Phía trước Vương Lâm xuất hiện hai người, một nam một nữ. Tướng mạo của nam nhân tiên phong đạo cốt, cực kỳ anh tuấn. Lúc này người này đang mang theo vẻ tươi cười nhìn về phía Vương Lâm.
Phía sau y là một nữ tử có ánh mắt rất dịu dàng, nhưng lại lộ ra đôi chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm có thể đến được nơi này.
Hai người này chính là Vân Tiên đạo lữ.
Thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng nổi lên cảnh giác. Lúc này tu vi của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có thể coi là lúc suy yếu nhất kể từ khi bước vào Tiên phủ này. Chỉ cần hơi vô ý sợ rằng sẽ mất mạng như chơi.
Sắc mặt không đổi, Vương Lâm lùi lại phía sau đến bên cạnh của một cấm chế, ôm quyền nói:
- Tham kiến Vân Tiên tiền bối!
Khi đang nói, ánh mắt Vương Lâm tùy ý đảo qua bên sau của Vân Tiên đạo lữ. Không thấy bóng dáng của Chu Dật khiến đáy lòng hắn trầm xuống.
- Cấm chế thuật của tiểu huynh đệ quả nhiên huyền diệu. Xem ra trước đây Vương mỗ đã xem thường ngươi rồi!
Vương Nguy cười nói. Đối với Vương Lâm, hắn cũng không hiểu biết nhiều, những sự tình liên quan đến Vương Lâm, Chu Dật cũng chưa từng nhắc đến. Dưới nhận thức của Vương Nguy, Vương Lâm có thể một đường phá vỡ cấm chế để đến nơi này đã chứng minh trình độ hiểu biết về cấm chế của người này đã đạt tới đăng phong tạo cực.
Về phần thương thế trên người Vương Lâm, Vương Nguy tự nhiên cũng đã nhìn ra.
Vân Tiên đạo lữ này dưới con mắt của Vương Lâm xem ra rất quỷ dị. Rõ ràng khi Tiên phủ mở ra, mọi người cùng một lúc tiến vào, hẳn là hai người này cũng phải cùng bị hút vào trong Bình giới mới đúng. Nhưng mãi cho tới khi Bình giới sụp đổ, Vương Lâm vẫn chưa hề thấy hai người này xuất hiện nhưng lúc này đột nhiên lại hiện ra nơi đây.
Không muốn nói chuyện nhiều với hai người này, vả lại Chu Dật không có ở đây, trong lòng Vương Lâm cũng nổi lên tính toán. Hơn nữa thương thế của hắn lúc này chưa hồi phục, trong lúc lui ra, hắn bình tĩnh mở miệng nói:
- Hai vị tiền bối, nếu không có chuyện gì nữa thì vãn bối xin cáo từ.
Nói xong, thân mình Vương Lâm lập tức cấp tốc lui về phía sau, thoát đi ra bên cạnh, tiến về nơi cất chứa linh đan diệu dược.
Vẻ mặt tươi cười của Vương Nguy vẫn không thay đổi, chỉ là hơi khẽ lắc đầu, cũng không ngăn cản hắn. Mãi cho tới khi bóng dáng của Vương Lâm biến mất ở trong những cấm chế xung quanh thì mới khẽ cười nói:
- Tiểu tử này thật thú vị!
Đạo lữ Hồ Quyên bên cạnh hắn cũng cười nói:
- Tính cách của tên Vương Lâm này rất cẩn thận, vốn định cùng hắn nói chuyện một chút nhưng lại bị chàng dọa đi rồi!
Vương Nguy cười lên ha hả nói:
- Hắn cũng không phải là bị ta dọa cho bỏ chạy mà là định đi chỗ khác. Ngươi nhìn vừa rồi hắn bước vào cấm chế thuần thục như mây bay nước chảy, không chút đình trệ nào, cấm chế kia cũng không bị phát động. Người này hoặc là đối với nơi này vô cùng quen thuộc hoặc là cấm chế thuật đã siêu qua sự tưởng tượng của ta.
Hồ Quyên nhìn chỗ Vương Lâm vừa biến mất, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hạ giọng nói:
- Với tuổi tác của hắn, thiếp tình nguyện tin rằng hắn đối với nơi này đã cực kỳ quen thuộc.
Vương Nguy mỉm cười nhìn Hồ Quyên cười nói:
- Thấy hắn thoải mái vượt qua cấm chế như thế nên trong lòng có chút không tâm phục khẩu phục sao? Tuy nhiên ta cũng đồng ý với điều nàng vừa nói, hắn đúng là đối với nơi này cực kỳ hiểu rõ, như thế lại càng thú vị.
- Có cái gì không phục đâu cơ chứ. Chàng đó, đến tuổi này rồi mà cả ngày luôn trêu chọc thiếp!
Hồ Quyên che miệng cười, hai mắt như trăng lưỡi liềm, nhìn rất xinh đẹp.
Vương Nguy nghe vậy cũng mỉm cười, thần sắc lộ ra vẻ cơ trí, nói:
- Trước đó chúng ta đã đoán rằng Kiếm linh kia đến nơi này cùng đồng bạn chứ không phải là đi một mình. Nếu ta đoán không sai thì đồng bạn của Kiếm linh kia chính là hắn!
Hồ Quyên ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Nếu đúng như chàng nói thì cũng tốt! Như thế thì hắn cũng không phải là địch nhân!
- Nhìn lộ tuyến vừa rồi của hắn thì nếu đúng là đối với nơi này thông thạo, sẽ là đi tới nơi cất chứa đan dược của Tiên Đế. Chúng ta đi xem một cái là biết liền. Kiếm linh cũng ở nơi đó, giữa hai người bọn hắn nhất định có một số bí mật!
Vương Nguy cười cười, thân mình nhoáng lên, đi về trước.
Hồ Quyên nhìn theo Vương Nguy, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Đối với hết thảy những phân tích và tính toán của Vương Nguy, Hồ Quyên phần lớn đều rất tin tưởng. Nàng nhẹ nhàng nâng chân, liền tiến tới đi bên cạnh Vương Nguy.
Vương Lâm lùi lại xuyên qua một khu vực cấm chế. Mức độ cấm chế ở tầng thứ sáu này càng thêm phức tạp, do đó cũng ảnh hưởng không nhỏ đến tốc độ của Vương Lâm. Có một số cấm chế có thể nháy mắt vượt qua nhưng cũng có nhiều cấm chế, hắn phải cẩn thận phân tích tính toán rồi mới có thể đưa chân bước tới.
Sau bảy ngày, Vương Lâm từ bên cạnh một chỗ bán nguyệt, tiếp cận được nơi cất chứa dược vật.
Dựa theo ghi chép trong địa đồ ngọc giản, nơi đây là một phòng luyện đan. Bên trong có một truyền tống điểm, có thể tiến vào nơi cất chứa đan dược. Từ xa nhìn đã thấy phòng luyện đan này, Vương Lâm nhẹ nhàng tiến về phía đó.
Trong khi tiến tới, thần thức Vương Lâm tràn ra bốn phía nhưng vẫn chưa tản ra quá xa mà chỉ là quan sát những cấm chế xung quanh. Thông qua dao động của cấm chế, hắn liền có thể biết được xung quanh có có ai đang tới hay không. Phòng luyện đan này không lớn, bên cạnh còn có một dược viên, tuy nhiên hiện tại dược viên này chỉ còn lại cỏ dại khô héo. Trong khi đi tới, Vương Lâm dần tiến vào trong dược viện này. Đột nhiên thân mình Vương Lâm dừng lại, nhìn chằm chằm vào phòng luyện đan phía trước. Hắn mơ hồ cảm giác được cấm chế nơi này và giới thiệu trên bản đồ có chút không giống nhau.
Một đường đi tới tầng thứ năm, toàn bộ giới thiệu trong ngọc giản đều chính xác. Duy nhất ở nơi này có một chút sai khác. Lời giải thích duy nhất là cấm chế nơi này đã bị người ta động tay chân.
Thần sắc Vương Lâm dần trở nên âm trầm, sau khi trầm ngâm một lúc, hai mắt hắn chợt lóe lên. Sau hồi lâu cẩn thận phân tích sự cải biến này, hắn mơ hồ có thể nhìn ra đôi chút manh mối nhưng càng nhìn ra chút manh mối này thì hắn càng nhíu mày.
Dưới con mắt của hắn, cấm chế bên ngoài đan phòng phía trước đã tăng thêm một số cấm chế so với ban đầu, chỉ hơi biến hóa mà thôi. Nhưng kỳ quái chính là, sau khi tăng thêm cấm chế, không ngờ lại kết hợp một cách hoàn mỹ đến độ không thể tin nổi với cấm chế đã tồn tại từ đầu.
Cấm chế thuật thiên biến vạn hóa. Mỗi người thi triển cấm chế có tính cách, lịch duyệt, tu vi cùng với sự hiểu biết về cấm chế khác nhau, nên khi thi triển cùng một loại cấm chế thì dù nhìn bên ngoài thấy giống nhau nhưng rơi vào trong mắt người tinh tường thì trên các chi tiết cũng không hoàn toàn giống nhau.
Do đó, Vương Lâm liền có chút khó có thể tưởng tượng được. Cấm chế bị cải biến trước mắt này không ngờ lại phá vỡ những hiểu biết của hắn đối với cấm chế.
- Không ngời lại kết hợp hoàn mỹ đến như thế! Lấy kiến giải của ta, hơn nữa còn có kế thừa Phá diệt cấm thì trên thế gian này không ai có thể sau khi cưỡng ép thay đổi trên nền tảng cấm chế của người khác mà lại có thể hoàn mỹ như thế được!? Mặc dù thật sự có thì trình độ hiểu biết về cấm chế cũng phải đạt tới một mức độ không thể tin nổi thì mới có thể hoàn mỹ thay đổi một số cấm chế do người mới hiểu sơ sơ về cấm chế thi triển ra! Nhưng tầng thứ sáu động phủ của Tiên Đế này, mỗi cấm chế đều là hiếm thấy trên đời, như thế nào có thể có người đủ khả năng cải biến hoàn mỹ đến vậy!? Nếu thật sự có người như thế thì trong mắt họ, hết thảy cấm chế trong động phủ Tiên Đế này căn bản chỉ như một trò đùa, qua lại cả chín tầng đều cực kỳ thoải mái!
Vương Lâm hít sâu một hơi, bị ý niệm trong đầu khiến cho chấn động mất một lúc. Hắn không cam lòng, cẩn thận tra xét lại nhưng càng nhìn lại càng thấy kinh hãi. Cấm chế xung quanh đan phòng này đã không thể dùng từ "hoàn mỹ nhất" để hình dung được!
Căn bản là giống nhau như đúc, giống như là do cùng một người, ở những thời điểm khác nhau hoàn thiện chính cấm chế mà mình đã bày ra.
- Hay là… Trong đầu Vương Lâm đột nhiên như có điện quang lóe lên, hai mắt mạnh mẽ trợn lên.
Người bố trí toàn bộ cấm chế trong động phủ Tiên Đế này và người bây giờ cải biến nó là cùng một người chăng?!
Vương Lâm lại hít sâu một hơi. Đáp án này có thể giải thích hết thảy nhưng cũng quá mức có thể tưởng tượng được.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào cấm chế này, mơ hồ cảm giác được rằng phán đoán của mình là đúng. Như vậy thì bản thân mình đã vén lên một tấm màn bí mật thật lớn. Chỉ có điều người bố trí nó rốt cuộc là ai?!
Người đầu tiên hiện lên trong đầu Vương Lâm chính là Vân Tiên đạo lữ!
Trầm ngâm một lát, nếu là buông tha cho thì Vương Lâm không cam lòng. Lúc này đây đan dược đối với hắn mà nói thì quá mức trong yếu. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào cấm chế kia, bắt đầu tính toán.
Cấm chế nơi này cực kỳ phức tạp, hiển nhiên là nhằm ngăn cản người bên ngoài tiến vào. Vương Lâm đơn giản khoanh chân ngồi trên mặt đất, vẻ thôi diễn cấm chế trong mắt không ngừng lóe lên, tay phải hắn vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện một chiếc la bàn.
Hắn ngồi đây đã được ba ngày. Trong ba ngày này trong mắt Vương Lâm dần hiện lên tơ máu, vô số biến hóa của cấm chế lần lượt lóe lên trong đầu hắn, tìm kiếm phương pháp phá giải chính xác nhất!
Đến ngày thứ tư, hai mắt Vương Lâm đã tràn đầy tơ máu. Hắn đứng lên, bước tới một bước, không chút do dự tiến vào trong phạm vi cấm chế bên ngoài đan phòng. Sau khi bước ra một bước, hắn vẫn chưa dừng lại mà lại bước thêm ba bước.
Bước thứ năm, trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ do dự. Trong tính toán của hắn, bước thứ năm này rất khó có thể tìm ra được đáp án chuẩn xác, dường như bất kể chân hắn hạ xuống như thế nào thì đều là sai cả.
- Bước thứ năm… Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, sau khi trầm ngâm một lát, trên khuôn mặt dần lộ ra vẻ tươi cười.
- Không có bước thứ năm!
Thân mình hắn tiến lên, bước thứ năm đặt tại hư không, trực tiếp nhảy qua, dừng lại trên mặt đất ở phía trước. Đó cũng là bước thứ sáu.
Sau khi đặt chân xuống, Vương Lâm lập tức quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có dẫn động cấm chế thì mới thả phào một hơi. Thân mình hắn thuần thục như nước chảy mây bay, không ngừng qua trái lại phải. Không lâu sau, hắn đã bước ra khỏi khu vực cấm chế, xuất hiện ở cửa vào đan phòng.
Hắn đang muốn đẩy cửa đi vào thì sắc mặt lập tức đại biến. Thân mình hắn mạnh mẽ lui về phía sau. Khoảnh khắc khi lui lại, cánh cửa đan phong đột nhiên mở ra từ bên trong, một đạo kiếm quang có tốc độ nhanh như tia chớp xé gió lao ra. Nhưng sau khi thấy rõ Vương Lâm, từ bên trong màn kiếm quang truyền ra một tiếng a rất khẽ.
Ngay sau đó, kim quang kia đột nhiên tán đi, hóa thành một bóng dáng màu trắng ngọc thụ lâm phong. Đây đúng là Chu Dật!
Đang lui ra phía sau, Vương Lâm thấy rõ bóng dáng Chu Dật thì liền ngừng lại, tay phải ấn quyết phóng xuống. Hắn trước không nói chuyện mà nhìn vào cánh cửa đan phong đã mở ra kia. Bên trong và bên ngoài cánh cửa coi như hai thế giới ngăn cách nhau, thần thức không thể xuyên qua. Điều đó cũng giải thích cho nguyên nhânvì sao mà Chu Dật không biết Vương Lâm tiến tới, mà Vương Lâm cũng không nhận biết được sự tồn tại của Chu Dật.
- Ta biết ngươi nhất định có thể đi tới nơi này!
Nhìn thấy Vương Lâm, trên mặt Chu Dật hiện lên vẻ cảm khái và tươi cười! Mơ hồ còn có chút gì như đang hồi tưởng.
Trong mắt Vương Lâm, Chu Dật đã thay đổi rất nhiều. Càng khiến cho Vương Lâm cảm thấy kinh ngạc chính là trên người Chu Dật không ngờ lại có một chút khí tức cực kỳ giống với khí tức trên Thứ Không Niết pháp bảo.