Diệp Thành nhìn thiếu nữ này từ đầu tới chân. Cô ta trông không có gì xuất chúng nhưng lại tròn tròn nhìn rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong veo chớp chớp thật khiến người ta mê mẩn.
“Vợ ta, Đường Như Huyên”, Hùng Nhị vừa giới thiệu vừa không quên ôm thiếu nữ kia vào lòng, vẻ mặt trông rõ đắc ý.
Có điều trong mắt Diệp Thành, khi hai người bọn họ đứng cùng với nhau cũng thật là…
Nói thế nào nhỉ? Hùng Nhị như một đụn thịt đứng cùng với Đường Như Huyên tròn tròn ú nú thật buồn cười, Diệp Thành chỉ muốn nói với Đường Như Huyên một câu: “Cô ưng tên béo này ở điểm nào vậy?”
“Ôi chao, đừng ồn ào nữa”, Đường Như Huyên có vẻ như đã quen với tên Hùng Nhị này nhưng vẫn tỏ vẻ bẽn lẽn nên đẩy Hùng Nhị tránh xa mình ra.
Sau khi đẩy Hùng Nhị ra, Đường Như Huyên mới nhìn sang Diệp Thành, khi cười khuôn mặt còn hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh và cái răng khểnh: “Muội tên Đường Như Huyên, là đệ tử của Đỗ trưởng lão ở ngoại môn Linh Quả Viên”.
Diệp Thành tươi cười: “Gọi ta Diệp Thành là được”.
“Lần này đúng là phiền huynh rồi, muội có cần chuẩn bị gì không?”, Đường Như Huyên nhìn Diệp Thành, hỏi.
“Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ là khi Tẩy Tuý sẽ hơi đau một chút”, Diệp Thành không giấu gì. Lần đầu tiên hăn luyện thể suýt chút nữa thì đau ngất đi mấy lần.
“Không sao, muội có thể chịu được”.
Diệp Thành gật đầu, hắn nhẩm niệm sau đó triệu gọi chân hoả bao quanh Đường Như Huyên rồi phân chân hoả thành nhiều đạo đẩy vào các kinh mạch của Đường Như Huyên.
Vì tránh khiến kinh mạch của Đường Như Huyên bị tổn thương, hắn làm rất thận trọng, không dám để xảy ra sơ suất gì.
Thế nhưng dù là vậy thì trên khuôn mặt Đường Như Huyên vẫn lộ rõ vẻ đau đớn, phần trán trong chốc lát ướt đẫm mồ hôi.
“Ta nói này, rốt cục ngươi có làm được không vậy?”, thấy Đường Như Huyên đau đớn, Hùng Nhị liếc sang nhìn Diệp Thành.
“Yên tâm, ta biết chừng mực”, Diệp Thành nói với giọng không mấy dễ chịu.
Một lúc sau, Đường Như Huyên cũng dần quen hơn với cơn đau, còn Diệp Thành lại lần nữa tăng mức độ tôi luyện của chân hoả.
“Muội và tên béo chết dẫm này không phải là được gán với nhau ngay từ trong bụng rồi chứ?”, để tránh Đường Như Huyên quá đau đớn, Diệp Thành đổi chủ đề khiến cô dồn sự chú ý sang vấn đề khác.
Nhìn sang Hùng Nhị, Đường Như Huyên mỉm cười, nói: “Thực ra trước đây huynh ấy trông không giống như bây giờ, chỉ vì công pháp có sơ suất nên mới thành bộ dạng thế này”.
“Còn có chuyện này sao?”, Diệp Thành nhướng mày liếc nhìn Hùng Nhị.
“Nhắc tới chuyện này đầu ta lại muốn bốc hoả”, Hùng Nhị ngồi phịch xuống đất: “Ta bị lão đó gạt, ông đây trước kia cũng phong độ lắm chứ, sau này mới bị công pháp chó chết kia làm cho thành ra thế này”.
“Không sao, muội không chê huynh, hi hi hi”, Đường Như Huyên lại lần nữa mỉm cười để lộ ra hai cái răng khểnh, còn không quên vỗ vào bộ ngực phây phây thịt của Hùng Nhị: “Rồi sẽ có một ngày huynh sẽ trở lại với hình dáng như xưa”.
Cả ba người nói cười vui vẻ, quả thực khiến sự chú ý của Đường Như Huyên chuyển sang vấn đề khác.
Trong lúc này, Diệp Thành đã tăng lửa lên không chỉ một lần khiến tinh tuý của Đường Như Huyên được tôi luyện liên tục, đến cả kinh mạch và xương cốt cũng được tôi luyện theo.
Sau ba canh giờ, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, thu lại chân hoả.