Tiên Nghịch

Chương 1936: Hắc, bạch, kim!


Trong nháy mắt khi Vương Lâm mở bừng đôi mắt ở trong mật thất, trên Cổ Đạo Sơn của Cổ Tộc, tại đỉnh tầng tháp cao, thân ảnh bị sương mù bao phủ than khẽ:
 
- Còn… bốn trăm năm.
 
Trên đại lục của Tiên Tộc sau khi bảy mươi hai hồn xuất hiện cầu khẩn trời cao cả mặt đất liền binh tĩnh trở lại. Mà người duy nhất biết được chút dấu vết trong chuyện này là Cửu Đế Đại Thiên Tôn, nội tâm bất an dù ngồi xuống đả tọa nhưng cũng thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời lộ khát vọng và sự kính sợ.
 
Khát vọng cả đời này của hắn chính là loại cảnh giới trong truyền thuyết kia. Nhưng hắn mãi vẫn chưa bước được tới bước đó.
 
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn sở dĩ là cường giả đệ nhất Tiên Cương chính là do hắn nhất định đã đạt tới bước kia! Không biết khi nào thì ta cũng có thể đạt tới bước đó… Cửu Đế trầm mặc thần sắc phức tạp thở dài.
 
Trên Đế Sơn lúc này Hải Tử toàn thân mặc bạch y đang đứng trên ngọn núi. Gió núi thổi tới làm y phục nàng tung bay. Thần sắc nàng lộ vẻ băn khoăn và mê man.
 
Lúc trước trong khi nàng suy tính lại cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Nàng không nói với Cửu Đế bởi bản thân nàng cũng hoài nghi mình cảm nhận sai.
 
Trên mặt đất của Cổ Tộc, trong hoàng thành của Thủy Cổ Nhất Mạch, tại Nguyên Thủy Sơn, sắc mặt Đại Thiên Tôn Tống Thiên lúc này mơ hồ tái nhợt, phức tạp nhìn về phía xa xa không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
- Sư. Sư tôn.
 
Phía sau hắn truyền tới tiếng nói do dự của HoàngMan.
 
- Im đi cho ta!
 
Tống Thiên không quay đầu, ngắt lời Hoàng Man. Giờ phút này hắn không muốn nghe gì hết. Hắn muốn suy tư cho tốt một hồi. Vừa rồi kịch biến của ba mươi sáu quận Cổ Tộc có phải có quan hệ với Vương Lâm đang bế quan hay không.
 
Dù hắn không nhận ra sự liên quan nhưng hắn vẫn lo lắng chẳng may mà có chuyện này, Tống Thiên hắn cần phải suy nghĩ cho kỹ.
 
- Thôi bổn tôn phải đi tới một chuyến vậy!
 
Một lát sau ánh mắt Tống Thiên lóe lên, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào hư không. Lập tức trên bầu trời phía trước truyền ra tiếng ầm vang. Lực lượng tám phương bỗng nhiên cuốn động, khiến cho phong vân biến sắc. Chỉ thấy một cái khe khổng lồ liền bị xé ra trên bầu trời.
 
Một cái đầu rất lớn chui ra từ trong cái khe nọ. Cái đầu này màu xanh, trên đầu có hai sừng, bất ngờ chính là một Cổ Ma! Một lượng lớn hắc khí bao phủ toàn thân Cổ Ma này. Nó phát ra tiếng gầm rống, vươn móng vuốt từ sâu trong cái khe ra tạo thành tiếng chấn động ầm vang không gian, lại xé cái khe này to ra nữa thân thể chui ra.
 
Thân thể hắn cao tới vạn trượng, sau khi đi ra liền ngửa mặt lên trời gầm rống, quỳ xuống trước mặt Tống Thiên.
 
Nhìn Cổ Ma khổng lồ trước mặt, ánh mắt Tống Thiên lóe lên, tay trái vỗ trán một cái. Lập tức một đám tơ xanh từ trong mi tâm hắn bay ra chui vào trong mi tâm của Cổ Ma hoàn toàn biến mất.
 
Tống Thiên khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bất động. Nhưng hai mắt cổ Ma này liền bùng lên ánh sáng ngập trời ngẩng phắt đầu thần sắc lộ vẻ âm trầm, thân thể nhoáng lên liền chui vào trong khe, tay chụp lấy cái khe một cái, lập tức biến mất.
 
Đồng thời khi Cổ Ma biến mất tại nơi bế quan, Vương Lâm hít sâu một hơi ánh mắt lộ vẻ kiên định. Hắn cảm thụ tu vi trong cơ thể một chút, sau nửa ngày mới hơi nhíu mày.
 
Chính hắn cũng không biết tu vi hiện tại của mình đã tới mức nào. Hắn đã đột phá Không Kiếp đại viên mãn nhưng không thuộc về Đại Thiên Tôn. Thậm chí hắn cảm thấy Đại Thiên Tôn giống như còn kém cảnh giới hiện giờ của minh nửa bước.
 
Nửa bước này nhìn như rất ngắn nhưng trên thực tế lại là một vực sâu khó có thể vượt qua.
 
Cảnh giới nửa bước Đạp Thiên sao.
 
Vương Lâm vuốt vuốt mi tâm nhìn về phía hồn phách Tiên Hoàng đã bị hồn hỏa của hắn luyện hóa trăm năm. Hồn phách này còn một đám Trớ Thuật màu xám to cỡ nắm tay, với tu vi trước đây của hắn mãi vẫn khó có thể luyện hóa toàn bộ.
 
Giờ phút này ánh mắt lóe lên, tay phải Vương Lâm giơ lên hướng về phía hồn phách Tiên Hoàng chụp một cái. Hồn phách này liền bay tới rơi vào trong tay Vương Lâm. Trong nháy mắt khi hắn bắt được hồn phách này, hồn hỏa thuộc về Vương Lâm liền biến mất, chỉ còn lại linh hồn Tiên Hoàng đang nhắm mắt này.
 
Nhìn hồn phách này ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ cổ quái. Hắn chợt có ảo giác là lúc này mình không cần tốn sức cũng có thể dễ dàng xua tan Trớ Thuật trên hồn phách Tiên Hoàng vậy.
 
Hiển nhiên Trớ Thuật này đã còn không nhiều lắm mà năm đó còn bị phân tán cho đám người Cửu Đế, hơn nữa bị Vương Lâm luyện hóa cả trăm năm rồi. Nhưng dù là vậy thì với tu vi trước kia của Vương Lâm cũng cần dùng hồn hỏa luyện hóa hơn trăm năm nữa may ra mới khu trừ được.
 
Mang theo ánh mắt cổ quái tay trái Vương Lâm điểm một chỉ về phía hồn phách của Tiên Hoàng. Một chỉ này xuyên thấu qua đụng vào đám khí xám trong hồn phách này.
 
- Tán.
 
Vương Lâm khẽ nói.
 
Trong nháy mắt khi một chữ này phát ra, chỉ thấy mật thất liền xuất hiện sự vặn vẹo. Hình như có vô số đường nét mơ hồ biến ảo ra, bao phủ bốn phía, đột nhiên ngưng tụ lại trên ngón trỏ tay trái Vương Lâm dũng mãnh tiến vào đám khí xám trong linh hồn Tiên Hoàng.
 
Đám khí xám này bỗng nhiên run rẩy dần dần tiêu tán với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, không còn tồn tại nữa.
 
Dễ dàng xua tan đi Trớ Thuật còn sót lại của Tiên Tổ như vậy hai mắt Vương Lâm bừng sáng. Đúng lúc này thì hồn phách của Tiên Hoàng bởi không còn Trớ Thuật nữa nên hai mắt run lên giống như muốn mở ra.
 
Vương Lâm không ra tay mà nhìn hồn phách Tiên Hoàng, trong lúc mở mắt nhìn thấy mình liền lộ vẻ mờ mịt trong nháy mắt sau đó hóa thành vẻ oán độc và tàn nhẫn.
 
- Vương Lâm!
 
Một luồng thần niệm tràn ngập trong tâm thần Vương Lâm. Nhưng đối với Vương Lâm mà nói thần niệm này đã không hề đáng coi trọng.
 
Thấy Vương Lâm không hề bị ảnh hưởng chút nào, Tiên Hoàng Liên Đạo Chân sửng sốt. Nhưng ngay vào lúc này Vương Lâm vung tay phải túm lấy hắn bỗng nhiên bóp một cái.
 
Một động tác này khiến một luồng lực lượng ầm ầm tiến vào trong hồn Tiên Hoàng. Ầm một tiếng, Tiên Hoàng đời nay - Liên Đạo Chân hoàn toàn tử vong, hóa thành một đám sương mù sắp sửa tiêu tán thì hai mắt Vương Lâm lóe sáng, tay trái chụp một cái. Lập tức thiên địa trong mật thất bất ngờ xuất hiện một cái đầu lâu khổng lồ.
 
Đó là đầu lâu của Tiên Tổ. Sau khi nó xuất hiện, một luồng sáng màu vàng kim liền lan tỏa về bốn phía, dẫn động thiên địa tràn ngập tiên khí nồng đậm.
 
- Lấy hồn làm vật dẫn, dung!
 
Vương Lâm thấp giọng nói. Tay áo vung lên, lập tức sương mù do hồn phách Tiên Hoàng Liên Đạo Chân biến thành liền hóa thành bảy đạo lao thẳng lên đầu lâu của Tiên Tổ trên bầu trời.
 
Bảy đạo sương mù bay thẳng tới thất khiếu của đầu lâu này.
 
Thân thể Vương Lâm bỗng nhiên đứng lên nhoáng một cái liền từ trong mật thất mà hắn đã ở cả trăm năm xuất hiện trong thiên địa. Phía trước hắn là đầu lâu của Tiên Tổ. Vương Lâm giơ tay hướng về phía bầu trời vung lên.
 
Lập tức phía sau đầu lâu của Tiên Tổ bất ngờ xuất hiện một mặt trời rất lớn. Mặt trời nọ có hai màu đen trắng, chỉ có hình dáng bên ngoài còn chưa chính thức có vẻ thực chất như của Đại Thiên Tôn.
 
Với tu vi của ta lúc trước thì không thể làm được điều này. Nhưng hôm nay ta có thể lấy hồn của Liên Đạo Chân dẫn dắt dung hợp đầu lâu của Tiên Tổ luyện hóa bên trong Đại Thiên Tôn chi dương của ta, nhờ đó khiến Đại Thiên Tôn chi dương của ta hoàn toàn ngưng tụ ra!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, hai tay bắt quyết. Từng luồng sáng xanh rơi vào đầu lâu của Tiên Tổ. Sau khi bảy đạo hồn phách của Liên Đạo Chân chui vào trong thất khiếu của đầu lâu của Tiên Tổ đầu lâu này lập tức chấn động.
 
Giờ phút này bầu trời trở nên mông lung, uy áp liên tục truyền xuống, bao phủ tám phương, cho dù là ở rất xa cũng có thể cảm thụ được rõ ràng.
 
Chỉ thấy Vương Lâm càng không ngừng đánh ra ấn quyết, đầu lâu của Tiên Tổ chấn động càng kịch liệt. Có những khe nứt li ti xuất hiện, cuối cùng tràn ngập cả đầu lâu này. Nhưng nó không vỡ tung ra mà có dấu hiệu bị hòa tan.
 
Vương Lâm vẫn không nói tiếng nào hai tay bắt quyết, đột nhiên há miệng, phun ra một ngọn lửa màu xanh, ngay lập tức bao phủ đầu lâu của Tiên Tổ hừng hực thiêu đốt. Đầu lâu này rốt cục bắt đầu hòa tan.
 
Trong một khắc khi nó bị hòa tan, Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng của Vương Lâm bao phủ lấy đầu lâu này bộc phát ra ánh sáng mãnh liệt.
 
Chẳng qua tốc độ hòa tan của đầu lâu này lại hơi chậm, mà theo thời gian trôi qua giống như dừng lại vậy.
 
Không hổ là Tiên Tổ đã tới được Đạp Thiên Kiều thứ tám, dù là tử vong nhiều năm như vậy nhưng chỉ một cái đầu lâu cũng khó luyện hóa đến thế.
 
Vương Lâm thì thào. Hắn cũng từng nghĩ xem rốt cục là ai có thể giết nổi Tiên Tổ có tu vi như vậy nhưng lại không có chút đầu mối nào.
 
Chẳng qua cuối cùng thì ngươi cũng chỉ là một cái đầu lâu mà thôi.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức bầu trời mông lung này liền biến đổi, có vô số sợi tơ huyễn hóa ra. Những sợi tơ này người ngoài không thể nhìn thấy, chỉ tới tu vi Đại Thiên Tôn thì mới mơ hồ cảm thụ được, nhưng nếu muốn điều khiển thì ngay cả các Đại Thiên Tôn cũng chỉ mới lần mò được tới gần giới hạn này mà thôi.
 
Cũng chỉ có bước thêm một bước, sau khi đi lên Đạp Thiên Kiều thứ nhất, giống như Vương Lâm thì mới chính thức sử dụng được vật này trong thiên địa.
 
Khó trách nghe đồn Cổ Đạo Đại Thiên Tôn lại có thể đánh chết Đại Thiên Tôn. Mà nghe nói mấy vạn năm trước Đại Thiên Tôn chết trong tay hắn cũng có mấy người.
 
Lực lượng điều khiển quy tắc tới mức này thì đánh chết Đại Thiên Tôn không khó!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, thì thào tự nhủ.
 
Tiên Tổ dù sao cũng là người đã vượt qua Đạp Thiên Kiều thứ tám. Đầu lâu của hắn dung hợp vào trong Đại Thiên Tôn chi dương của ta sẽ trở thành một Pháp Bảo cực mạnh hỗ trợ cho ta!
 
Cũng chính vào lúc này bầu trời vạn trượng chỗ Vương Lâm đột nhiên truyền ra tiếng ầm vang. Chỉ thấy một khe nứt bỗng nhiên bị xé ra. Rất nhiều hắc khí từ trong đó tràn ra. Một cái đầu Cổ Ma rất lớn sau đó là thân hình khổng lồ bỗng nhiên chui ra.
 
Nhưng ngay trong nháy mắt khi cổ Ma này chui ra thần sắc hắn đột nhiên sửng sốt một chút. Trong cơ thể Cổ Ma này có thần niệm của Tống Thiên, có thể mơ hồ cảm nhận được sự kỳ dị ở nơi này thần sắc đột nhiên đại biến. Hắn cảm thấy được Vương Lâm ở xa xa căn bản không để ý tới mình mà tay phải vuốt vào hư không một cái giống như nắm lấy vô số sợi tơ, đem đám tơ này ném về hướng đầu lâu của Tiên Tổ sau đó cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, theo đám tơ này rơi vào trong đầu lâu của Tiên Tổ kia.
 
Trong tích tắc này đầu lâu của Tiên Tổ ầm vang một tiếng, bắt đầu hòa tan với tốc độ cao, không ngừng bị Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm hấp thu. Dần dần Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng này rất nhanh liền ngưng thật, xuất hiện màu thứ ba, màu vàng kim!
 
Điều khiển quy tắc thiên địa! Là. là.
 
Cổ Ma vừa đột nhiên xuất hiện phát ra tiếng thét chói tai.