Cuối cùng, Diệp Thành cũng nhắm được mục tiêu.
Nhìn về phía xa có một nhóm ba người, đều là người của Địa Dương Phong.
“Từ Minh”, từ xa, Diệp Thành đã trông thấy bóng người rất quen trong ba người kia, đó chẳng phải là tên Từ Minh tính mưu hèn kế bẩn với hắn hôm đó sao?
Diệp Thành biết mặc dù người gài bẫy hắn là Cát Hồng của Địa Dương Phong nhưng tên Từ Minh này lại là một tên tay sai nghe lệnh hành sự, hắn đánh Hổ Oa là điều không thể chối cãi.
Chỉ cần điểm này cũng đủ khiến Diệp Thành quyết không bỏ qua cho hắn rồi.
“Tiểu tử, có nợ thì phải trả”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn lại lần nữa thu khí tức rồi im lặng chờ đợi ba tên kia lại gần.
Trong ba tên, tu vi cao nhất chính là tên đệ tử mặc đồ tím, tu vi đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong tầng thứ sáu, tiếp theo chính là tên đệ tử mặc đồ xanh gầy trơ xương, và tên có tu vi thấp nhất chính là Từ Minh, chỉ đạt cảnh giới ngưng khí tầng thứ năm.
“Dương sư huynh, huynh cho rằng việc hôm qua là do ai làm”, Từ Minh tỏ thái độ vâng lời với tên vận đồ tím.
“Có lẽ là người của hai núi khác”.
“Đệ cũng nghĩ vậy”, tên đệ tử mặc đồ xanh gật gù: “Tam đại chủ phong xưa nay tranh giành lẫn nhau, người của hai ngọn núi kia ra tay cũng không có gì là lạ”.
Cả ba tên vừa đi vừa nói và đã vào vách núi từ lúc nào.
Lúc này, trong đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn đang định ra tay thì cảm nhận được có người hối hả đi tới.
“Như ong vỡ tổ”, Diệp Thành tiếp tục ẩn náu.
Chẳng mấy chốc, đệ tử của nhóm thứ hai trong Địa Dương Phong đã vào vách núi, đây là nhóm năm người, tên có tu vi mạnh nhất là ngưng khí tầng thứ bảy, yếu nhất là ngưng khí tầng thứ tư.
Ấy!
Từ Minh nhận ra người đằng sau chính là các vị huynh đệ của mình.
“Các vị huynh đệ cũng vào rừng bắt yêu thú sao?”, Tám người đứng lại với nhau, nói mấy chuyện tào lao.
“Giết nhền nhện đỏ”.
“Nhền nhện đỏ? Đó là loại yêu thú vô cùng hung hãn”.
“Cùng đi thôi”.
Nói rồi, cả ba tên cùng đi về hướng cửa hang. Thế nhưng, đúng lúc này, một thứ đồ màu đen sì từ đâu bay tới, nếu nhìn kỹ thì đây là một quả cầu bằng sắt to bằng quả trứng gà.
“Cẩn thận”, tên đệ tử mặc đồ tím đột nhiên lên tiếng, hắn nhanh chóng rút linh kiếm trong tay áo ra và chém một đạo kiếm hình bán nguyện trúng vào quả cầu sắt đen sì kia.
Bụp!
Tiếng nổ vang lên, quả cầu kia vỡ tung, khói đen dày đặc nhanh chóng lan ra, bao trùm khắp một khu với bán kính rộng gần hai mươi trượng.
“Đáng chết, là đạn khói”, trong màn khói đen mờ mịt có tiếng mắng chửi vang lên.
Không sai, thứ mà Diệp Thành ném ra chính là đạn khói, một món đồ mà hắn có được từ lão già lưng gù.