Tiên Nghịch

Chương 1796: Có mưu đồ!


Lôi đình bản nguyên chân thân giống hệt bản thân đang đứng trên bầu trời, lạnh lùng nhìn Vương Lâm, bên ngoài thân thể tỏa ra âm thanh của sấm sét ầm ầm, vang vọng trong không gian. Lôi đình bản nguyên chân thân này bỗng cử động, tay phải giơ lên, vỗ về phía Vương Lâm một cái. Lập tức tiếng sét ầm vang, vô số tia chớp hiện lên nhanh chóng trấn áp Vương Lâm.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi đó, nhìn bản nguyên chân thân đang trấn áp mình. Thần sắc hắn cực kỳ âm trầm, lúc này thức tỉnh trong đầu liền hiện ra hình dạng Tông chủ Đạo Ma Tông.
 
Lôi đình bản nguyên chân thân sau khi ngưng tụ cùng biến hóa đột ngột này nhất định có liên quan trực tiếp tới Tông chủ Đạo Ma Tông. Thậm chí trên bản nguyên chân thân này Vương Lâm còn cảm nhận được khí tức của Tông chủ Đạo Ma Tông!
 
Bắt ta. Nhưng không giết. Mà chiếm cứ lôi đình của ta, sau khi giúp ta ngưng tụ bản nguyên chân thân liền lấy lôi đình bản nguyên chân thân này trấn áp. Mục đích. Không phải là trấn áp mà muốn dùng chân thân nhập thể, khiến thần trí và tâm thần ta bị diệt vong!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong thời gian ngắn vô vàn ý niệm xoay chuyển. Hắn năm đó sau khi tính ra cảnh tượng này, tuy chỉ một chút hình ảnh nhưng lại khiến hắn chấn động vô cùng. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện mà bản thân không hiểu nổi này, năm đó Vương Lâm đã nghĩ ra một biện pháp đối phó!
 
Hầu như trong nháy mắt khi lôi đình bản nguyên chân thân trấn áp. Vương Lâm hít sâu một hơi, Nguyên Thần trong thân thể bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong hồn phách kêu gọi Thiên Nghịch Châu xuất hiện.
 
Thiên Nghịch Châu trong linh hồn hắn bỗng nhiên chuyển động. Vừa chuyển động, Nguyên Thần và trí nhớ trong linh hồn Vương Lâm trong nháy mắt khi lôi đình đánh tới liền co rút lại.
 
Dĩ bất biến ứng vạn biến, tạm thời lùi bước, lưu lại thân thể cho lôi đình bản nguyên chân thân dung nhập. Đợi tới khi chân thân hoàn toàn dung nhập sẽ là lúc Vương Lâm phản kháng.
 
Đây là phương pháp duy nhất Vương Lâm nghĩ ra năm đó để đối phó với lôi đình bản nguyên chân thân.
 
Trong không gian màu lục, lôi đình ầm ầm nổ vang. Vô số tia chớp từ trên thân thể lôi đình bản nguyên chân thân khuếch tán ra, cuối cùng toàn thân chân thân ầm ầm tan ra, hóa thành vô số tia chớp điên cuồng chui vào trong cơ thể Vương Lâm. Trong thân thể hắn, dưới ý chí của Tông chủ Đạo Ma Tông, lôi đình quét ngang, khiến cho tất cả tâm thần thần trí của Vương Lâm biến mất.
 
Thời gian trôi qua, chớp mắt lại qua một tháng. Trong một tháng này tia chớp bên ngoài thân thể Vương Lâm dần dần tiêu tán. Hắn vẫn khoanh chân ngồi đó. Không hề nhúc nhích, không có chút dao động linh hồn hay tu vi, thậm chí cả một tia sinh cơ cũng hầu như bị dập tắt, giống như đã tử vong vậy.
 
Một luồng thần thức cường hãn gào thét bay tới, cẩn thận đảo qua người Vương Lâm, sau đó rời đi.
 
Cùng lúc đó, Tông chủ Đạo Ma Tông bên ngoài kiến trúc hình bọ cạp mở đôi mắt đã hơi uể oải, nhìn về phía Ma Hạt Miếu một cái liền chậm rãi nói.
 
Tế Tự, thần trí và tâm thần hắn, cả ký ức toàn bộ đã biến mất, giờ phút này trong cơ thể trống trơn. Người có thể xem xét một chút, nếu như hài lòng rồi thì bổn tông phải đi thôi.
 
Trong nháy mắt khi lời nói của Tông chủ Đạo Ma Tông truyền ra, bên trong không gian màu lục lập tức vang lên hàng loạt tiếng ho khan. Lão già mặc lục bào suy yếu bước ra, không biết dùng phương pháp nào mà đi tới nơi này, đứng trước mặt Vương Lâm. Phía sau hắn là hai Lục Ma sứ giả đang theo sát bảo vệ hắn.
 
Nhìn Vương Lâm, khuôn mặt lão già vốn bị che khuất, lúc này khóe miệng lộ ra nụ cười hài lồng, tay phải giơ lên, từ trong áo vươn ra đặt lên thiên linh của Vương Lâm.
 
Cánh tay phải này trông cực kỳ kinh khủng, trên đó mọc đầy lông mao màu lục, thoạt nhìn mà giật mình, không hề giống cánh tay người!
 
Trong nháy mắt khi cánh tay hắn ấn về phía Vương Lâm, trong cơ thể Vương Lâm, tâm thần Vương Lâm vốn được Thiên Nghịch Châu vận chuyển bảo vệ, không ai phát giác ra bỗng nhiên có một tia dao động. Chẳng qua dưới sự bảo vệ của Thiên Nghịch Châu, người ngoài vẫn không thể phát hiện ra.
 
Tông chủ Đạo Ma Tông, còn chưa đi. Giờ phút này không phải lúc phản kháng. Chờ một chút!
 
Dao động trong tâm thần Vương Lâm từ từ yên lặng lại.
 
Hồi lâu sau, cánh tay đặt trên thiên linh của hắn giơ lên, ngay sau đó. Một giọng nói khàn khàn từ miệng lão già chậm rãi truyền ra.
 
Ngươi đi đi! Đợi sau khi Lục Ma đại nhân sống lại, chuyện đã hứa với ngươi nhất định không thiếu!
 
Bên ngoài kiến trúc hình con bọ cạp, hai mắt Tông chủ Đạo Ma Tông lộ ra ánh sáng kỳ dị, đứng dậy nhìn thoáng qua Ma Hạt Miếu một lần, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng trong nháy mắt biến mất, rời khỏi nơi này.
 
Cho tới sau khi Tông chủ Đạo Ma Tông rời đi, trong không màu lục trượng Ma Hạt Miếu, lão già mặc áo lục nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.
 
Bộ tộc của lão phu đã đợi rất lâu. Đời đời lấy thân thể phàm nhân trở thành Tế Tự, vô số ngàn năm qua rốt cục cũng đợi được tới lúc tìm được thân thể đến từ thiên ngoại giống như đại nhân!
 
Chỉ có thân thể như vậy mới có thể khiến đại nhân có cơ hội sóng lại! Chẳng qua khối lôi đình bản nguyên chân thân trong cơ thể người này cần phải xóa đi ký ức của Tông chủ Đạo Ma Tông.
 
Lão già này nhìn Vương Lâm thì thào tự nhủ, âm thanh vang vọng trong không gian màu lục màu lục này, lộ vẻ điên cuồng quỷ dị.
 
Tâm thần Vương Lâm ẩn trong trước, không có bất cứ cử động khinh suất nào. Hắn cảm thấy nguy cơ lúc này đối với bản thân không phải là một đại kiếp sinh tử mà là một cơ duyên cực lớn!
 
Thân thể lão già mặc lục bào run rẩy. Bộ tộc của hắn đời đời chờ đợi ngày này, đã đợi hơn mấy ngàn vạn năm. Giờ phút này hắn hít sâu một hơi, tay phải giơ lên cắn đầu ngón tay. Chỉ thấy một giọt máu màu lục bỗng nhiên bay ra, điểm thẳng về phía mi tâm của Vương Lâm.
 
Trong nháy mắt khi giọt máu này rơi vào mi tâm của Vương Lâm, trong cơ thể hắn lập tức xuất hiện sóng gợn màu lục. Sóng gợn này tràn ngập trong lôi đình bản nguyên chân thân tại cơ thể Vương Lâm, khiến ý chí của Tông chủ Đạo Ma Tông lập tức tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất.
 
Lôi đình bản nguyên chân thân này ở trong cơ thể Vương Lâm lúc này không còn chút ý chí của người khác nào, chỉ cần tâm thần Vương Lâm khẽ thay đổi là lập tức không tốn chút hơi sức có thể nắm giữ. Nhưng hắn đợi một cơ duyên lớn hơn, áp chế ham muốn này xuống.
 
Hồi lâu sau, ánh mắt lão già này lộ ra vẻ cơ trí. Những lời nói vừa rồi của hắn vốn là nói cho Vương Lâm nghe, đều là muốn dò xét đối phương!
 
Có thể lấy thân thể phàm nhân mà trở thành Tế Tự của Lục Ma Hạt Miếu, người như vậy tâm tư cấn mật, dù tận mắt nhìn thấy Vương Lâm cũng không tin tưởng, phải dò xét một phen.
 
Hắn đầu tiên nói ra, sau đó lại xóa đi ý chí của Tông chủ Đạo Ma Tông trong lôi đình bản nguyên chân thân, muốn dẫn dụ xem thần trí và tâm thần Vương Lâm đã hoàn toàn tán đi hay chưa.
 
Đợi hồi lâu, lôi đình bản nguyên chân thân trong thân thể Vương Lâm vẫn không hề thay đổi, lão già này mới yên tâm. Hắn tuy nói không phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Nghịch Châu trong cơ thể Vương Lâm nhưng lúc này vẫn thì thào tự nhủ như trước.
 
Khối thân thể này rất không tồi. Tiếp đây sẽ tiếp thụ Lục Ma đại nhân đoạt xá.
 
Nói lên lời này, thân thể hắn chậm rãi lui lại phía sau, cho tới khi rời khỏi nơi này mười trượng, hắn đột nhiên cắt giọng khàn khàn hét lớn.
 
Lục Ma vệ, giết hắn! Tâm thân người này còn tồn tại, mở Lục Ma đại trận ra, quyết không cho hắn chạy thoát!
 
Trong tích tắc khi hắn mở miệng, thân thể vội vã lui lại phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân thể Vương Lâm, lộ vẻ kỳ dị.
 
Trong tích tắc khi hắn rống lên, hai mắt hai Lục Ma sứ giả đột nhiên lộ ra ánh sáng hung ác, thân thể nhoáng lên liền từ hai phương hướng bay thẳng tới Vương Lâm, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần, hai tay bắt quyết, tu vi Không Kiếp trung kỳ cường hãn tuôn ra thần thông, hóa thành hai con bọ cạp thật lớn mang theo tiếng gầm thét dữ tợn, lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Nhìn dáng vẻ của bọn hắn thì không phải là thử dò xét mà thật sự muốn giết chết Vương Lâm. Trong nháy mắt này Vương Lâm dường như chỉ có một sự lựa chọn, tâm thần tản ra, dung nhập vào lôi đình bản nguyên chân thân trong cơ thể, dùng tốc độ nhanh nhất mặc Thiên Ngưu Hồn Khải vào, giết ba người, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
 
Lời nói của lão già mặc lục bào cực kỳ bất ngờ, nếu đổi lại là người khác thì rất có khả năng sẽ làm vậy. Nhưng tâm thần Vương Lâm thầm máy động, chợt bình tĩnh lại, vẫn như nước giếng cổ không dao động, thân thể không hề nhúc nhích.
 
Hắn tuyệt đối không tin đối phương có thể phát hiện ra Thiên Nghịch. Đây rõ ràng là so đấu mưu trí mà thôi!
 
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong phút chốc. Thần thông của hai Lục Ma sứ giả đã tới sát Vương Lâm không tới bảy tắc, sáu tấc, năm tấc, ba tấc, một tấc!
 
Một cảm giác sinh tử mãnh liệt điên cuồng tràn ngập tâm thần Vương Lâm. Dù với định lực của hắn lúc này cũng không khỏi nảy sinh dao động. Nhưng hắn vẫn không động đậy!
 
Ầm một tiếng. Thần thông của hai Lục Ma sứ giả đánh thành lên thân hình Vương Lâm. Trong tích tắc khi va chạm với thân thể hắn, bên ngoài thân thể hắn có một tầng sóng gợn lan ra, nhu hòa triệt tiêu thần thông của hai Lục Ma sứ giả, bắn ngược trở lại.
 
Tầng sóng gợn màu lục này chính là do giọt máu tươi vừa rồi của đối phương biến thành. Máu tươi kia chẳng những đánh tan ý chí của Tông chủ Đạo Ma Tông mà trên thực tế còn lưu lại, trở thành mấu chốt để Tế Tự dò xét!
 
Cho tới giờ phút này lão già mặc lục bào mới hoàn toàn yên tâm, cất tiếng cười ha hả. Chẳng qua mới cười được vài tiếng thì lại ho khan kịch liệt.
 
Không có vấn đề gì rồi. Thân thể này quả nhiên đã không còn ý thức và tâm thần. Chẳng qua tu vi lại quá yếu. vẫn cần bồi dưỡng một chút mới có thể thừa nhận Lục Ma đại nhân giáng trần.
 
Hắn có tám đạo bản nguyên, không có thổ. Mà bản nguyên của Lục Ma đại nhân lại là thổ đại địa. Cần phải cho hắn.
 
Tám đạo bản nguyên này có thêm thổ bản nguyên thì sẽ trở thành chín đạo. sau khi có chín đạo bản nguyên, lúc đó thân thể này trở thành thân thể bản nguyên, hoàn toàn phù hợp cho Lục Ma đại nhân. Đến lúc đó Lục Ma đại nhân đoạt xá sống lại, bộ tộc của lão phu đã hoàn thành sứ mạnh, có thể quay về Trung Châu phục mệnh, đời sau của tộc ta.
 
Việc này quá lớn, ta còn phải đi chuẩn bị.
 
Lão già nọ vừa ho khan, vừa chậm rãi rời đi.