Lúc này theo lời nói của Chưởng Tôn truyền ra, mặt đất trong tầng thứ hai của cổ mộ này trong tiếng ầm ầm nổi lên gợn sóng, trong nháy mắt trở thành giống như là mặt nước!
Ở trong mặt nước này, thân ảnh của bốn người Vương Lâm lập tức hiện ra, giống như là bị nước giếng bao phủ.
Nếu không vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm sẽ không đánh nhau với Chưởng Tôn. Kẻ địch của hắn là bảy màu và Chiến lão quỷ, nếu còn có thêm cả Chưởng Tôn thì sẽ cực kỳ gian nan. Chỉ là mặc dù hắn không nghĩ tới, nhưng mục đích của Chưởng Tôn tới đây chính là để giết hẳn.
Vì thế, Vương Lâm không thể không đánh!
Mặc dù lúc này hắn đang nắm ưu thế rất lớn, Vân Dật Phong, Đường San, Thác Sâm cùng ra tay, bốn người cùng đánh, khiến cho Chưởng Tôn bị thương. Hơn nữa theo Vương Lâm phán đoán và dò xét, hành động thu lấy kim ấn kia lại càng khiến cho tâm thần của Chưởng Tôn bị hủy hoại.
Dựa vào tất cả những điều kiện này để tạo nên một cục diện như vậy, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để giết Chưởng Tôn. Hơn nữa, quan trọng nhất, ở sau Thác Sâm và Chưởng Tôn, Vương Lâm còn cảm nhận được người thứ ba đang đi tới nơi này! Người thứ ba này chính là Lam Mộng Đạo Tôn!
Vương Lâm không tin năm người cùng ra tay mà không thể khống chế được Chưởng Tôn này! Lúc này thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt của Chưởng Tôn hiện ra, thân thể hắn ở giữa không trung, hai mắt đỏ bừng lộ ra sát khí. Hắn đã không còn nghĩ tới việc bỏ chạy, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng Lam Mộng đã tới!
- Lam Mộng tới thì đã sao, muốn cho bổn tôn chết ở chỗ này thì bọn chúng cũng phải trả một giá rất đắt! Hơn nữa thời gian có hạn, Chiến lão quỷ sẽ nhanh chóng đuổi tới, bọn chúng sẽ không có khả năng giết chết lão phu ở trước mặt Chiến lão quỷ!
Mặt đất hóa thành giếng, ngay khi phản chiếu thân ảnh của bốn người đám Vương Lâm, đột nhiên có ánh sáng màu lam lóe lên. Ánh sáng màu lam này tràn ngập bên trong nước giếng, còn bao phủ cả thiên địa. Chỉ thấy ở đằng xa trên bầu trời có một đám mây màu lam quay cuồng, thân ảnh của Lam Mộng Đạo Tôn bước ra.
- Lam Mộng tiền bối, có thể phong bế Chưởng Tôn trong ba nhịp thở được không!
Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, ngay khi Lam Mộng Đạo Tôn đi tới lập tức truyền ra thần niệm.
Lam Mộng bước tới gần, nghe thấy vậy liền gật đầu tay phải vung tay áo, mặt đất ầm vang, mặt đất hóa thành giếng nước kia lập tức run lên kịch liệt. Trong tiếng rắc rắc, từng vết nứt tràn ngập mặt đất vỡ tung, giếng nước sụp đổ!
Lam quang dung nhập vào trong giếng nước sụp đổ kia, bị bàn tay lớn của Lam Mộng Đạo Tôn nhấc lên, hóa thành một tấm màn màu lam che phủ thiên địa.
- Thời gian ba nhịp thở ta có thể làm được!
Trong lúc nói, thân thể Lam Mộng Đạo Tôn dung hợp với lam quang ở bốn phía, trong phút chốc lam quang tràn ngập này lao thẳng tới Chưởng Tôn.
Còn có ba đạo lam quang phản ra cuốn lên người Vân Dật Phong và Đường San, hai người này lập tức bị kéo vào trong đám lam quang. Đạo lam quang cuối cùng kia cuốn lên người của Thác Sâm, cũng đem thân thể hắn kéo vào trong đám lam quang.
Thân ảnh của bốn người toàn bộ dung hợp với đám lam quang, trong nháy mắt biến mất ở bên trong đám lam quang này. Đám lam quang tràn ngập thiên địa này bất ngờ hóa thành bốn ký hiệu phong ấn, trong lúc lam quang lóe lên lao thẳng tới Chưởng Tôn.
Sắc mặt Chưởng Tôn biến đối, hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, gần như ngay khi Lam Mộng Đạo Tôn xuất hiện, bốn đạo ấn ký đã ầm ầm tới gần, cho dù Chưởng Tôn làm thế nào cũng không thể tránh được. Đây là Lam Mộng dùng tu vi cả đời để hóa thành, tu vi của hắn vốn không kém, mặc dù vẫn chưa phải là huyền kiếp, nhưng cũng có thể cùng với huyền kiếp đánh một trận!
Lấy hắn làm chủ đạo phối hợp với sức mạnh của ba người còn lại ngưng tụ ra bốn ký hiệu, phá vỡ hết thảy mọi trở ngại ầm ầm khắc lên người của Chưởng Tôn.
Bốn ký hiệu vừa giáng xuống, thân thể Chưởng Tôn đột nhiên dừng lại, lam quang tràn ngập toàn thân giống như hóa thành một tấm lưới lớn phong bế toàn thân hắn! Mặc dù bị ngăn chặn hết thảy mọi cử động, nhưng Chưởng Tôn dù sao cũng có tu vi cao thâm, ngay khi bị phong ấn, toàn thân hắn đột nhiên bị một đám kim quang bao trùm. Từ xa nhìn lại, ở dưới đám lam quang, thân hình Chưởng Tôn giống như là một kim nhân!
Kim quang này hộ thể, có thể bảo đảm cho hắn trong ba nhịp thờ bị giam cầm sẽ không bị trọng thương!
Thời gian ba nhịp thở, nhịp thở thứ nhất!
Vương Lâm không một chút do dự, ngay khi Chưởng Tôn bị lam quang tràn ngập toàn thân phong ấn liền bước về phía trước, trực tiếp xuất hiện ờ phía trước Chưởng Tôn. Hắn giơ tay phải lên, ở trên ngón trỏ của hắn hiện ra mặt quỷ huyễn cảnh. Mặt quỷ kia rít gào, theo đầu ngón tay của Vương Lâm xuyên qua lam quang, trực tiếp điểm lên mi tâm của Chưởng Tôn đang được kim quang bao phủ.
- Mộng Đạo!
Thanh âm của Vương Lâm vang vọng, nhịp thở thứ hai!
Mộng Đạo dung hợp với mặt quỷ huyễn cảnh nhập vào trong mi tâm của Chưởng Tôn, không đả thương thân thể hắn một chút nào, mà dung hợp với hồn của hắn!
Nhờ vào ảo mộng thuật, Vương Lâm tiến vào trong ký ức của Chưởng Tôn, cùng với hồn của hắn sản sinh ra sát kiếp liên tiếp. Vương Lâm không có ý định thử thay đổi ký ức của Chưởng Tôn, mà tay trái nâng lên bấm quyết chỉ vào ngọn núi tràn ngập hắc khí ở đằng xa.
- Tế hồn này, dung hợp với thân thể của Dĩ Ti!
Vương Lâm tự biết mình không phải là đối thủ của Chưởng Tôn, nhưng hắn lại có thể mượn đao giết người. Đao này chính là Dĩ Ti!
Lời nói của hắn truyền ra, đã tới nhịp thở thứ ba, trên ngọn núi bị sương mù vờn quanh ở đằng xa lập tức sương mù cuồn cuộn, phát ra tiếng rống kinh thiên.
Cùng lúc đó, hồn của Chưởng Tôn với tốc độ cực nhanh từ trong cơ thể bỗng nhiên tiêu tan, giống như vô hình bị cắn nuốt. Thân thể Chưởng Tôn bỗng nhiên run lên, hai mắt lộ ra vẻ giãy giụa, đồng thời phát ra tiếng gào thét kịch liệt. Thân thể hắn mạnh mẽ cử động, thời gian ba nhịp thở đã trôi qua, bốn đạo phong ấn trên cơ thể hắn lập tức tiêu tan.
Ngay khi bốn đạo phong ấn này tiêu tan, thân ảnh Lam Mộng Đạo Tôn, Vân Dật Phong, Đường San cùng với Thác Sâm từ bốn phía bên trong lam quang hiện ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Chưởng Tôn giãy giụa thoát ra khỏi phong ấn của Lam Mộng Đạo Tôn, hai tay hắn ôm đầu, thân thể điên cuồng lùi lại phía sau. Tiếng kêu thảm thiết của hắn truyền vào trong tâm thần mọi người làm dấy lên một sự chấn động.
Hồn của Chưởng Tôn lúc này đang nhanh chóng tiêu tan, vô hình bị hiến tế. Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người Lam Mộng, tất cả đều co rút đồng tử lại, nhìn thấy mà giật mình.
Vương Lâm phun ra máu tươi, thân thể cuống quýt lui về phía sau trăm trượng, nhìn chằm chằm Chưởng Tôn đang ôm đầu kêu lên thảm thiết trên bầu trời, ánh mắt hắn lộ ra hàn quang lạnh lùng.
Lúc này Chưởng Tôn ở trên bầu trời, hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, sự đau đớn khiến cho hắn trở nên điên cuồng, mạnh mẽ nhìn về phía Vương Lâm, giống như là đã phát điên lao tới.
- Là ngươi đã khiến cho bổn tôn phải thống khổ như thế này. Giết ngươi, ta phải giết ngươi.
Chưởng Tôn rít gào, trong nháy mắt hướng về phía Vương Lâm. Lúc này thần trí của hắn đã mơ hồ, suy nghĩ trong đầu chỉ có một, đó chính là giết chết Vương Lâm.
- Dĩ Ti chi khôi, ta cũng đã hiến tế đủ hồn rồi, ngươi hãy hiện thân đi!
Thân thể Vương Lâm lui nhanh về phía sau, thậm chí ngay cả máu tươi trên khóe miệng cũng không lau, ngay khi Chưởng Tôn tới gần, hai tay hắn bấm quyết, thấp giọng nói.
Ngay khi lời nói của hắn truyền ra, ngọn núi ờ đằng xa ầm ầm sụp đổ, sương đen ở xung quanh gào thét lao thẳng tới Vương Lâm. Tốc độ của chúng cực nhanh, trong nháy mắt đã bao phủ xung quanh Vương Lâm, thậm chí ngay cả Chưởng Tôn đang lao tới cũng bị bao phủ vào bên trong đám sương mù.
Sau khi ngăn cản tầm mắt của mọi người ở xung quanh, từ trong đám sương đen kia truyền ra hai tiếng gào thét khác nhau. Một là thanh âm của Chưởng Tôn, còn thanh âm kia mang theo sự chết chóc ngợp trời.
Tiếng rít gào không ngừng vang vọng bên trong đám sương mù, ngoài những người ở bên trong, những người ở bên ngoài không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở bên trong đám sương mù, chỉ nghe thấy tiếng rít gào của Chưởng Tôn càng ngày càng thê lương.
Một lát sau, trong lúc đám sương mù kia quay cuồng kịch liệt, thân thể Chưởng Tôn từ bên trong bắn ra, phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.
Ánh mắt đám người Lam Mộng sững lại, nhất tề nhìn về phía đám sương đen đang bao vây Vương Lâm. Chỉ thấy đám sương mù kia nhúc nhích, như chậm rãi ngưng tụ lại, lộ ra một thân áo trắng, chính là Vương Lâm đang đứng ở đó!
Đám sương mù này vẫn tiếp tục ngưng tụ, cũng không phải là ngưng tụ vào trong thân thể của Vương Lâm, mà ngưng tụ ở phía bên phải hắn, ở nơi đó có một hư ảnh mơ hồ như đang ngồi xổm trên mặt đất, sau khi toàn bộ sương mù dung nhập vào trong cơ thể của hư ảnh này, rất nhanh sương mù liền tiêu tan hoàn toàn, hư ảnh này cũng hiện lên rõ ràng ở trước mắt mọi người.
Liếc mắt một cái, sắc mặt Đường San liền lập tức tái nhợt, thân thể liên tục lùi lại phía sau mấy bước. Ngay cả Vân Dật Phong kia cũng hít sâu, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Lam Mộng Đạo Tôn và Thác Sâm chậm hơn một chút, nhưng ngay khi nhìn thấy hư ảnh kia cũng chấn động tâm thần.
Đó là một con quỷ toàn thân có màu tím đen, thân thể hắn bị xích, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đỉnh đầu không có lấy một sợi tóc, gầy như que củi.
Đầu lưỡi của hắn vươn dài chừng bảy thước, chạm đến tận mặt đất, tùy ý đong đưa. Nhất là hai mắt hắn hoàn toàn đen kịt, giống như có thể hấp thụ toàn bộ hào quang ở bốn phía, khiến cho thân thể hắn thoạt nhìn như là có chút vặn vẹo.
Một khí thế chết chóc không thể hình dung nối từ trên toàn thân hắn lan ra, kinh thiên động địa!
Con quỷ này giống như là ác quỷ từ hoàng tuyền bò lên, vô cùng dữ tợn, mặc dù ngồi chồm hỗm ở đó, nhưng cũng đủ mang lại cho mọi người một luồng uy áp tới từ trong tâm thần.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có con ác quỷ kia phát ra tiếng hít thở như có như không. Lúc này Vương Lâm nhìn thì như là bình tĩnh, nhưng tâm thần cũng nổi lên sóng lớn, ở bên trong đám sương mù hắn đã thấy được con quỷ Dĩ Ti kia cùng với Chưởng Tôn đang điên cuồng đánh một trận.
Hồi lâu sau, Vương Lâm mới nén được sự chấn động trong lòng xuống. Hắn biết con quỷ Dĩ Ti này vẫn chưa liên hệ được với hắn quá sâu, vẫn chưa đủ để thao túng, muốn khống chế vật này, phải không ngừng giết chóc để tế hồn cho nó.
- Vật này so với miêu tả của hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn có chút không giống nhau. . Dựa theo ký ức của Thất Thải Tiên Tôn, vật này một khi hiện thân sẽ có được tu vi đỉnh của Không Kiếp Sơ Kỳ, vượt qua hoàn toàn chín lần huyền kiếp.
Nhưng lúc nàv, nó tuy rất mạnh, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đạt tới Không Kiếp, có lẽ tu vi cũng chỉ tương đương với mấy lần huyền kiếp mà thôi Vương Lâm từ trong đáy lòng cũng có nghi hoặc, nhưng nghi vấn này hắn không tìm ra được đáp án.
Trên mặt đất ở đằng xa, ngay khi con quỷ Dĩ Ti xuất hiện, Huyền La vừa nhìn liền nhận ra ngay được vật này.
- Lúc trước ta đã cảm thấy được khí tức của nó, quả nhiên chính là khôi linh, hơn nữa đã chuyển biến hai lần Thất Thải Tiên Tôn này lòng dạ cũng thật ác độc!
Huyền La lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
Vương Lâm hít sâu, đi tới chỗ Chưởng Tôn đang bất tỉnh cách đó không xa. Bước chân của hắn vừa động, con ác quỷ kia lập tức đi theo, vô cùng yên lặng. Khi nó chuyển động, thân thể đang thực chất hóa từ bên trong đang sương mù liên tục chuyển đổi.
Nhìn Chưởng Tôn hai mắt nhắm nghiền, trong lòng Vương Lâm cảm khái rất sâu.
- Chưởng Tôn, Chưởng Tôn Hồi lâu sau, Vương Lâm vung tay áo, thu Chưởng Tôn vào trong không gian trữ vật.
- Hồn của ngươi vẫn còn một nửa, ta không giết ngươi, ngươi là nô bộc của người điên năm đó, ta để cho hắn sau khi thức tỉnh sẽ quyết định sự sống chết của ngươi.