Tiên Nghịch

Chương 1944: Thân ảnh kia


Bên ngoài pho tượng Cổ Tổ lúc này chỉ còn tồn tại bảy quầng sáng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Chẳng qua trong bảy tầng sáng giờ phút này lại vừa có một quầng sáng từ từ mờ đi giống như tùy lúc có thể tiêu tán vậy.
 
- Vương Lâm!
 
Huyền La bị ngăn bên ngoài Tổ Miếu, hướng về phía trong truyền thần niệm Nhưng thần niệm này một đi không trở lại. Đầu lâu của Tiên Tổ không biết là Vương Lâm có thể nghe thấy hay không.
 
Hai tay hắn bắt quyết, lập tức bên ngoài thân thể xuất hiện một vầng sáng tỏa ánh sáng chói mắt như mặt trời cất bước đi về phía trước, ầm ầm tiến vào Tổ Miếu. Nhưng chỉ sau mấy bước, hắn lập tức bị bắn ngược lại, thân thể bị cuốn về phía sau.
 
Trong khi Huyền La không ngừng thử mọi cách thì sâu trong Tổ Miếu, thân thể Vương Lâm đã hoàn toàn khô héo nhìn như xương khô. Bốn phía quanh hắn không còn chút điểm sáng. Ý chí của hắn đã mơ hồ tới không thể phát hiện ra.
 
Vồ số lần thử dung hợp toàn bộ đều thất bại khiến ý chí của hắn giống nhưbị xóa tan.
 
Nơi này vô cùng yên tĩnh, không có chút tiếng động nhưng một lát sau lại có một tiếng hồi âm mơ hồ vang lên.
 
- Vương Lâm!
 
- Vương Lâm!
 
- Vương Lâm!
 
Vương Lâm nhắm hai mắt vẫn không nhúc nhích. Chỉ là sau khi giọng nói này xuất hiện, trong cơ thể như xương khô của hắn có một đám hồng quang lóe lên. Hồng quang này chính là Hồn Huyết trong cơ thể hắn!
 
Ánh sáng lóe lên giống như chiếu rọi chỗ sâu trong Tổ Miếu đen tối này.
 
Thời gian trôi qua không biết đã qua bao lâu, quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ lại tiêu tán bốn luồng sáng nữa chỉ còn ba quầng sáng, khiến cho ánh sáng bao phủ thiên địa cũng giảm đi không ít, khiến cho màn đêm đen kịt lúc này trong mười năm lần đầu tiên còn vẻ bất đồng.
 
Nhưng đêm nay lại hầu như không có ai đi ngủ. Tất cả tộc nhân Thủy Cổ đều nhìn về phía pho tượng Cổ Tổ xa xa thậm chí cả hô hấp cũng như ngừng lại.
 
Ba quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ lại vừa có một quầng sáng như ngọn nến bị gió thổi tắt, lập lòe một chút rồi vụt tan.
 
Lại ít đi một quầng sáng rồi!
 
Chỉ còn hai quầng sáng thôi, Cổ Đạo phân thần của người này đã tiến hành tới hai mươi năm, chẳng lẽ không thể thành công sao.
 
Đến lúc hai quầng sáng này tiêu tán hết… kia lại một quầng sáng nữa biến mất!
 
Tiếng xôn xao bao phủ cả thiên địa bao phủ Thủy Cổ hoàng thành. Hầu như tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khi nhìn quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ biến mất một lần nữa. Lúc này chỉ còn lại một đạo mà thôi!
 
Mà quầng sáng này cũng từ từ ảm đạm đi!
 
- Vương Lâm! Tỉnh lại đi!
 
Huyền La vung quyền đánh thẳng về phía Tổ Miếu, phát ra tiếng rống kinh thiên. Tiếng rống nọ vang vọng cả Thủy Cổ hoàng thành, giống như lôi đình ầm vang, cuối cùng toàn bộ cuốn về phía Tổ Miếu này.
 
Thân thể của hắn lại mạnh mẽ tiến vào phía trong một lần nữa nhưng lại bị luồng lực lượng kia đẩy bật lại, liên tục lui lại phía sau mấy bước. Khuôn mặt Huyền La đầy lo lắng. Hắn đã trải qua Cổ Đạo tam phân thần. Hắn biết trong khi phân thần, chỉ cần quầng sáng bất diệt thì dù sinh cơ không còn, ý thức không còn, nhưng trên thực tế vẫn không phải tử vong mà giống như ngủ say vậy!
 
Một loại ngủ say từ linh hồn. Nếu có thể đánh thức thì chỉ cần quầng sáng vẫn còn thì vẫn còn có thể sinh tồn. Đó cũng chính là nguyên nhân hắn lựa chọn tới hộ pháp cho Vương Lâm!
 
Chỉ khi nào toàn bộ quầng sáng biến mất thì loại ngủ say kia mới chẳng khác gì tử vong chính thức!
 
- Vương Lâm ta là sư tôn Huyền La ngươi mau tỉnh lại!
 
Huyền La gầm thét, truyền tất cả âm thanh vào Tổ Miếu mà hắn vẫn không thể bước vào.
 
Vào lúc giọng nói của hắn vang vọng cả Thủy Cổ nhất mạch, cả Thủy Cổ hoàng thành bộc phát ra tiếng xôn xao lớn. Hầu như tất cả tộc nhân đều nghi vấn người độ kiếp hơn mười năm trong Tổ Miếu là ai!
 
Mà giờ phút này nghi vấn đã có đáp án!
 
Vương Lâm? Tên này hơi quen.
 
Đúng là hắn! Vương Lâm này không phải là người một trăm năm trước giết Đạo Cổ hoàng tôn sao! Không ngờ lại là hắn!
 
Nghe đồn Vương Lâm này chính là mặt trời thứ mười của Tiên Cương đại lục. Trời ạ không ngờ người độ kiếp ở Tổ Miếu lại là Vương Lâm hắn!
 
Trong tiếng gầm rống đầy lo lắng của Huyền La, trong tiếng xôn xao của Thủy Cổ hoàng thành, quầng sáng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ càng ảm đạm giống như lúc nào cũng có thể biến mất vậy.
 
Sâu trong Tổ Miếu, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân bất động, huyết quang bên ngoài thân thể lóe lên càng kịch liệt.
 
Người nào gọi ta… Vương Lâm giống như đang ngủ say, tới một nơi kỳ dị. Nơi đó mơ hồ hắn mờ mịt bước đi. Hắn đi không biết bao lâu cho tới khi mơ hồ nghe thấy phía sau có một giọng nói đang kêu gọi.
 
- Ta là ai.
 
Vương Lâm vẫn mờ mịt như trước nhưng tiếng gọi kia vẫn như ẩn như hiện, khi hắn muốn nghe thì lại không tồn tại nữa.
 
- Ta sao lại ở nơi này.
 
Vương Lâm mê man, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Bầu trời nơi này hôn ám, mặt đất nơi này cũng mông lung. Cả thiên địa giống như bị sương mù bao phủ không thể nhìn thấy những địa phương quá xa.
 
Nơi này là một đống đổ nát.
 
Mặt đất không có chút sinh khí giống như đã bị bỏ hoang vô số năm rồi. Mơ hồ có thể thấy núi non nhưng không có cây xanh, chỉ toàn là tro bụi màu xám.
 
- Ta. là ai.
 
Vẻ mê man trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hắn giống như đã mất đi rất nhiều ký ức, không thể nhớ ra mình là ai, không nhớ nổi vì sao mình lại ở nơi này, không nhớ nổi đây là địa phương nào.
 
- Tỉnh lại. tỉnh.
 
Tiếng kêu mơ hồ kia lại vang vọng rất nhỏ một lần nữa khiến bước chân Vương Lâm sững lại. - Ta hình như nghe được gì.
 
Vương Lâm mê man, muốn quay đầu nhìn lại. Nhưng trong nháy mắt khi hắn muốn quay đầu đột nhiên lại thấy trong sương mù phía trước có một ngọn núi!
 
Trên ngọn núi này có tuyết bảy màu rực rỡ đang rơi xuống, rất đẹp.
 
Ở trên ngọn núi đó có một thân ảnh chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một nam tử, hai tay đang nâng một thi thể. Thi thể tóc dài buông xuống, bị gió gợn lên. Cảnh tượng này lộ vẻ thê lương và bi ai vô cùng.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn thân ảnh nọ. Thân ảnh nọ hắn có cảm giác rất quen thuộc. Loại cảm giác này khiến thân thể hắn run rẩy.
 
Một tiếng gầm thét bi ai tới cực điểm từ trong miệng thân ảnh xa xa trên đỉnh núi truyền ra. Hắn ngẩng đầu gầm thét thê lương với trời cao, tiếng thét vang vọng tám phương, mang theo lực lượng xuyên thấu tiến vào trong lòng Vương Lâm khiến thân thể hắn lun rẩy càng kịch liệt.
 
Trong tiếng gầm rống này chỉ thấy bầu trời hôn ám chấn động, giống như có vô số sóng gợn lan ra cũng có dấu hiệu vỡ vụn, giống như cả bầu trời cũng không thể chống lại tiếng rống này, đang chuẩn bị sụp đổ.
 
- Trời ơi.
 
Thân ảnh trong tiếng rống kia cất lời. Nhưng trong nháy mắt khi hắn nói ra những lời này, bên tai Vương Lâm rõ ràng hiện ra một giọng nói quen thuộc.
 
- Vương Lâm tỉnh lại!
 
Giọng nói này vang vọng, giống như đột nhiên xuất hiện, sau khi xuất hiện liền khiến ngọn núi trước mắt Vương Lâm biến mất, thân ảnh ôm thi thể ngửa mặt lên trời gầm thét cũng biến mất.
 
Thân hình Vương Lâm chấn động, theo tiềm thức quay đầu lại. Trong nháy mắt khi nhìn về phía sau trong đầu hắn ầm vang.
 
Hắn nhớ ra hắn là Vương Lâm. Hắn đang độ kiếp trong Tổ Miếu, tiến hành dung hợp trong lần phân thần thứ hai. Trong nháy mắt khi hắn nhớ ra tất cả, hai mắt hắn không còn vẻ mê man mà được sự sáng suốt thay thế!
 
Cùng lúc đó sâu trong Tổ Miếu, bên ngoài thân hình Vương Lâm đang ngồi khoanh chân mười trượng có một lão già mái tóc bạc trắng, thân thể đang run rẩy đứng đó. Y phục hắn mặc không ngờ lại thuộc về Huyền La!
 
Chẳng qua hình dáng Huyền La không còn vẻ thanh niên mà đã bị năm tháng bao phủ!
 
- Vương Lâm tỉnh lại!
 
Lão già kia gầm lên giọng nói đã khàn khàn.
 
Vương Lâm từ từ mở hai mắt, trong nháy mắt khi nhìn về lão già nọ, khuôn mặt lão già hiện lên vẻ mừng rỡ nhưng không thể chống đỡ nổi luồng phân lực ở nơi này nữa mà bị đánh bay ra khỏi Tổ Miếu.
 
- Sư tôn.
 
Vương Lâm thì thào nhìn về hướng Huyền La rời đi, nhìn hình dáng mái tóc bạc trắng kia. Hắn biết cả đời hắn không thể quên được ân tình này.
 
Hắn ngẩng phắt đầu hai tay bắt quyết. Lập tức bên ngoài thân thể xuất hiện rất nhiều điểm sáng. Những điểm sáng này tụ lại trên đỉnh đầu hắn nhanh chóng hình thành một thân ảnh ánh sáng.
 
Trong chớp mắt khi Huyền La bị bắn khỏi Tổ Miếu, hắn thấy quầng sáng cuối cùng bên ngoài pho tượng Cổ Tổ dần dần biến mất. Nhưng ngay trong tích tắc chuẩn bị biến mất đột nhiên quầng sáng đó ngưng tụ lại đồng thời tỏa ra ánh sáng chói mắt, luồng sáng thứ hai, thứ ba, thứ tư. cho tới luồng sáng thứ mười hai lại đồng thời xuất hiện, ánh sáng tỏa ra vạn trượng!
 
Ngay sau đó luồng sáng thứ mười ba mười bốn. thứ mười tám xuất hiện toàn bộ! Cả Thủy Cổ hoàng thành bị cảnh tượng bất ngờ này khiến trở nên yên tĩnh.
 
Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, tiếng xôn xao ngập trời ầm ầm bùng lên.
 
Trong tiếng xôn xao này chỉ thấy trên pho tượng Cổ Tổ liền xuất hiện luồng sáng thứ mười chín. Sau đó còn có quầng sáng thứ hai mươi, hai mốt hai hai. Cho tới quầng sáng thứ hai mươi bảy hoàn toàn bao phủ pho tượng, ánh sáng tỏa ra bốn phía, sóng gợn lan tới tám phương, chẳng những bao phủ cả Thủy Cổ hoàng thành mà ngày cả ngoài phạm vi Nguyên Thủy Sơn cũng bị ánh sáng và sóng gợn bao phủ.
 
Trên mặt Huyền La hiện lên nụ cười. Hắn không dừng lại ở ngoài Tổ Miếu mà trong lúc hai mươi bảy quầng sáng này lóe lên liền rời khỏi nơi này xuất hiện trên bầu trời, lại khoanh chân ngồi xuống. Hắn biết việc hộ pháp còn chưa chấm dứt, Vương Lâm còn cần phải vượt qua lần phân thần cuối cùng!
 
Bên trong Tổ Miếu, trên đầu Vương Lâm lơ lửng một quầng sáng rất lớn. Quầng sáng này phải lớn hơn tới mấy chục lần so với lần đầu tiên hắn phân thần!
 
Hắn ngẩng đầu, thân ảnh trong quầng sáng cũng ngẩng đầu giống như nhìn xuyên qua Tổ Miếu, nhìn thấy nụ cười của Huyền La trên bầu trời.
 
- Sư tôn.
 
Ánh mắt hai người ngưng tụ với nhau. Một hồi lâu sau Vương Lâm cúi đầu hít sâu một hơi. Lần Cổ Đạo phân thần thứ hai này cực kỳ hung hiểm nhưng trong thời khắc mê man dường như hắn lại chứng kiến tất cả.
 
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên thân ảnh ôm thi thể ngửa mặt lên trời gầm rống thê lương kia.