Tiên Nghịch

Chương 1775: Đầu lâu!


Dù là ngươi không đồng ý, dù ngươi muốn bản thân đạt được thì cũng phải hỏi mọi người một chút xem ngươi có tư cách này hay không!
 
Tu vi Lữ Văn Nhiễm cao thâm, tâm trí hiển nhiên bất phàm, nói mấy câu này khiến khí thế của Vương Lâm và sự thất thố của mình vừa rồi hoàn toàn triệt tiêu sạch.
 
Ta cho rằng Vương trưởng lão có tư cách!
 
Ngay trong nháy mắt khi Lữ Văn Nhiễm nói xong, Viêm Loan đột nhiên mở miệng, giọng nói êm ái nhưng lại vang vọng khắp Địa Cung, khiến cho tâm thần mọi người đều chấn động!
 
Vừa nói, Viêm Loan vừa nhìn về phía Vương Lâm mỉm cười.
 
Viêm Loan trưởng lão, ngươi nói năng phải cẩn trọng!
 
Đồng tử trong hai mắt Lữ Văn Nhiễm co rụt lại, thần sắc âm lãnh hẳn.
 
Không cần Lữ trưởng lão nhắc nhở, Viêm Loan tất nhiên là hiểu rõ.
 
Viêm Loan nhìn Lữ Văn Nhiễm, lạnh nhạt nói.
 
Hứa mỗ cũng cho rằng Vương trưởng lão có tư cách này!
 
Hứa Đông Đức ở bên cạnh đột nhiên cũng nói.
 
Lời nói này vừa thốt lên, hơn một ngàn tu sĩ phía dưới lập tức xôn xao hẳn lên. Phải biết rằng lời nói của những tu sĩ Không Kiếp này vốn rất được coi trọng. Nhưng hiện tại lại có đồng thời hai Đại Tôn Không Kiếp tán thành, đủ để nói rõ vấn đề này.
 
Mà trọng yếu nhất đó là bọn họ đều là trưởng lão của Đại Hồn Môn!
 
Được, được lắm!
 
Hàn ý trong mắt Lữ Văn Nhiễm càng đậm. Ánh mắt đảo qua người Hứa Đông Đức. Trong lòng đã phẫn nộ tới cực điểm rồi.
 
Ba người các ngươi cũng cho rằng tu vi của Vương trưởng lão có tư cách đạt được Hồn Khải sao? Các ngươi có phải cũng muốn đưa tính mạng của một ngàn đạo hữu giao cho một tu sĩ có tu vi như hắn không!
 
Lữ Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào ba tu sĩ Không Kiếp của tông môn phụ cận, cắn răng nói.
 
Ba người trầm mặc. Bọn họ không dám đắc tội với Lữ Văn Nhiễm. Nhưng đồng thời với hai người Viêm Loan và Hứa Đông Đức bọn họ cũng không nguyện đắc tội. Những người này dù sao cũng là trưởng lão Đại Hồn Môn.
 
Còn về Vương Lâm thì ba người thực ra lại không quá coi trọng.
 
Ba người bọn họ trầm mặc khiến Lữ Văn Nhiễm lạnh lùng cười vang. Ánh mắt hắn đảo qua hơn một ngàn tu sĩ ở phía dưới, ánh mắt đi qua khiến tất cả mọi người phải cúi đầu. Không dám nói gì.
 
Nếu những người khác đều trầm mặc thì Viêm Loan trưởng lão và Hứa Đông Đức trưởng lão cho rằng Vương mỗ có tư cách này, Lữ trưởng lão thấy thế nào?
 
Vương Lâm tới lúc này thần sắc vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói.
 
Lữ Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm hơn nữa ngày, đột nhiên bặt cười, lửa giận trong tim trong nháy mắt đã tiêu tán, khôi phục vẻ bình tĩnh.
 
Vương trưởng lão đúng là có tư cách này. Vậy lúc này là lúc ta và ngươi cùng được lựa chọn rồi. Ta rất muốn biết ngươi không đồng ý chuyện ta đạt được Hồn Khải là vì lý do gì?
 
Trong trận chiến này, cống hiến của ngươi không đủ!
 
Vương Lâm lạnh lùng mở miệng.
 
Lữ Văn Nhiễm nghe nói vậy lập tức nở nụ cười.
 
Cống hiến của ta không đủ? Ta mang theo các người hai lần phản kích, ta mang theo các người chạy về Địa Cung. Trận chiến đầu tiên ta ngăn chặn tu sĩ Không Kiếp trung kỳ của đối phương, trận chiến thứ hai cũng vậy!
 
Nếu không có ta thì ở nơi này tuyệt đối không còn nhiều tu sĩ sống sót như vậy, sợ là đã bị người ta giết sạch rồi!
 
Ta cống hiến không đủ? Vậy thì Vương trưởng lão. Ta muốn hỏi, ngươi có cống hiến gì!
 
Vương Lâm không chút do dự. Tay phải giơ lên phất một cái. Lập tức đầu lâu của Lưu Chi Nguyên biến ảo ra, xuất hiện trên lòng bàn tay hắn, bị hắn giơ lên.
 
Hắn là tu sĩ Không Kiếp Lục Ma Châu, các người đã gặp rồi phải không. Chính ta giết hắn!
 
Lời nói này vừa thốt lên lập tức Địa Cung yên tĩnh hẳn, nhưng rất nhanh liền vang lên tiếng xôn xao ngập trời. Phải biết rằng chuyện tu sĩ Không Kiếp Tần Mai tử vong toàn bộ tu sĩ nơi này đều biết, cũng khiến bọn họ suy đoán không ngừng, rốt cục là ai đã giết chết tu sĩ Không Kiếp của đối phương!
 
Nhưng nghi vấn này mãi vẫn không có đáp án. Nhưng trong nháy mắt này, trong tích tắc khi bọn họ nhìn thấy đầu lâu nọ, nghe thấy một câu nói bình thản của Vương Lâm: chính ta giết hắn, thì tâm thần bọn họ ầm vang, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ không thể tin nổi.
 
Là hắn!
 
Không ngờ hắn lại giết được tu sĩ Không Kiếp của đối phương!
 
Chuyện. Chuyện này sao có thể. Tu vi của hắn rõ ràng còn chưa tới Không Huyền, không ngờ lại có thể giết được Không Kiếp!
 
Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể giết tu sĩ Không Kiếp. Người này nhất định ẩn dấu tu vi. Hắn nhất định không phải giống như bề ngoài!
 
Hắn cũng là trưởng lão Đại Hồn Môn, sao có thể là người yếu. Đại Hồn Môn phái hắn tới nơi này nhất định đã có kế hoạch chu toàn, tuyệt đối không thể đơn giản là đưa người này đi tìm chết như vậy!
 
Người này rất khiêm nhường, không tranh đoạt để ở lại cung điện, lại lựa chọn ở động phủ giống chúng ta. Người như vậy nếu đạt được Hồn Khải thì cũng là hợp lý!
 
Ngoài tu sĩ phía dưới ra, Viêm Loan trong nháy mắt khi nhìn thấy đầu lâu kia, dù đã sớm đoán ra nhưng vẫn phải hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã bất đồng.
 
Quả nhiên là hắn!
 
Còn cả Hứa Đông Đức đứng bên cạnh lúc này đồng tử trong hai mắt cũng co rụt lại, tâm thần như có sóng gió ngập trời.
 
Còn về phần ba tu sĩ Không Kiếp của tông môn phụ cận thì lại càng thất kinh, thần sắc lộ vẻ không thể tin nổi, đồng loạt quay phắt người nhìn về phía Vương Lâm.
 
Trái tim lão già họ Chu đập thình thịch, đứng ở đó. Trong đầu hiện ra cảnh cánh cửa động phủ của đối phương bị mình hủy diệt còn chưa sửa chữa.
 
Hàng loạt tiếng xôn xao rơi vào tai Lữ Văn Nhiễm, khiến thần sắc bình tĩnh của hắn xuất hiện sự dao động. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu vẫn mang theo vẻ không cam lòng và sợ hãi trước khi tử vong kia, tâm thần chấn động.
 
Hắn hiểu rõ nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục thế này thì cống hiến của đối phương đích thực không kém mình. Loại chuyện này hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.
 
Vương trưởng lão nói đùa rồi. Lữ mỗ tận mắt nhìn thấy một vị tiền bối tu vi khó lường ra tay, sau khi giết người này, thi thể liền bị vứt qua một bên, xoay người rời đi. Không ngờ ngươi lại chặt đầu lâu của kẻ này xuống cầm tới đây giả mạo.