"Để mình kể cho cậu một chuyện"
Vẻ mặt của Nhâm Phương Nhu bắt đầu trở nên nghiêm túc và nhìn vào Nguyệt Hâm Dao
"Nhưng mà Hâm Dao, cậu hãy hứa với mình là sẽ không nói cho bất kỳ ai"
"Đây chỉ là chuyện của chúng ta"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống đùa của Nhâm Phương Nhu, Nguyệt Hâm Dao cô mạnh mẽ nhìn
Nhâm Phương Nhu
/Nắm lấy tay/
"Phương Nhu, tớ hứa với cậu, tớ chắc chắn sẽ không nói cho ai"
"Cậu là người đã giúp đỡ mình, không chê ghét mình, thật sự mình rất quý cậu Phương Nhu"
"Hâm..Dao...được rồi, tranh thủ lúc 2 người kia chưa về"
"Thật ra, mình tên thật không phải là Nhâm Phương Nhu"
"Hả.tên giả sao?, chứ cậu là"
"Mình tên thật là Nhâm Liễu Phương, đã từng sống ở đây từ nhỏ"
"Nhưng vì có một chút lý do mà vào năm mình 12 tuổi đã phải chuyển qua nơi khác sống"
"Thật ra...Khánh Vỹ Tĩnh, người hay đi chung với mình..."
"Cậu ấy..cậu ấy...chính là người bạn thuở nhỏ của mình"
"Cái gì?"
"Nhưng sao...tớ Khánh Vỹ Tĩnh lại không nhận ra cậu?"
"Chắc mình đã thay đổi ngoại Hình và tên, nên cậu ấy không nhận ra được "
"Vậy Phương Nhu..à không Liễu Phương"
"Có phải, cậu trai mà cậu đã kể cho mình nghe khi còn ở trường chính là...."
"Ừm, đó chính là Khánh Vỹ Tĩnh"
Vừa nói Nhâm Liễu Phương có chút ngượng ngùng, cô kể ra mọi chuyện xảy ra từ lúc cô được gia đình Khánh Vỹ Tĩnh cứu giúp
"Wa.thật tốt quá Liễu Phương, thật tốt quá"
"Họ đều là những người tốt thật đấy, không chê ghét những người khổ cực"
"Mà còn vươn tay giúp đỡ"
"Tớ thật ghen ty với cậu thật đấy Liễu Phương"
Nguyệt Hâm Dao vẻ mặt cô bùn bã nhìn xuống
"Cậu vừa xinh đẹp, lại còn mạnh mẽ chưa kể có một cậu bạn là thanh mai trúc mã"
"Tớ cảm thấy 2 người rất xứng đôi đó"
"Không bù lại cho tớ"
Nguyệt Hâm Dao bắt đầu chia sẽ với Nhâm Liễu Phương về cuộc đời đau khổ của Nguyệt Hâm Dao từ vụ cháy
nam do
"Sau ngày đó, tớ đều bị mọi người chê ghét"
"Từ những người bạn thân nhất của tớ, đến cả người tớ thích đều quay lưng lại với tớ"
"That su.…that sน.."
Nguyệt Hâm Dao run rẩy vừa nói vừa phải kìm lại nước mắt
"Thật sự lúc đó tớ đã nghĩ bản thân nên biến mất thì tốt hơn"
"Tớ...hức...tớ...tớ"
/Ôm lấy/
"Đừng, Hâm Dao...cậu đừng kể nữa, tớ hiểu mà"
"Ai cũng có những quá khứ đau bùn cả, nhưng mà Hâm Dao cậu đã quên lời tớ nói khi ở phòng vệ sinh hả"
"Hâm Dao, bây giờ cậu sẽ không cô đơn, bị xa lánh, bị chê ghét nữa đâu"
"Tớ sẽ luôn ở bên cạnh câu, sẽ là người bạn thân nhất của cậu Hâm Dao"
"Phương Nhu..."
"Chưa kể, bây giờ cậu sẽ thay đổi hoàn toàn khi ở trường ^^"
"Tớ đảm bảo điều đó, Hâm Dao"
"Bây giờ cậu chính là những trang sách mới đang được viết lại những câu chuyện mới"
"Những trang sách cũ ở quá khứ, hãy vứt bỏ chúng hết đi"
"Hãy mở ra những trang sách mới Hâm Dao"
"Phương Nhu"
Nghe thấy những lời đó của Nhâm Liễu Phương, Nguyệt Hâm Dao không thể kìm lại được nước mắt nhào tới ôm lấy Nhâm Liễu Phương
"Hức...hức...tớ hiểu rồi, tớ hiếu rồi Phương Nhu"
"Cảm ơn cậu...hức...cảm ơn cậu, Phương Nhu"
Nhâm Liễu Phương mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Hâm Dao vỗ về
"Được rồi, cậu đừng khóc nữa, bọn họ sắp về rồi"
"Cậu khóc như vậy, không sợ Thái Khôi Nguyên nhìn thấy vẻ mặt này của cậu hả"
"Hả...cậu đang nói gì vậy Phương Nhu"
"Hả.cậu còn giấu hả, không phải cậu thích Thái Khôi Nguyên sao?"
Nguyệt Hâm Dao khuôn mặt trở nên đỏ bừng, miệng lấp bấp nhìn vẻ mặt tươi cười của Nhâm Liễu Phương
"Cậu...cậu..không...tớ...tớ"
"/Phụt/..haha...cậu trông vậy rất dễ thương đó Hâm Dao"