuật của Uông Thanh Việt cho dù là sông băng, biển lửa, sa mạc, núi đao, rừng cây, bất cứ cái gì đều có thể thoải mái vượt qua.
 
Trong thế giới ngũ hành, nếu là để cho Vương Lâm lựa chọn thì tự nhiên hắn sẽ chọn sa mạc. Dù sao hắn cũng am hiểu thổ độn thuật. Có nó, chắc chắn sẽ trợ giúp hắn rất nhiều khi muốn vượt qua nơi này.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhẹ nhàng rơi trên một khối đá bên cạnh, hòn đá cũ chậm rãi di động đến chỗ lốc xoáy. Hắn liếc mắt nhìn qua Ma đầu. Ma đầu thầm than một tiếng, lập tức ngoan ngoãn chui vào.
 
Không lâu sau, lúc khối đá này chìm vào trong lốc xoáy, thân mình Vương Lâm vội lui về phía sau, đứng ở phía trên một khối đá khác. Ma đầu lúc này từ trong lốc xoáy chui ra, vẻ mặt cầu xin, rồi lại chui vào tiếp.
 
Cứ như thế liên tục. Cuối cùng, khi ma đầu chui vào lần thứ tư, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, chẳng hề do dự mà bám theo.
 
Lộ ra trước mắt hắn là một sa mạc vô tận có màu vàng đất. Từng trận gió sa mạc bạo ngược, điên cuồng gào thét thổi đến. Xa xa phía chân trời, vô số cơn lốc màu đen cứ chậm rãi di động. Khí thế của cơn lốc vô biên, vô tận. Trên cao lên tận trời, dưới thấp xuống tận đất. Nếu dùng hình ảnh phô thiên cái địa để hình dung cũng chưa lột tả hết được cảnh tượng ở đây.
 
Theo gió đến còn có vô số hạt cát bị thổi lên cuồn cuộn, đánh mạnh vào người.
 
Vương Lâm thu hồi Ma đầu, ngồi xuống sờ sờ cát vàng dưới chân. Sau đó chân đạp nhẹ, thi triển Thổ Độn thuật. Lập tức cả người hắn biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đã ở trăm trượng bên ngoài.
 
Trăm trượng phía ngoài chính là vị trí hắc tháp đầu tiên trong Hành Thổ chi địa. Vương Lâm đi vào bên trong tháp. Lập tức tiếng gió gào rít bên ngoài biến mất, bốn phía trở lại bình thường.
 
Cẩn thận quan sát trong tháp, ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng. Hắc tháp có tất cả ba tầng. Hai tầng đầu không bài trí gì, duy nhất trên tầng thứ ba có một cái bàn. Trên bàn phủ một tầng tro bụi thật dày. Vương Lâm xem xét bốn phía một chút, đang định đi xuống. Bỗng nhiên hắn dừng bước, nhìn chằm chằm vào cái bàn kia, ánh mắt chớp chớp.
 
Vừa rồi khi hắn vừa ghé mắt nhìn, thì thấy tro bụi trên mặt bàn, ở giữa có một vị trí, không có cùng độ cao. Hắn tiến lên nhìn kỹ. Sau đó, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên. Một trận gió nhẹ thổi qua, quét đi một lớp tro bụi.
 
Lúc này, một loạt chữ nhỏ mờ mờ xuất hiện ở mặt bàn. Vương Lâm không nói tiếng nào, hai tay lại nhẹ nhàng vung lên. Sau mấy lượt, chữ viết trên mặt bàn đã rõ ràng hơn.
 
Những chữ này rõ ràng là của tiền nhân viết lại trên bàn. Sau bao nhiêu năm bị tro bụi tích lũy, lấp dần.
 
"Hễ tiến vào nơi đây, hãy lưu lại chữ viết!" Nét chữ cứng cáp có lực, ẩn chứa một luồng hơi thở như đập thẳng vào mặt. Hắn lẳng lặng nhìn một chút, xoay người đi xuống, ra khỏi hắc tháp.
 
Nháy mắt sau khi ra khỏi hắc tháp, tiếng gió gào rít lại vang lên, cát bay kín, che lấp cả mặt trời khiến cho không trung trở nên tăm tối.
 
Vương Lâm chỉ có thể dùng thổ độn thuật theo dưới nền đất đi tới, không dám liều lĩnh phi hành. Ngộ nhỡ giữa không trung có cấm chế lợi hại, nếu phi hành đụng phải thì kết cục chỉ có thể là tử vong. Hắn trầm ngâm một chút, vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, ném về phía không trung. Phi kiếm lập tức bay lên. Lúc bay cao hơn trăm trượng thì đột nhiên có một cơn lốc vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống. Phi kiếm lập tức bị cuốn vào bên trong, vỡ tan thành từng mảnh.
 
Vương Lâm vẫn hết sức thản nhiên. Hắn đã đoán trước được, nên phi kiếm chỉ là để nghiệm chứng mà thôi. Hắn ước chừng khoảng cách từ đây tới hắc tháp kế tiếp cỡ trăm dặm. Sau khi trầm ngâm một lúc, chân hắn hạ xuống, lại chìm vào dưới nền đất, chạy đi về phía trước.
 
Lúc này, Vương Lâm cảm giác được dưới nền đất sa mạc rõ ràng có một thứ gì đó ngăn cản hắn thi triển thổ độn thuật. Tuy nhiên, lực cản này không lớn. Linh lực trong cơ thể Vương Lâm hơi chút lưu chuyển liền gắng gượng vượt qua khoảng cách trăm dặm một cách an toàn.
 
Bên trong tòa hắc tháp thứ hai, Vương Lâm tìm tòi một lúc, không có gì phát hiện. Hiện tại hắn không thể xác định được là đám người Cổ Đế có vượt qua Hành Thổ chi địa này hay không. Tuy nhiên, dựa theo lời nói lúc trước của những người đó, nhất là nhớ tới pháp bảo Băng Phong tráo, có thể thấy được bọn họ có khả năng là tính toán vượt qua Băng Phong chi địa.
 
Vào lúc này, ở mấy vạn dặm phía trước Vương Lâm, bên trong một tòa hắc tháp cao tới nghìn trượng, Mạnh Đà Tử âm trầm đứng ở bên trong. Nhìn ra phía ngoài chỉ thấy vô số cơn lốc đang vây quanh. Những tiếng gió rít lên giống như tiếng khóc từ từ vọng đến.
 
Lúc này bộ dáng hắn có chút chật vật, ngay cả con Cóc (Thiềm Thừ) trên vai hắn cũng uể oải, phát ra những tiếng kêu yếu ớt.
 
Hắn sờ sờ Thiềm Thừ, trong lòng cực hận. Mấy tháng trước hắn cùng đám người Lục Dục ma quân ở bên trong thông đạo bị con giao long màu đỏ truy kích. Trong số bọn họ không có ai là đối thủ của nó. Mặc dù liên thủ cũng không có tác dụng. Cuối cùng chỉ có thể chạy trốn.
 
Mục tiêu của mọi người đều là lốc xoáy trên đỉnh thông đạo, chỉ khi tới được nơi đó, thì mới xem như tạm thời vượt qua nguy hiểm của cửa thứ nhất. Nhưng con giao long màu đỏ đó cứ đuổi theo không dứt, nên tính toán trước đó của mọi người hoàn toàn bị xáo trộn.
 
Nguyên bản, bọn họ đã chuẩn bị sau khi tiến vào cửa thứ nhất rồi hợp lực khiến cho khó khăn giảm xuống. Như thế bọn họ cũng sẽ không hao tổn nhiều linh lực, bảo tồn thực lực để sử dụng cho cửa thứ hai.
 
Đáng tiếc thực lực màu đỏ giao long quá mạnh mẽ, khiến cho mọi người khó có thể đối phó, chỉ có thể nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù là khi đã chui vào bên trong lốc xoáy cũng không ai dám dừng lại lấy một chút. Vì vậy mà mỗi người tiến vào đều gặp phải một thế giới không giống nhau.
 
Nơi Mạnh Đà Tử tiến vào đúng là Hành Thổ chi địa. Khi nhìn thấy sa mạc trong lòng hắn chợt trầm xuống. Nguyên bản dựa theo kế hoạch của bọn họ thì sẽ đi vào Hành Thủy chi địa, cũng chính là một cái thế giới toàn băng tuyết. Lần trước, bọn họ chết vô số người nơi đó mới vượt qua được. Tuy nói nguy hiểm nhưng đối với bốn người bọn họ, dù sao cũng trải qua một lần rồi. Lại thêm lần này đều đã chuẩn bị pháp bảo khắc chế nơi đây, nên tin rằng có thể an toàn vượt qua.
 
Nhưng ở Hành Thổ chi địa, Mạnh Đà Tử chưa bao giờ trải qua. Do đó, hắn chỉ có thể kiên trì đi về phía trước. Một ngàn dặm đầu có thể coi là an toàn, nhưng sau đó, những cơn lốc phô thiên cái địa xông tới. Nhất là ở trong cơn lốc lại có một loại sinh vật kỳ dị. Nó dùng âm thanh để công kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
 
Nguyên bản lúc đầu sinh vật này không phải là nhiều, cho nên sau khi gặp phải chúng, Mạnh Đà Tử liền thi triển độc công, tiêu diệt từng cái một. Nhưng hắn không ngờ được rằng càng về sau đám sinh vật đó càng ngày càng nhiều. Trước đó, trong một hồi đại chiến, có không dưới mấy vạn sinh vật này cùng lao tới.
 
Tuy nhiên, dù sao Mạnh Đà Tử cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, lại giỏi về độc công. Tuy nói âm ba của những sinh vật này công kích khiến hắn có chút e dè, nhưng cuối cùng vẫn đem toàn bộ chúng giết chết. Chẳng qua hắn đi được không xa thì lại có hơn mười vạn sinh vật như thế xuất hiện.
 
Giết mười vạn con lại có một trăm vạn, giết một trăm vạn cái lại có một ngàn vạn con. Số lượng bọn chúng gần như là vô biên vô hạn. Bên trong mỗi một cơn lốc đều có vô số sinh vật. Thực tế, cơn lốc chính là do những sinh vật này bay cùng một chỗ tạo thành.
 
Cứ thế vừa đi vừa giết, cuối cùng linh lực trong cơ thể tán loạn không chịu nổi rơi vào tình trạng kiệt sức. Hắn đành phải mở ra một đường máu chạy đi, thoát khỏi sự vây khốn của chúng, tránh vào bên trong một hắc tháp, không dám ra ngoài.
 
Mặc dù tu vi của hắn là Hóa Thần kỳ, lại có độc công, nhưng giết nhiều quá cũng làm hắn hơi chùn tay. Số lượng sinh vật quá nhiều, thậm chí hắn lo lắng sau khi giết hết số sinh vật bên ngoài, biết đâu lại có gấp mười lần số lượng đó lại bay tới.
 
Nhất là tại bên trong Hành Thổ chi địa vô biên vô tận này, có vô số cơn lốc. Đừng nói mười lần, cho dù là gấp trăm lần, vạn lần số lượng đó đều rất có thể. Nghĩ đến đây, đáy lòng Mạnh Đà Tử không khỏi ớn lạnh.
 
Những sinh vật này uy lực không phải lớn, nhưng nếu số lượng vượt quá triệu hoặc mười triệu con cùng phát ra âm ba công kích. Thì cho dù hắn có là cao thủ Hóa Thần kỳ thì thần thức cũng sẽ lập tức bị chấn nát ngay tại chỗ, thậm chí thân thể đều bị hóa thành vô số mảnh nhỏ.
 
Vương Lâm càng chạy càng nghi hoặc, hắn đã đi được không dưới mấy ngàn dặm, nhưng trừ bỏ thỉnh thoảng có một vài cơn lốc đảo qua còn lại cũng không gặp phải nguy hiểm. Chỉ duy nhất một điểm là lực cản ở bên trong đất càng lúc càng lớn, cho nên tốc độ của hắn không thể không chậm lại. Linh lực trong cơ thể có đến một nửa là dùng để chống lại lực cản đó.
 
Một ngày, Vương Lâm hiện thân ở bên ngoài một hắc tháp. Hắc tháp này cao chừng trăm trượng, đâm thẳng lên trời. Vương Lâm vừa mới đi vào hắc tháp bỗng nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn chằm chằm mặt đất bên trong tầng thứ nhất. Bên trên lớp tro bụi dày trên mặt đất để lại vài dấu vết rất nhỏ. Lớp tro bụi dường như bị người nào đó dẫm lên.
 
Vương Lâm chậm rãi đi tới, cúi đầu xuống nhìn. Theo sau ánh mắt hắn lóe lên, nhanh chóng cẩn thận tìm tòi ở tầng dưới cùng của hắc tháp. Cuối cùng ở một bãi đất tầng một, hắn phát hiện lớp tro bụi có vô số vết chân người.
 
Vương Lâm hít hơi thật sâu. Hiện tại có thể xác định trước hắn đã có người tiến vào thế giới này. Hơn nữa căn cứ dấu vết trên tro bụi, người này hẳn là rời đi cách đây không lâu lắm.
 
Vương Lâm đứng ở bên trong tầng cao nhất, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ vị trí này, hắn có thể nhìn được rất xa. Chẳng qua nhìn về phía chân trời thì không có vật gì khác ngoại trừ vô số những cơn lốc màu đen.
 
Trầm ngâm một chút, Vương Lâm lập tức giảm tốc độ lại, không nhanh không chậm, chạy về phía trước. Căn cứ vào phân tích của hắn, bất kể kẻ phía trước là ai thì đối với hắn cũng không khác gì nhau. Một khi bị bắt gặp, tất nhiên hắn sẽ bị quản chế bởi kẻ đó. Nhưng nếu có thể giữ được khoảng cách, như vậy hoàn toàn có thể mượn sức lực của đối phương giúp mình an toàn vượt qua thế giới này.
 
Mang theo ý ngĩ như vậy, Vương Lâm không nhanh không chậm chạy về phía trước. Kể từ đó cho tới ba ngày sau hắn mới đi được thêm ngàn dặm. Mỗi lúc đi ngang qua mỗi tòa hắc tháp hắn đều thả ra Ma đầu tiến vào tra xét một phen, sau khi xác định an toàn mới cẩn thận tiến vào.
 
Thời gian dần trôi qua, nửa tháng sau, độ cao của hắc tháp đã đạt tới tám trăm trượng. Vương Lâm ở bên trong một ngọn tháp cẩn thận tra xét một phen, sau đó đứng ở tầng cao nhất, nhìn ra xa.
 
Trên đường đi, hắn đã có thói quen mỗi khi đến một tháp sẽ đứng ở đỉnh nhìn về phía trước. Bỗng nhiên đồng tử trong mắt hắn thu lại. Trong tầm mắt, chỉ thấy tất cả các cơn lốc to nhỏ đều di động về phía trước. Những cơn lốc này dường như bị một cái gì đó thu hút đang lao về một hướng.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp, nhìn một chút. Sau đó, hắn đi xuống hắc tháp, lại trầm mình xuống, chạy về phía trước.
 
Lực cản dưới nền đất lúc này cực lớn. Hiện tại Vương Lâm cần dùng tám phần linh lực để chống cự mới có thể thi triển Thổ Độn thuật chậm rãi mà đi. Đang chạy, Vương Lâm chợt dừng lại. Thần thức của hắn nhận thấy đất cát phía trước mơ hồ lộ ra hắc mang. Một mùi hương hơi nồng từ từ lan đến. Vương Lâm không nói hai lời vỗ túi trữ vật, xuất ra Phòng Độc đan lúc trước còn dư mà Mạnh Đà Tử đưa cho hắn ngậm vào trong miệng. Sau đó, hắn từ dưới nền đất chui lên.
 
Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra thân mình trong lúc chưa tới hắc tháp. Vừa ra trên nền đất sa mạc, những tiếng rít lập tức tăng lên mấy lần. Từng trận âm ba thổi tới, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy đau đớn. Nhưng lúc này Vương Lâm bất chấp. Hắn nheo mắt, tay phải bắt quyết, quát lên :
 
-Tới!
 
Lập tức một cỗ quái phong trống rỗng xuất hiện. Nó xen qua nhưng cơn lốc khác, nhanh chóng chạy quanh bốn phía trong sa mạc. Dần dần, sa mạc giống như bị một bàn tay to chấn động, lộ ra vô số xác thú màu đen chôn dấu bên trong.
 
Đây là một loại sinh vật thân thể chỉ bằng nắm tay, có một đôi cánh mỏng. Miệng của nó đầy răng, bộ mặt dữ tợn.
 
Thần thức Vương Lâm tản ra, xem xét một chút, lập tức sắc mặt trầm xuống. Nơi đây xác của loại sinh vật này không dưới vạn cái, vả lại thân thể đều là tối đen, trúng kịch độc mà chết.
 
Vương Lâm lập tức biết, kẻ cùng hắn tiến vào nơi này đúng là Mạnh Đà Tử. Nhớ tới hắn, Vương Lâm nhếch mép cười lạnh, nhưng đồng thời trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Dưới chân dậm nhẹ một cái, hắn lại chìm xuống dưới nền đất, chạy về phía hắc tháp.
 
Sau mấy canh giờ, thần thức Vương Lâm thấy được hắc tháp. Chẳng qua ở trước hắc tháp có một cơn lốc nhỏ, đang phát ra những tiếng rít, chậm rãi lay động.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, chậm rãi lui về phía sau mấy trượng, chuẩn bị bỏ qua để đi, hướng tới hắc tháp kế tiếp. Nhưng vào lúc này, cơn lốc kia lập tức từ từ chạy về hướng Vương Lâm. Nơi nó đi qua đất cát bị cuốn lên vào bên trong lốc xoáy, sau lại bị bắn ra rất nhanh. Trong đó một ít bắn vào trên hắc tháp phát ra những tiếng nổ.
 
Vương Lâm cười lạnh trong lòng. Thần thức của hắn dò xét thấy quanh đây chỉ có duy nhất một cơn lốc đó mà thôi. Vì thế không nói hai lời, cực cảnh thần thức lập tức theo hai mắt bắn ra, chui vào bên trong cơn lốc. Trong nháy mắt hắn lập tức cảm ứng được bên trong cơn lốc có hơn một ngàn cái thần thức.
 
Mỗi một cái thần thức đều tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ. Chỉ là nếu không vượt qua Nguyên Anh, đối với Vương Lâm sẽ không sinh ra uy hiếp. Thần thức của hắn đảo qua, lập tức có gần trăm cái thần thức bị tiêu diệt. Nhưng vào lúc này bỗng nhiên hơn chin trăm thần thức còn lại theo một phương thức quỷ di dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh lợi kiếm đâm về phía thần thức của Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó, cơn lốc nhỏ bỗng nhiên ngừng lại một chút, lộ ra vô số tiểu thú bên trong.
 
Đám tiểu thú này rất giống với xác thú Vương Lâm vừa nhìn thấy. Chúng nó bay sát bên nhau, trong miệng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
 
Thanh âm đó cũng với thanh lợi kiếm được ngưng tụ bởi thần thức, lập tức gắn kết cùng một chỗ, hình thành một đạo sóng âm, cùng thần thức lợi kiếm đâm về phía thần thức Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhướng mày, thần thức lập tức thu hồi. Vỗ túi trữ vật, Ma đầu bay ra, sau khi thấy thanh kiếm được ngưng tụ bởi thần thức lập tức hai mắt tỏa sang, không đợi Vương Lâm phân phó, chính mình hứng thú nhào tới.
 
Ma đầu bay ra một khắc, thần thức lợi kiếm và sóng âm công kích trước sau tiến đến. Ma đầu hưng phấn hét lớn một tiếng, thân thể bỗng nhiên hóa thành một làn khói đen, khuếch tán ra xung quanh. Trong nháy mắt liền đem thần thức tụ tập bởi tiểu thú bao vây lại. Về phần song âm công kích đối với Ma đầu vô hình vô thể thì không có nửa điểm tác dụng, trực tiếp xuyên qua.
 
Cùng lúc đó, Vương Lâm há mồm phun ra phi kiếm chém về phía tiểu thú. Tại lúc phi kiếm bay vào đàn thú, bọn chúng liền nhanh chóng tản ra khắp không trung.
 
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Mắt thấy tiểu thú tản ra, Vương Lâm bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, lập tức mấy trăm phi kiếm bay ra. Vương Lâm thần thức đảo qua, phân ra trên chúng. Bằng vào lực lượng cực cảnh thần thức, khống chế tất cả số phi kiếm.