Tiên Nghịch

Chương 922: Thanh quang thuẫn


Ấn ký kia là một con rồng ẩn trong mây, cả thân thể nó là màu xanh trông giống như một con thanh long. Bên trong thuẫn này tràn ngập Cổ Thần khí, nhưng nó lại bị ấn ký kia ngăn trở, khiến cho khí tức Cổ Thần không thể tràn ra nhiều, thuỷ chung bị giam cầm ở phía trong tấm thuẫn, không thể tiết ra ngoài.
 
Trầm ngâm thật lâu, Vương Lâm nâng tay phải lên hướng về ấn ký kia bỗng nhiên điểm tới.
 
Khoảnh khắc ngón tay hắn đụng đến, ấn ký kia lập tức có một trận lực phản chấn hùng mạnh ầm ầm truyền ra, hình thành một cỗ lực lượng rất lớn, ầm một tiếng khiến cho ngón tay Vương Lâm bị đẩy văng ra.
 
Thanh quang tiểu thuẫn chấn động, kịch liệt loé ra thanh quang, trong phút chốc thanh quang chiếu sáng đạt tới đỉnh không ngờ hoá thành một con thanh long.
 
Thanh long này thân mình dài hơn mười trượng, bao phủ hơn nửa cái cung điện, thoạt nhìn một thân vảy rồng cực kì rực rỡ, uốn lượn gấp khúc, cũng tràn đầy uy nghiêm , giờ phút này nó mở miệng ra mang theo một tiếng rít gào hướng về Vương Lâm cắn tới.
 
- Nghiệt súc!
 
Hai mắt Vương Lâm lạnh lùng, tay phải vỗ vào hư không một chưởng, lập tức có một cỗ cuồng phong gào thét mà đến, quét ngang thanh long kia, lại lấy tốc độ sét đánh đồng loạt bao vây thân thể thanh long kia đang muốn bóp nát.
 
Nhưng tại giờ khắc này hai mắt thanh long kia lộ ra thanh quang dày đặc, thân mình nhoáng lên một cái, không ngờ từ trong cơ thể nó lại phân ra một đạo thanh khí, cấp tốc hoá thành một phân thân thanh long khác nhằm thẳng hướng mi tâm Vương Lâm cắn đến.
 
Vương Lâm cười lạnh, toàn thân hắn mạnh nhất chính là chỗ mi tâm này, nếu con mắt thứ ba mở ra cho dù là thân thể Cổ Thần cũng không chống đỡ nổi, càng không cần phải nói có ngày đó hay không.
 
- Muốn chết!?
 
Phía trên mi tâm của Vương Lâm liền có một đạo khe hở bỗng nhiên mở ra, trong khe hở này lộ ra hồng quang chói mắt, nó mở ra trông giống như một hắc động tản ra một lực hút hùng mạnh lao thẳng đến thanh long kia bao phủ.
 
Hai mắt thanh long lộ ra tia rung động gầm nhẹ một tiếng định rút lui, nhưng khoảng cách từ thân mình nó đến mi tâm của Vương Lâm quá gần, lúc này mới lui ra phía sau dĩ nhiên là không kịp, khoảnh khắc con mắt thứ ba của Vương Lâm mở ra, nó liền trực tiếp hoàn toàn bị hút vào trong.
 
Chỉ có từng trận long khiếu dư âm còn vờn quanh trong cung điện.
 
Bản thể con thanh long trong tay Vương Lâm liền trở nên uể oải, hào quanh liền ảm đạm. Vương Lâm bóp nhẹ một cái, bịch một tiếng nó hoá thành nhiều điểm thanh quang hướng bốn phía tản ra, cuối cùng cũng tiêu tan. Ở trên tay phải Vương Lâm xuất hiện một mảnh vỡ bằng ngón tay cái.
 
Trên mảnh vỡ này chạm trổ một con thanh long rất sống động, nếu có phàm nhân nhìn thấy tâm thần chắc chắn sẽ bị chấn động.
 
Vương Lâm cầm mảnh vỡ nhìn kĩ vài lần, tại mặt trên hắn cảm nhận được khí tức của nó và ấn ký Chu Tước ở mi tâm có chút giống nhau.
 
- Tứ Thánh Tông có Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, phải chăng toái phiến này là vật thuộc loại Thanh Long Thánh Tông?!
 
Trầm ngâm một lát Vương Lâm đem toái phiến thu vào túi trữ vật, ánh mắt dừng ở trên thanh quang tiểu thuẫn.
 
Không còn ấn ký Thanh Long, nhưng trong thuẫn bài khí tức Cổ Thần vẫn lượn lờ không có tràn ra ngoài, Vương Lâm cau mày cẩn thận xem xét, lập tức hai mắt nhíu lại.
 
Tại phía trước thuẫn bài, ấn ký Thanh Long đã bị huỷ, nhưng lúc này lại có một đoàn khí xoáy màu xanh tụ lại chậm rãi xoay tròn, trước kia trên chỗ này bị ấn ký Thanh Long bao phủ khiến cho Vương Lâm chưa từng phát hiện thấy, giờ phút này ấn ký biến mất lập tức làm cho khí xoáy này lộ ra.
 
Luồng khí xoáy này không mạnh nhưng dưới sự quan sát tỉ mỉ, Vương Lâm mơ hồ nhận ra trong khí xoáy có một đạo nguyên lực lượn lờ, nguyên lực này không có tính công kích mà là một đạo thần niệm.
 
Thần niệm này và khí tức Cổ Thần giao hoà cùng một chỗ, không biết vì sao chúng lại quỷ dị cùng trộn lẫn với nhau, gần như tuy hai mà một như vậy. Cần phải biết rằng sự dung hoà thần niệm này cần phải có khí tức của Cổ Thần mới giải trừ được, nếu không tất cả tu sĩ cũng đều không thể đem thần niệm này tách ra được .
 
Về phần tu sĩ đạt tới bước thứ ba có thể tách rời được thần niệm này hay không Vương Lâm cũng không biết, nhưng hắn chắc chắn với tu vi của Phù Phong Tử là không thể làm được việc này. Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân làm cho thần niệm giữ lại đến nay.
 
- Đem thần niệm lưu lại trong tiểu thuẫn… việc này có chút kì dị!
 
Vương Lâm mắt lộ ra trầm ngâm, nếu không đem thần niệm này phá hủy thì khí tức Cổ Thần không thể tràn ra ngoài, nói như thế thì uy lực của tấm thuẫn này căn bản là không thể toàn bộ phát huy.
 
Trầm ngâm một lát, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nâng ngón trỏ tay phải lên, tại mi tâm Cổ Thần tinh điểm chậm rãi hiện ra xoay tròn, lập tức liền có Cổ Thần lực tràn ngập, ngưng tụ trên ngón trỏ. Nháy mắt ngón trỏ tay phải Vương Lâm như thiểm điện nhanh chóng điểm thẳng tới khí xoáy bên trong lỗ nhỏ trên tấm thuẫn này.
 
Nháy mắt khi ngón tay hắn đụng tới khí xoáy kia, vương tộc Cổ Thần lực ngưng tụ trên đầu ngón tay nháy mắt giống như sóng dữ, tấn công trực tiếp lên khí xoáy kia.
 
Trong phút chốc, cỗ khí tức Cổ Thần trên thuẫn bài truyền ra một phảng phất run rẩy, nhanh chóng nổi lên sóng gió, ngưng tụ về ngón tay Vương Lâm.
 
Cùng lúc đó, theo khí tức Cổ Thần kịch biến, thần niệm bên trong giao thoa nhau nhất thời bị tách ra. Lập tức trong thần thức Vương Lâm liền có một thanh âm uy nghiêm vang vọng.
 
- Lão phu Thanh Long Thánh Hoàng, tại Vũ chi tiên giới gặp nạn, người đến cứu ta sẽ được phong Thanh Long đệ nhất. Người đem tin tức của lão phu cho Thanh Long Thánh Tông, cũng sẽ được Tứ Thánh Tông làm cho một việc. Hơi thở của lão phu yếu nhược, sợ là kiên trì không được bao lâu nữa. Hi vọng người nhận được thần niệm này nhanh chóng tới cứu.
 
Thân mình Vương Lâm chấn động, chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều lắm thì thần niệm trong thanh quang tiểu thuẫn liền tiêu tan. Khí tức Cổ Thần trong nháy mắt điên cuồng bộc phát ra ngoài.
 
Khí tức Cổ Thần trong tiểu thuẫn không biết bị áp chế nữa, giờ phút này bùng nổ, lập tức liền hình thành một cỗ phong bạo quét ngang qua. Vương Lâm biến sắc, giữ chặt lấy thanh quang thuẫn, thân mình nhoáng lên một cái liền ra khỏi cung điện, đứng giữa không trung.
 
Khoảnh khắc thân mình hắn xuất hiện, khí tức Cổ Thần từ trong tấm thuẫn hoàn toàn phát tiết ra ngoài, khí tức này rất nồng đậm, mặc dù là Vương Lâm cũng không khỏi chấn động.
 
Chỉ thấy vô tận khí tức Cổ Thần phát tiết ra, không ngờ nó lại hoá thành một hư ảnh Cổ Thần khổng lồ bao phủ cả trời đất, phía trên mi tâm của hư ảnh Cổ Thần này mơ hồ có một đám tinh điểm xoay tròn lượn lờ, nhưng không nhìn rõ được rốt cuộc là có mấy tinh.
 
Giờ phút này, lúc đầu chỉ có tiểu thuẫn bằng bàn tay, nhưng sau từng trận thanh quang loé ra nó bỗng nhiên phóng đại lên, gần như nháy mắt đã to lên đến mấy trượng, nhìn bộ dáng nó chắc là vẫn còn đang không ngừng to lớn thêm nữa.
 
Cùng với sự khuếch trương này, từng trận lực lượng vô biên theo đó mà tràn ngập, thuẫn bài kia lại dần dần lớn lên, tới cuối cùng không ngờ tiểu thuẫn kia đã đạt tới kích thước trăm trượng, từng trận áp lực không thể tưởng tượng điên cuồng giáng vào thiên địa.
 
Xa xa, Trần Đạo Tam Tử đã sớm phát hiện ra, đang bay nhanh đến đây. Từ xa nhìn lại, trong mắt lại lộ ra một tia rung động. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm dĩ nhiên cực kì biến thái không thể tin nổi.
 
- Đây là loại pháp bảo gì vậy?
 
- Pháp bảo này hình thuẫn chắc là một kiện bảo vật phòng ngự, chỉ có điều bảo vật này không khỏi hơi lớn hơn bình thường một ít. Các ngươi xem bảo vật này sau khi biến ảo lại tạo ra linh khí, mà linh khí này gần như đầu đội trời chân đạp đất, linh khí loại này lão phu chưa nghe thấy bao giờ - Chắc là Vương đạo hữu mới đoạt được pháp bảo này liền đến đây, lúc này đang tế luyện.
 
Trần Đạo Tam Tử nhẹ giọng nói chuyện với nhau, nhưng đối với việc này cũng chỉ đoán được vài phần.
 
Ở những nơi xa hơn trên Thuỷ Linh tinh các tu sĩ đang tĩnh toạ tâm thần đều bị chấn động, run rẩy bừng tỉnh. Tu vi của bọn họ thấp, lúc này chỉ có thể cảm giác giữa trời đất tràn ngập một cỗ áp lực khó có thể tưởng tượng, tất cả đều không dám có một ý niệm để hoạt động thân mình, phảng phất như chỉ cần chính mình vừa di động thì hôm này chính là ngày chính mình bị nghiền nát đương trường.
 
Thiếu nữ Thuỷ Linh vốn đang ngồi khoanh chân tĩnh toạ, trước người nàng đặt một đôi chuông càng xem càng thấy thấy thích thú, nhưng vào lúc này đột nhiên liền cảm nhận được sự uy nghiêm trong trời đất kia. Khi cảm nhận được cỗ áp lực này nháy mắt liền có một đạo lam quang dịu dàng từ ngực nàng tràn ngập toàn thân ngăn cản áp lực.
 
Được lam quang bảo vệ nhưng Linh nhi vẫn cảm thấy không khoẻ, nàng nhíu đôi mi thanh tú, đứng dậy đi ra khỏi phòng hướng về phía xa nhìn lại, vừa nhìn ra nàng thấy một hiện tượng khiến cho cái miệng nhỏ nhắn mở to ra liếc mắt một cái không thể tin nổi.
 
Ánh mắt nàng nhìn thấy ở cuối chân trời một hư ảnh người khổng lồ, thân mình nửa ngồi xổm, nhưng như thế cũng đã là đầu đội trời chân đạp đất, nếu mà ngươi khổng lồ này hoàn toàn đứng dậy chỉ sợ là một chân nó dẫm xuống thì cả Thuỷ Linh tinh này sẽ tan vỡ.
 
Đám người Đầu To giờ phút này cũng lập tức bay ra, nhìn thấy cảnh tượng trên không trung lập tức tất cả thoáng chốc ngây người, còn Lôi Cát thì thân mình run rẩy ánh mắt lộ ra tia sùng kính. Nhìn tấm thuẫn sau khi biến ảo hoá thành hư ảnh thật lớn, hắn liền nhớ đến ở trên Cự Ma tinh, hoàng tộc cũng có một thánh tổ vật, người khắc trên đó chính là người khổng lồ trước mặt!
 
Phù Phong Tử là người đầu tiên phát hiện ra hiện tượng dị thường, lúc này hắn đang đứng giữa không trung, thần sắc cực kì phức tạp nhìn tấm thuẫn rất lớn bên cạnh Vương Lâm. Thuẫn bài đó là do hắn năm đó cùng cừu nhân sau một trường chém giết mới đoạt được, sau khi suy nghĩ một chút hắn liền nghĩ vật ấy và Tứ Thánh Tông sợ là có chút liên hệ.
 
Hắn sẽ không dễ dàng mà đưa ra vật đó, nhưng mà lúc trước cũng là vì chạy trối chết mới phải cắn răng xuất ra. Về phần ấn ký Thanh Long trên đó hắn có thể loại bỏ, nhưng với tu vi của hắn cũng nhìn ra phía dưới Thanh Long ấn kia là một chỗ khí xoáy, khí xoáy kia tụ lại mặc cho hắn dùng biện pháp nào cũng thuỷ chung không thể phá vỡ được, cuối cùng chỉ có thể duy trì trạng thái ban đầu không thể thay đổi.
 
Nhưng giờ phút này hắn lại không nghĩ rằng thuẫn bài này vừa đến trong tay Vương Lâm phong ấn xoáy tụ liền bị mở ra, nội tâm phức tạp, hắn đối với Vương Lâm vô hình chung càng tăng thêm sự kiêng kị.
 
- Vương Lâm này thật không đơn giản, đi theo bên người hắn cũng không tính là bôi nhọ quá mức thân phận của Phù PhongTử ta.
 
Phù Phong Tử thở dài.
 
Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng nhìn chằm chằm tấm thuẫn vẫn còn đang không ngừng lớn lên kia. Giờ phút này, tấm thuẫn dĩ nhiên so với trăm trượng lúc trước bây giờ đã to hơn nhiều, đã đạt tới gần ba trăm trượng.
 
Nếu ở gần nhìn vào, thuẫn bài này giống như một bức tường cao, người thợ làm ra nó thật thô ráp, nhưng nó không cho phép bất cứ ai dám coi thường uy lực của tấm thuẫn này.
 
Đây mới là pháp khí Cổ Thần.
 
Hư ảnh Cổ Thần sau thuẫn bài không ngừng theo nó mà lớn lên, thân mình cũng dần dần trở nên khổng lồ hơn, cuối cùng nó lớn tới mức tất cả mọi người trên Thuỷ Linh Tinh đều có thể nhìn thấy.
 
Ngay trong nháy mắt này, tấm thuẫn ông một tiếng, đình chỉ bành trướng, Cổ Thần phía sau nó chậm rãi cúi đầu, đầu hắn liền bao trùm cả một khoảng không.
 
Tinh điểm xoay tròn phía trên mi tâm dần dần chậm lại cuối cùng phịch một tiếng hoàn toàn dừng lại.
 
Ở khoảnh khắc dừng lại này hai mắt Vương Lâm tuôn ra tinh quang lộ ra vẻ mừng như điên xen lẫn vẻ khiếp sợ - Đây… Đây là….