Với thân phận của Tào Nhất Đấu làm sao có thể biết được phương pháp phân biệt Huyết Hồn đan? Một bảo vật như thế thì không thể có chuyện phương pháp phân biệt mà tất cả các tu sĩ đều biết.
Từ đó, Vương Lâm liền có thể kết luận rằng tất cả những việc như vậy đều là mưu kế của Huyết Tổ.
- Kết hợp giữa việc Diêu Tích Tuyết hào hiệp như vậy cùng với câu trả lời của Tào Nhất đấu, ta có thể xác định rằng Huyết Hồn đan chắc chắn có thật giả. Chỉ có điều phân biệt thật giả có lẽ ngoại trừ cha con Huyết Tổ ra cũng không còn người nào biết nữa. - Một tia sáng lóe lên trong mắt Vương Lâm.
- Viên đan này chắc chắn là giả. Đan thật có thể khiến cho người ta sống lại thì đan giả chắc chắn sẽ giúp cho người ta tử vong. Diêu Tích Tuyết! Ngươi đã ác độc như thế thì đừng trách Vương mỗ vô tình. - Vương Lâm liếc nhìn cây đèn trong tay, vốn định bóp nát. Nhưng hắn chợt nghĩ ra một điều gì đó liền cho vào trong túi trữ vật.
Vương Lâm tu đạo đã mấy trăm năm có được vô số loại pháp bảo và thần thông. Đồng thời, tâm cơ của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Năm đó khi hắn Kết Đan, Bát Cực Ma quân đã từng nói rằng người này lòng dạ độc ác, to gan lớn mật, làm việc quyết đoán, vô tình. Ngoài ra lại có sự can đảm hơn người, thận trọng, ý chí kiên định lại vô cùng giảo hoạt. Chỉ mấy lời nhận xét đó đã lột tả được toàn bộ về Vương Lâm.
Chỉ cần thông qua nét mặt của Diêu Tích Tuyết và lời nói của Tào Nhất Đấu hắn đã có thể phân tích được ra đáp án như vậy. Mà đáp án đó trong mấy ngàn năm qua có lẽ cũng có rất ít người đoán ra được. Chỉ có những lão quái thành tinh mới có thể nhận thấy được âm mưu ở đây.
Cũng giống như khi ở Chu Tước tinh, Vương Lâm thông qua tính cách của hai nữ đệ tử khác nhau mà khám phá ra được Thiên Huyễn vô tình đạo của Liễu Mi. Mặc dù Vương Lâm không có được tư chất tu luyện tốt nhất, nhưng trải qua những năm tháng tôi luyện với biết bao những đau thương nên trí tuệ của hắn cũng tăng lên rất nhiều. Tất cả chuyện đó cũng có nguyên nhân, nó chính là sự cân bằng của thiên đạo.
Tay phải Vương Lâm vẫy nhẹ một cái, túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết liền bay vào trong tay của hắn. Sau khi dụng thần thức đảo qua, số lượng tiên ngọc bên trong đúng như lời đối phương nói. Nó hoàn toàn đủ cho hắn hâp thu tới Anh Biến hậu kỳ.
- Ba ngày. - Vương Lâm hít một hơi thật sau. Hắn nhấc chân trái dậm nhẹ một cái.
Một vầng ánh sáng màu đen lóe lên. Vương Lâm lập tức chìm vào lòng đất.
Sâu trong lòng đất, Vương Lâm ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền. Xung quanh hắn đặt vô số tiên ngọc trong túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết. Lúc này, chỗ tiên ngọc đó bị hắn hấp thu với một tốc độ điên cuồng. Từ mảnh tiên ngọc nhanh chóng biến thành bụi.
Tu luyện tới Anh Biến hậu kỳ cần có một số lượng tiên ngọc khổng lồ. Vương Lâm không hề ngừng nghỉ lấy một chút. Hắn tập trung toàn bộ tinh thần mà hấp thu tiên lực. Sau khi tiên lực vào trong cơ thể, Vương Lâm cũng không có thời gian dung hợp mà dùng kết cấu yêu tinh để tích lũy.
Hắn ở bộ lạc Luyện Hồn nghiên cứu yêu tinh đã lâu vì vậy mà hiểu nó rõ như trong lòng bàn tay. Nếu yêu lực có thể cô đọng thành tinh thể thì tiên lực hiển nhiên là có thể.
Lúc trước hắn không muốn lãng phí tiên ngọc để thử. Nhưng vào lúc này, tiên ngọc đã đủ nên sau khi Vương Lâm thử một lúc, tiên lực tích lũy tới một mức độ nhất định liền bắt đầu thay đổi. Sau một thời gian không ngừng ngưng kết, một thứ giống hệt như yêu tinh nhưng lại tỏa ra tiên lực xuất hiện trong cơ thể Vương Lâm.
Cái này có thể gọi là Tiên tinh. Trong Tiên tinh có được tiên lực tương đương với một phần mười số lượng tiên ngọc có trong túi trữ vật của Diêu Tích Tuyết. Quá trình hấp thu của hắn vẫn tiếp diễn.
Sau ba ngày, vào lúc mặt trăng màu tím lên cao, ngoài quân doanh ngàn dăm, trên ngọn cổ sơn, Diêu Tích Tuyết lặng lẽ đứng ở đó. Trên bầu trời ánh trăng tỏa xuống những tia sáng yêu dị trên mặt đất. Ánh mắt Diêu Tích Tuyết nhìn về phía xa, trong mắt có chút gì đó lo lắng.
- Thời gian sắp tới rồi, chẳng lẽ người đó đổi ý hay sao? - Diêu Tích Tuyết cau mày.
Đúng lúc đó, từ phía xa chợt có một đạo cầu vồng giống như một tia chớp nhanh chóng bay tới. Hai mắt của Diêu Tích Tuyết sáng ngời. Chỉ thấy tốc độ của đạo cầu vồng cực nhanh, trong nháy mắt đã tới nơi rồi dừng lại. Sau đó, nó rơi xuống đỉnh núi hóa thành Vương Lâm. Vương Lâm cũng mặc một bộ quần áo trắng. Tóc hắn bị gió thổi tạo nên một cảm giác phiêu dật.
- Ngươi tới đúng lúc lắm. Bây giờ ta phải mở một trận pháp tránh cho người ta nhận ra sự khác lạ ở đây. - Diêu Tích Tuyết vừa nói vừa vỗ vào túi trữ vật, xuất ra mấy pho tượng đỏ như máu.
Những pho tượng đó cũng không lớn chỉ khoảng chừng ba tấc. Bên ngoài mỗi pho tượng lại điêu khắc một số loại thú dữ tợn mà Vương Lâm chưa từng thấy bao giờ. Một mùi tanh từ trên những pho tượng từ từ tỏa ra.
Diêu Tích Tuyết kết ấn, miệng đọc khẩu quyết. Sau đó, nàng cắn đầu lưỡi rồi vẽ vào không trung một cái ký tự. Hai tay nàng vỗ nhẹ một cái, ký tự liền to lên ước chừng trăm trượng rồi in lên trên cổ sơn.
Cùng lúc đó, cả đám pho tượng tự hành động bay về bẩy điểm xung quanh. Sau đó, từng luồng ánh sáng đỏ như máu lóe lên rồi chúng chui vào trong lòng đất.
Trong nháy mắt khi pho tượng chui vào trong lòng đất trên cả cổ sơn chợt xuất hiện một nguồn lực kỳ lạ. Vương Lâm cảm nhận một cách cẩn thận thì thấy ký tự đó cũng chỉ có tác dụng dẫn dắt mà thôi. Mang tới tác dụng chính thức chỉ có bảy pho tượng vừa rồi. Nguồn lực vô hình đó nếu Vương Lâm không ở gần trong phạm vi trăm trượng chắc chắn không thể phát hiện ra.
Thần thức Vương Lâm tản ra xung quanh liền ngạc nhiên phát hiện ra rằng thần thức không thể nhìn thấy bản thân.
Hiện tượng như vậy suốt quãng đường tu luyện của Vương Lâm đây là lần đầu tiên gặp phải. Mặc dù hắn vẫn có thể điều khiển được thần thức nhưng cho dù thế nào hắn cũng không thể tìm kiếm được thân ảnh của mình trên cổ sơn.
Quang cảnh trong thần thức giống như đang nhìn vào gương. Mặc dù bản thân có thể thấy tất cả mọi thứ trong gương nhưng lại không thể thấy hình ảnh của mình.
- Không cần phải thử. Trận pháp này cho dù Yêu Tương cũng không thể phát hiện. - Diêu Tích Tuyết lạnh lùng nói.
Vương Lâm thu hồi thần thức mà cảm thấy vô cùng bội phục. Hắn nói:
- Trận pháp này là do phụ thân Huyết Tổ của ngươi sáng tạo ra?
- Đúng thế! - Diêu Tích Tuyết vừa nói, tay phải vừa sở vào túi trữ vật một cái. Ngay lập tức trong tay nàng xuất hiện một cái la bàn đỏ như máu. Sau đó, nàng xoay người nhìn về phía Vương Lâm, nói:
- Nhớ kỹ những gì chúng ta đã nói. Khi yêu khí tăng lên đến mức cao nhất thì La bàn sẽ tỏa ra ánh sáng đỏ như máu. Nó chỉ diễn ra trong khoảng một nhịp hô hấp mà thôi. Ngươi phải chú ý bám sát theo ta.
Vương Lâm gật đầu không nói gì. Diêu Tích Tuyết trầm ngâm một chút rồi lại nói:
- Chờ khi trở về, ta sẽ đưa số tiên ngọc còn lại và lệnh bài Huyết Phủ cho ngươi. Mặc khác còn có cả phương pháp chính xác sử dụng Huyết Hồn đang ta cũng sẽ cho ngươi.
Đang nói chợt thấy ánh sáng tím tỏa ra từ mặt trăng tăng mạnh. Trong nháy mắt, ánh sáng tím tràn ngập không gian. Chỉ trong tích tắc cả mặt đất như bị phủ bởi một lớp ánh sáng màu tím. Trên mặt đất hoàn toàn biến thành màu tím.
Cùng lúc đó, la bàn của tỏa ra ánh sáng đỏ như máu rực rỡ. Ánh sáng màu đỏ chẳng khác nào một thanh kiếm xuyên qua vầng ánh sáng tím. Mặc dù rất nhỏ nhưng lại hết sức cứng cỏi.
- Đi! - Diêu Tích Tuyết quát lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy thẳng vào trong làn ánh sáng đỏ. Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, thân hình hắn cũng như một tia chớp mà bám theo Diêu Tích Tuyết lao vào trong ánh sáng đỏ. Trong khoảng khắc hai người tiến vào, ánh sáng màu đỏ liền biến mất, ngay cả la bàn trên mặt đất cũng không thấy tăm hơi.
Trên mặt đất lúc này, ánh sáng tím cũng từ từ tan dần, cuối cùng hoàn toàn quay trở lại vầng trăng.
Cứ nửa năm một lần ánh trăng tím lại tỏa ra mạnh nhất.
Vương Lâm đã rất nhiều lần di chuyển bằng truyền tống trận nên có một sự chống cự rất cao đối với nó. Trong nháy mắt khi tiến vào trong ánh sáng đỏ, hắn liền phát hiện ra đây chính là một cái truyền tống trận.
Đúng như lời Diêu Tích Tuyết nói thì đã có người bố trí một cái điểm truyền tống ở nơi nào đó từ trước. Vì vậy mà chỉ cần mở điểm truyền tống ra là có thể ở bất cứ nơi đâu mà đi vào. Có một điều hiển nhiên là phải ở trong Yêu Linh chi địa mới có thể truyền tống thành công.
Sau khoảng thời gian truyền tống ngắn ngủi, Vương Lâm liếc mắt thấy dưới chân có từng vết máu tươi đang di chuyển một cách nhanh chóng. Những dấu máu đó tạo thành một cái trận pháp. Thời gian khôi phục của Diêu Tích Tuyết chậm hơn Vương Lâm khoảng chừng nửa lần hô hấp. Sau khi nàng tỉnh lại thì vết máu dưới chân cũng biến mất.
"Quỹ tích của trận pháp cùng với trận pháp do mấy pho tượng tạo ra có điểm giống nhau. Hiển nhiên chúng đều do một người tạo ra. Huyết Tổ quả nhiên là một nhân vật phi thường. Không ngờ, lão có thể bố trí ở đây một cái truyền tống trận. Tuy nhiên, nếu cho ta thời gian, ta cũng có thể bố trí một cái truyền tống trận như vậy." - Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên nhìn quanh.
Khung cảnh nơi đây chẳng khác gì trong tinh không, không hề có trời hay đất. Xung quanh chỉ có toàn ánh sáng mà thôi. Đưa mắt nhìn quanh có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong tầm mắt.
Một con đường nhỏ cách đó khoảng chừng mười trượng quanh co khúc khuỷu kéo dài ra xa. Nơi này không có mặt đất nên con đường đó lơ lửng giữa không trung. Mà nó cũng không phải đứng yên bất động. Nhìn kỹ nó hơi dao động theo một quy luật nào đó.
Vị chí Vương Lâm đứng là một khoảng đất trống cao chừng trăm trượng. Trận pháp đó được đặt trên cái bình đài này.
Theo sự quan sát của Vương Lâm thì Diêu Tích Tuyết chắc chắn đã tới đây nhiều lần. Nàng khoanh chân ngồi xuống trên bình đài, nói với Vương Lâm:
- Ngồi xuống ngưng thần, cảm ngộ ý cảnh của bản thân mà tạo ra ấn ký. Như thế thì mới có thể bước trên con đường Tôn Thú. - Nói tới đây, nàng nhắm hai mắt lại bắt đầu thổ nạp.
Vương Lâm quan sát chung quanh sau đó nhìn theo con đường nhỏ uốn lượn về phía trước. Ánh mắt hắn chăm chú ngưng thần nhìn về phía đó.
Đúng lúc này, hai mắt Vương Lâm chợt mở to. Đó nào phải là con đường mà rõ ràng là cơ thể của một con giao long. Nhớ lại lời nói của Diêu Tích Tuyết lúc trước thì con giao long đó có tên là Tôn Long.
- Trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti không hề có một chút nào về con thú này. Nếu không chắc chắn hắn đã phỉa biết rằng nơi có loại thú như vậy là đâu. Hiển nhiên là con cự thú này không phải tự nhiên xuất hiện ở đây. Chắc chắn là có người sử dụng thuật thần thông để bố trí. Rốt cuộc là ai mà có được thần thông biến con thú đó trở thành một con đường?
Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hai mắt của hắn chớp chớp trầm ngâm một lúc. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn Diêu Tích Tuyết, thầm nghĩ:
- Nếu muốn nhớ được phương pháp thì cứ moi từ miệng nàng là biết được.
Hắn suy nghĩ một chút rồi khoanh chân ngồi trên bình đài, ổn định tâm thần. Đúng vào lúc hắn đang chuẩn bị chìm vào trong ý cảnh thì trong đầu hắn chợt có một ý nghĩ xuất hiện.