Trong cơ thể Cổ Thần có vọng nguyệt, trong thân thể Cổ Ma tự nhiên cũng có vọng nguyệt, mà vật hình người này, hiển nhiên chính là loại đó.
Vật này cũng không phải tồn tại khi Cổ Thần còn sống, mà là sau khi bị thả vào trong này, sau khi Cổ Ma và Tiên Đế giằng co nhau làm cho phân ra, không biết vì sao tiến vào táng tiên trì bên trong đầu Cổ Thần.
Hư Không Tử tuy nói cũng đứng sau Cổ Ma Tháp Già nhưng trạng thái của hắn cực kỳ quỷ dị, người này hai mắt lộ ra điên cuồng. Trên mi tâm có một phù văn ấn ký, lộ ra ma khí dày đặc, hiển nhiên đã bị Tháp Già phong ấn. Nhưng Vương Lâm cảm nhận được rõ ràng, khí tức Hư Không Tử, đang tiêu tan rất nhiều, bị vây trong tử vong. Lăng Thiên Hậu thần sắc vô cùng phức tạp, đối với ánh mắt của Vương Lâm lựa chọn tránh né đi, nhìn sang một bên, không biết suy nghĩ cái gì. Mà khó lường nhất chính là Thiên Vận Tử.
Thiên Vận Tử thần sắc thản nhiên, giống như lúc hắn mới tiến vào trong động phủ tiên đế vật. Trong mắt còn lộ ra một chút sắc màu, khi Vương Lâm nhìn lại phía hắn, Thiên Vận Tử không ngờ là mỉm cười.
Thấy đám người Thiên Vận Tử xuất hiện, Vương Lâm thầm than, hắn biết, máu trên cấm chế này, chỉ có tác dụng với Cổ Ma Tháp Già, về phần đám người Thiên Vận Tử, cũng là vô dụng. Tuy nhiên đã ở trong tiên đế động phủ tầng thứ nhất, muốn đi ra ngoài cũng không khó.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy những gì mới trải qua, có chút kỳ dị, nhưng không thể nói được là cổ quái là chỗ nào. Trong lòng mơ hồ nổi lên một chút bất ổn. Lại nhìn Thiên Vận Tử đứng sau lưng Tháp Già, loại cảm giác không ổn này càng thêm nồng đậm.
Trên thực tế thết thảy những gì xảy ra lúc trước đều chỉ trong thời gian ngắn ngủi, căn bản hắn không kịp suy tư, hiện giờ ngẫm lại, dường như hết thảy hành động của mọi người đều là do Cổ Ma bức ra… Phảng phất như hết thảy động tác này, đều là Cổ Ma cố ý làm ra… giống như Thiên Vận Tử tính kế, làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, cảm giác này thủy chung vờn quanh trái tim của Vương Lâm, làm thân mình hắn hơi trầm xuống tức tốc lùi về sau.
Tư Đồ Nam vẫn nhìn Vương Lâm, lúc nay thấy Vương Lâm lùi về sau, lập tức không chút nghĩ ngợi lao thẳng tới Vương Lâm, đồng thời màu lùi lại. Vương Nguy và Hồ Quyên hai người cũng đồng thời làm như vậy. Trong phút chống tất cả các tu sĩ lùi nhanh ra bốn phía chung quanh.
Thiên Vận Tử trên mặt lộ ra nụ cười, nâng tay chỉ về phía trước, lập tức quang mang trong cơ thể hắn lóe ra. Một thiên vận tử áo xám biến ảo mà thành, hắn lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bản tôn Thiên Vận Tử một cái, hừ lạnh một tiếng, thẳng tới cấm chế.
Vô số sát khí ngập trời, trong thời gian ngắn hóa thành vô tận, nhảy vào trong cấm chế. Từng tiếng động ầm ầm vang vọng lên, cấm chế nơi này lập tức lóe lên kịch liệt.
Nhưng cấm chế này không phải một mình Vương Lâm bố trí, còn có Vương Nguy cùng Hồ Quyên. Nhất là cấm chế của Hồ Quyên đã đạt tới đăng phong tạo cực, vượt qua Vương Lâm rất nhiều. Do đó cấm chế này cũng không phải Thiên Vận Tử áo xám có thể thoải mái phá vỡ.
Cái này làm mọi người tranh thủ thời gian, Vương Nguy lui về phía sau, tay phải chỉ ra, lập tức một đạo thủy mạc ầm ầm lao ra, không ngờ hóa thành một người nước không lồ, người này múa tay đấm rầm rầm vài cái, lập tức núi đá rung chuyển, từng tảng đá lớn bóc vụn ra.
Hồ Quyên không có rời đi, mà đứng tại chỗ hai tay bấm niệm thần chút, không ngừng đánh như từng tảng lớn cấm chế, củng cố uy lực của cấm chế trên mặt đất.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tay bấm niệm thần chú, thần thông vờn quanh, hướng về phía trên kịch liệt công kích. Mọi người chung quanh cũng không chút do dự mà ra tay. Từng tiếng ầm ầm vang vọng khắp tiên đế động phủ tầng thứ nhất này.
Lúc này, trên tinh không bên ngoài Yêu Linh chi địa, sau tu sĩ Toái Niết phía sau Chu Tước Chân Linh khoanh chân ngồi, hai tay bấm niệm thần chú, trong miệng từng đạo chú ngữ xuất hiện, khi thì nâng ngón tay chỉ vào bên trong cơ thể Chu Tước Chân Linh, khiến cho hỏa diễm trên Chu Tước Chân Linh ngày càng đậm.
Một lát sau, Chu Tước Chân Linh bỗng nhiên hí vang, thanh âm vang vọng, lập tức một cỗ biển lửa màu hồng sắc ầm ầm tản ra bốn phía. Bên trong ẩn chứa cực nóng, vô hiệu với người của Chu Tước thánh tông, nhưng có thể đốt cháy hết thảy đám bụi bặm che đậy thần thức trước mắt. Dưới đốt cháy, đám bụi bặm chung quanh tan vỡ, chỉ còn một vật tồn tại, đó chính là Yêu Linh Chi Địa.
Đám bụi bặm duy nhất tồn tại ở đây, lúc này bốc cháy lên ngọn lửa, khiến cho nơi này rơi vào trong mắt mọi người một cách rõ ràng. Chu Tước Chân Linh lại hí vang lao ra, thửng tới đám bụi bặm nhỏ mà lao đi.
Từng tiếng động ầm ầm vang lên, Chu Tước Chân Linh không ngừng va chạm vào phong ấn trên đám bụi, mỗi lần va chạm đều khiến cho phong ấn này lỏng ra một chút.
Sau tu sĩ Toái Niết phía sau lại thi triển thần thông, không ngừng oanh kích, làm cho phong ấn bị Thanh Sương tự tay lưu lại, chấn động kịch liệt hơn.
Tiếng va chạm bên ngoài, rõ ràng truyền vào trong yêu Linh Chi Địa, toàn bộ Yêu Linh Chi Địa lập tức ầm ầm chấn động. Ngay cả mọi người bên trong động phủ, cũng rõ ràng cảm nhận được chấn động ngày càng kịch liệt hơn.
Nhưng lúc này cũng không ai chú ý việc này, mọi người không ngừng công kích, vách tường lũy giữa Yêu Linh Chi Địa cùng động phủ tiên đế, ầm ầm một tiếng sụp đổ rồi!
Gần như trong khoảnh khắc tường lũy sụp đổ, Thiên Vận Tử áo xám phá được cấm chế của Hồ Quyên xông lên trước. Hồ Quyên sắc mặt tái nhợt lui về phía sau, Vương Nguy kéo nàng, thẳng tới nơi thành lũy sụp đổ mà lao đi.
Cổ Ma Tháp Già một bước đi ra, mang theo nụ cười âm trầm bỗng nhiên há miệng hút một cái. Ngay lập tức ma khí điên cuồng tràn ra, sau đó ma khí không ngờ hóa thành một đầu hắc long, rít gào nhằm vào phía mọi người. Lão nhị trong Trần Đạo Tam Tử lập tức bị ma long quấn quanh, ánh mắt tuyệt vọng bị Cổ Ma thôn phệ. Vương Lâm có tâm đi cứu nhưng vẫn chậm một bước.
Còn có nữ đệ tử của thôn cô mỹ phụ, đồng thời cũng bị hắc long cuốn lấy thân mình, ngay cả Thiên Cầm sắc mặt cũng tái nhợt, mắt thấy bị hắc long cuốn lấy. Lúc này phấn y nữ nhân chợt lóe ra, bông tuyết xoay tròn quanh thân, giữ chặt lấy nàng chạy thẳng tới nơi tường đổ. Hắc long dừng ở trên thân nàng, va chạm với bông tuyết, phấn y nữ nhân phun ra một ngụm máu tươi, pháp bảo bông tuyết bên ngoài vì cản trở nhiều lần công kích, lúc này cũng ầm ầm một tiếng không tiếp tục chịu nổi nữa mà vỡ vụn ra. Nhưng phấn y nữ nhân cũng lôi kéo được Thiên Cầm lao ra ngoài.
Tuy nói như thế, nhưng đám người Đại Đầu, Tư Đồ Nam và Phù Trầm Tử dưới trợ giúp của ngân y nữ tử trong túi trữ vật của Vương Lâm toàn bộ vọt được ra ngoài. Nhưng, nguy cơ vẫn chưa chấm dứt, Cổ Ma Tháp Già bước ra nửa bước, tay phải hướng tới phía trước hung hăng vuốt một cái!
Dưới cái vuốt này, mọi người vừa mới từ trong lao ra ngoài yêu linh chi địa, lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng mênh mông, Thiên Cầm tu vi không đủ, dưới uy lực này, cả người phun ra máu tươi, thân thể tan vỡ.
Ngay cả phấn y nữ nhân bên cạnh thân mình cũng run lên, thân thể đồng dạng tan vỡ, hóa thành sương máu. Nhưng trên nguyên thần của phấn y nữ nhân, có được pháp bảo của Côn Hư Chi Cảnh bảo hộ, lúc này pháp bảo lóe ra, đem nguyên thần của nàng và Thiên Cầm bao phủ. Chỉ có điều nguyên thần hai nữ nhân bị thương nặng, lại bị pháp bảo bao phủ, tuy nói không có tan vỡ, nhưng không ngờ lại xuất hiện dung hợp vào nhau… Không chỉ có hai người các nàng, hai người Trần Đạo Tam Tử còn lại, ngoại trừ Nhất Trần Tử, còn tam tử thân thể lập tức tan vỡ, nguyên thần được Nhất Trần Tử cứu, cấp tốc bỏ chạy.
Lôi Cát tuy tu vi tầm thường, nhưng thân thể dũng mãnh phi thường. Mặc dù vậy thân thể cũng ầm ầm tan vỡ, còn lại một nửa thân mình, trong giãy dụa may mắn được Đầu To không bị hao tổn chút nào cứu đi.
Về phần Phù Trầm Tử và Tư Đồ Nam, hai người tu vi đều là tịnh niết, trong thời khắc nguy cấp, tuy nói phun ra máu tươi, trọng thương, nhưng thân thể không tan vỡ. Chỉ có điều Tư Đồ Nam trên mặt hiện ra vẻ quỷ dị, không ngờ dưới trọng thương, độc tố trong cơ thể phát tác!
Cổ Ma thần thông, nguyên bản khiến cho những người này toàn bộ hình thần câu diệt, nhưng hết thảy đều có quan hệ lớn lao với Hồ Quyên cùng Vương Nguy hai người. Trong khoảnh khắc Cổ Ma Tháp Già ra tay, lập tức vận lực đối kháng, thừa nhận tuyệt đại bộ phận thần thông.
Sở dĩ làm như vậy, bởi vì hai người biết được, trong những người này, có một vài người có quan hệ với Vương Lâm, cái ân của Vương Lâm, bọn họ phải báo.
Đồng thời đối kháng với thần thông của Cổ Ma còn có Vương Lâm. Sau khi cùng với Vương Nguy, Hồ Quyên chia sẻ lực tấn công. Vương Lâm phun ra máu tươi, thần sắc ảm đạm, nguyên thần trong cơ thể liên tục trọng thương, xuất hiện ra uể oải rất lớn. Mặc dù hỏa nguyên lực trong cơ thể vô cùng, nhưng không cách nào ngăn cản nguyên thần tiêu tan được.
Loại thương thế liên tục thế này cho dù là có Cổ Thần bì giáp cũng không chịu được.