Xong xuôi, Tề Vân mới nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới chiến đài, dưới đó xếp một cái bàn ngọc thạch, phía trước bàn có Tề Hạo của Nhân Dương Phong đang ngồi đó. Trông Hổ Oa bị đánh cho tàn tạ, hắn nhếch miệng cười tôi độc.
“Diệp Thành, đây chính là cái giá mà ngươi phải trả khi đụng đến ta”, Tề Hạo bật cười: “Ta lại muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ. Ta muốn cho ngươi tận mắt trông thấy người mà ngươi quan tâm sống không bằng chết”.
Vù vù vù!
Trong không trung chợt vang lên âm thanh khác thường. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy đây chính là thanh kiếm sắt rất dày và nặng bay từ xa tới.
Thiên Khuyết.
Lập tức có người nhận ra thanh kiếm này.
“Diệp Thành tới rồi”, Thiên Khuyết đi trước mở đường, chủ nhân của nó nhất định đi sau.
Sau khi thanh Thiên Khuyết vang lên âm thanh và cắm trên Phong Vân Đài thì Diệp Thành cũng lao như bay tới, nhảy vọt lên Phong Vân Đài.
“Hổ Oa”, Diệp Thành không chần chừ, hắn lập tức tới đứng chắn trước người Hổ Oa, thấy Hổ Oa người đẫm máu, hắn cảm thấy tim mình nhói đau.
“Đại ca, huynh…huynh về rồi”, máu cứ thế chảy ra khỏi miệng Hổ Oa, khuôn mặt cậu nhóc bê bết máu, đôi mắt cũng nhoà cả đi.
“Sao đệ lại ngốc vậy chứ?”, Diệp Thành ôm Hổ Oa vào lòng, bàn tay áp chặt vào lưng Hổ Oa, liên tục đẩy chân khí vào cơ thể khiến Hổ Oa khôi phục cấm cố bị phá vỡ, bảo vệ tim mạch yếu ớt.
“Bọn…bọn họ trói tiểu Ưng và ông rồi, còn chửi ca ca là rùa rụt cổ. Đệ…đệ không cho bất cứ ai làm hại tới huynh, cũng không cho phép ai mắng chửi đại…đại ca”.
Nghe vậy, sống mũi Diệp Thành cay cay.
Trong lòng hắn thầm trách mình gây hoạ. Nếu không phải do hắn thì Hổ Oa và Trương Phong Niên cũng không đến mức bị bắt nạt thế này.
“Diệp Thành”, phía dưới Phong Vân Đài, Tề Hạo giống như con sói hoang lao lên chiến đài, “ta đợi ngươi lâu rồi đấy”.
Diệp Thành không hề di chuyển, vẫn trị thương cho Hổ Oa. Mặc dù hắn không ngăn được âm mưu kẻ khác tiêu diệt Hổ Oa nhưng so với Tề Hạo mà nói thì hắn vẫn quan tâm Hổ Oa hơn.
Thấy Diệp Thành ngó lơ mình, Tề Hạo nổi cơn tam bành, hắn lập tức ra tay, tung ra một chưởng.
Diệp Thành không hề ra tay mà chịu một chưởng từ Tề Hạo, khoé miệng hắn rỉ máu. Hắn không muốn vì bất cứ hành động dư thừa nào mà làm lỡ việc trị thương cho Hổ Oa.
“Ta lại muốn xem xem ngươi trụ được đến bao giờ”, Tề Hạo điên cuồng vung tay, từng đạo chưởng phong mạnh mẽ đánh về phía Diệp Thành khiến Diệp Thành ho ra máu.
Thấy vậy, đôi mắt hung hiểm của Tề Hạo hằn lên ánh nhìn sắc lạnh.
Vút!
Sát kiếm trong tay, Tề Hạo chém về phía đỉnh đầu của Diệp Thành. Nhát kiếm này nếu chém xuống thì Diệp Thành chỉ còn đường chết.
Thế nhưng đúng lúc này, một đạo tiễn hồng phóng lên từ dưới chiến đài.
Tiễn hồng rất nhanh, chớp mắt đã tới.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau, trường tiễn đột nhiên bay tới khiến Tề Hạo thả lỏng kiếm.
“Mẹ kiếp, ngươi đúng là con chó điên”, sau tiếng chửi, Hùng Nhị tay cầm trường cung không biết chạy tới từ bao giờ. Một người trước nay không hay đụng tay vào chuyện người khác mà lúc này rõ vẻ phẫn nộ.