Tiểu Hạ

Chương 33


Bạch Tịch tìm thấy Tiểu Hạ ở một vùng núi lớn thưa thớt người. 

Cô ấy băng từ ngọn núi này qua ngọn núi khác, lội từ con sông này tới con sông kia, đi tới chạng vạng tối, nắng chiều đỏ như máu, rải rác ở trên núi là những ngôi nhà nhỏ bốc lên khói bếp lượn lờ, xa xa trên đỉnh núi được bao phủ bởi một dải sương mờ, những cảnh sắc nên thơ kia thật nhạt nhòa trong mắt Bạch Tịch. 

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Cô ấy đi tới một ngôi nhà, tay run run đẩy cửa gỗ. 

Hàng rào tre bao vây lấy cái sân nhỏ, ở trên băng ghế gỗ nhỏ có một người đang ngồi. Cô đưa lưng về phía Bạch Tịch, thân hình gầy gò. Cô ấy kêu lên một tiếng Tiểu Hạ, người kia bỗng quay đầu lại, ngay lập tức nước mắt Bạch Tịch rơi như mưa. 

Tiểu Hạ đang ôm một đứa trẻ sơ sinh trong lòng, sắc mặt tiều tụy vàng vọt, gầy đến không còn hình người. Cô thẫn thờ, ngơ ngác hỏi Bạch Tịch: “Tịch Tịch, sao bây giờ cậu mới đến tìm mình?”

Bạch Tịch ngồi xuống bên cạnh cô, vừa mới cầm tay cô, khung cảnh xung quanh bỗng nhiên phiêu tán như mây khói. Trong tay cô ấy không có gì nữa, xung quanh trở nên tối tăm, trong lòng cô ấy hoảng sợ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hạ đâu. 

“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ…” Cô ấy ở trong bóng tối gọi tên Tiểu Hạ, mò mẫm đi về phía trước. Trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên tiếng của Tiểu Hạ, cô ấy hấp tấp chạy tới. Tiểu Hạ co ro ở một xó xỉnh, thân thể run lẩy bẩy, trên người toàn vết máu, cô đưa lưng về phía Bạch Tịch, yếu ớt cầu cứu. Một vũng máu lớn tràn đến chân Bạch Tịch, hai chân cô ấy bị một đôi bàn tay dính đầy vết máu chụp lấy, cổ họng cô ấy căng lên, không phát ra được tiếng nào. 

Trong lòng Bạch Tịch hò hét, giãy giụa tỉnh lại từ trong mộng, căn phòng cực kỳ im lặng, chỉ còn tiếng tim đập dữ dội bên tai. 

Trời vừa rạng sáng, mùa đông Hoài Thanh dần kéo đến. 

Tiểu Hạ sợ lạnh nhất. 

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Sáng sớm, Bạch Tịch đến văn phòng thám tử. Người ta không có tin tốt cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chuẩn bị một phần tiền lì xì. 

Đối phương thụ sủng nhược kinh, đem phong bì trả lại, từ chối: “Cô Bạch, tôi nhận thì thật hổ thẹn, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc sức tìm kiếm.”

Bởi vì không có tiến triển, anh ta nhận thù lao lại nhận cả tiền lì xì cũng không ổn lắm, nhưng Bạch Tịch vẫn kiên quyết. 

Cô ấy rũ mắt, nói: “Cực khổ cho anh rồi, nếu như có tin tức gì mới xin lập tức báo cho tôi.”

Đối phương dè dặt nói: “Cô Bạch, đã một năm rưỡi rồi, theo lý thuyết bây giờ ở xã hội này, cho dù đi đến đâu chăng nữa cũng sẽ để lại dấu vết, cô Hạ cô ấy… Xin cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Một cô gái xinh đẹp có trí thông minh không trọn vẹn, dường như có thể đoán được kết quả không hề tốt đẹp. 

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể sớm tìm được cô ấy.”

Từ văn phòng thám tử đi ra, Mạnh Thanh Hòa gọi điện thoại cho Bạch Tịch, bọn họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê. Trong quán cà phê, âm nhạc du dương, Mạnh Thanh Hòa cũng không có tin tức gì tốt cho Bạch Tịch. 

Anh ta nói xin lỗi. 

Nếu như lúc đầu, anh ta kiên quyết mang theo Tiểu Hạ, có lẽ Tiểu Hạ sẽ không bỏ đi.

Bạch Tịch nói: “Nếu như lúc ấy em ở đó, có lẽ cậu ấy đã không bỏ đi.”

Chuyện đã qua không có cách nào thay đổi được, đến khi bọn họ cảm thấy hối hận, Tiểu Hạ đã biến mất giữa biển người. Bọn họ cũng không có cách nào biết được, lúc Tiểu Hạ rời đi mang theo tâm trạng như thế nào. 

Bạch Tịch trở về viện mồ côi, gặp được Hà An ở đó. 

Sau khi Tiểu Hạ bỏ đi, Hà An tìm đến cô ấy trước tiên. Lúc đó Bạch Tịch đang ở châu Phi, rời xa thành phố xô bồ và những phiền muộn của cuộc sống lệch lạc ở xã hội hiện đại này. Nhận được điện thoại của Hà An, cô ấy thấy thật bất ngờ, cho đến khi Hà An nói cho cô ấy biết Tiểu Hạ đã bỏ đi, một lúc sau Bạch Tịch cũng không có phản ứng gì. 

Tiểu Hạ lúc đi chỉ mang theo giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng, ngay cả điện thoại di động cũng để lại ở nhà vệ sinh. Hà An hỏi Bạch Tịch, Tiểu Hạ có liên lạc với cô ấy hay không, Bạch Tịch ngỡ ngàng nói không có. 

Cô ấy hỏi Hà An: “Anh nói cậu ấy bỏ đi là có ý gì? Cậu ấy chưa từng đi đâu, lại không quen biết ai, đi là đi đâu?”

Hà An trầm mặc, anh ta không có cách nào trả lời câu hỏi của Bạch Tịch. 

Có lẽ tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ với Bạch Tịch, cho nên lúc Tiểu Hạ cầu xin, ai cũng chỉ biết dỗ dành cô. 

Không ai nghĩ rằng Tiểu Hạ sẽ bỏ đi, từ đây hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của bọn họ. 

Cô không biết gì cả, nên dù cho cô có khóc cũng chẳng sao, dường như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. 

Trong camera giám sát ở trạm nghỉ, Tiểu Hạ vùi đầu đi về phía trước, thân hình nhỏ bé không dừng lại một chút nào, cuối cùng biến mất giữa dòng xe chạy không ngừng, không biết đi về đâu. 

Đến phút cuối cô còn nói lời cảm ơn tới từng người, lòng không vướng bận, nhưng cô lại không gửi tin nhắn cho một mình Bạch Tịch. 

Bạch Tịch nghĩ rằng, có thể cô vẫn còn giận mình, thời gian sau này cũng không có liên lạc gì. Ngày đó khi bọn họ tranh cãi dữ dội, Bạch Tịch nói sau này cậu đừng có đi tìm mình nữa, quả thật cô cũng không đi tìm. 

Tiểu Hạ thỉnh thoảng cũng sẽ rất cứng đầu. 

Bạch Tịch vẫn luôn nghĩ như vậy, Tiểu Hạ giận cô ấy nên không muốn liên lạc nữa. 

Có lẽ Tiểu Hạ là cố ý, cô cố tình khiến cho bọn họ không tìm được cô, khiến cho bọn họ lo lắng đau khổ. Cho đến khi bọn họ hối lỗi, biết quý trọng, lần sau không dám khinh thường cô nữa, cô sẽ lại bỗng nhiên xuất hiện, dương dương tự đắc hỏi bọn họ sau này còn dám vứt bỏ cô nữa hay không. Bọn họ nhất định sẽ không dám nữa, cô sẽ thấy vui sướng, rồi trở về bên cạnh họ. 

Mặc dù lúc bình thường cô rất ngoan ngoãn, nhưng cũng sẽ không đùa dai đến như vậy chứ?

Tuy nhiên cũng đã hơn một năm rồi, tại sao cô vẫn chưa trở lại? Có lẽ cô đã bị tổn thương quá sâu, cho nên trong lòng không được vui. 

Bạch Tịch chỉ có thể nghĩ như thế. 

Nhưng mà trời đã trở lạnh như vậy, cô sợ lạnh đến thế, tại sao còn chưa về nhà?

Bạch Tịch không chỉ gặp Hà An một lần ở viện mồ côi, cứ cách một thời gian khá lâu, bọn họ sẽ gặp được nhau ở viện mồ côi một lần. 

Bạch Tịch lạnh lẽo nói với Hà An: “Thật mất công các anh vẫn còn khổ sở tìm cậu ấy, cậu ấy đi như vậy không phải là như ý các anh sao?”

Thật ra thì mục đích của bọn họ là như nhau, đều biết rằng đây là nơi Tiểu Hạ đã lớn lên, cô nhất định sẽ trở lại đây. 

Hà An cũng không để ý đến lời châm chọc của Bạch Tịch, kính cẩn trả lời: “Cô Bạch, khi nào có tin tức tôi sẽ báo lại cho cô biết.”

Ánh mắt Bạch Tịch lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng anh ta, lồng ngực như thủng một lỗ ngay tại nơi này. 

“Có phải anh ta rất vui mừng? Tiểu Hạ không còn quấn lấy anh ta nữa.”

Hà An dừng lại, suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không có tư cách trả lời câu hỏi này, trầm mặc rời đi. 

Anh ta đi tới nhà Cố Hành Chấp, gặp được anh ở nhà kính trồng hoa. 

Trên cửa sổ hoa dán cùng với chữ phúc đã phai màu đỏ, không còn sắc màu đẹp đẽ tươi tắn như xưa. Sắp đến Tết, Phương quản gia cho người treo đèn lồng màu đỏ trong phòng. 

Bà dẫn Hà An đi tới nhà kính, người đàn ông ngồi trên ghế đưa lưng về phía họ. 

Hà An để ý trên bàn bày một bộ dụng cụ điêu khắc, là của Tiểu Hạ bình thường hay dùng để điêu khắc tượng gỗ, cô coi như bảo bối, mỗi lần sử dụng xong sẽ cẩn thận gom lại dựng đứng lên. 

Lúc cô đi không hề mang theo bảo bối của cô, cho nên sẽ có một ngày cô quay lại lấy. 

Nhưng mà anh cứ đợi mãi, vẫn chưa thấy cô quay trở lại tìm bảo bối của mình. 

“Cố tổng, ở bên Đông An tìm được một thi thể, tuổi tác và nhận dạng cũng trùng hợp…” Quan trọng là, chỗ ấy gần thành phố mà Tiểu Hạ biến mất. 

Trên tư liệu, hướng Tiểu Hạ biến mất là hường Nam, đi qua đường cao tốc cho tới biên giới có không biết bao nhiêu là thành phố. Bọn họ theo tư liệu mà điều tra, lại không phát hiện ra bóng dáng cô ở đâu, có thể cô tới thành phố Đông An gần đây. 

Cũng có thể, đã có chuyện gì bất ngờ xảy ra. 

Trong biển người, trước giờ cô chưa từng tiếp xúc với thế giới này lại biến mất một cách không dấu vết. Không có vết tích ăn ở đi lại, ngay cả tiền trong thẻ ngân hàng cũng không hề đụng tới. Cố gia huy động toàn bộ nhân viên cảnh sát tìm kiếm bằng nhiều cách. 

Suốt một năm rưỡi, từ mùa hạ năm trước sang năm nay, rồi lại tới mùa đông, vẫn không có chút tin tức gì. 

Mọi người đã hiểu kết quả là gì rồi, nhưng không ai có thể chấp nhận được. 

Trong nhà kính, không khí cô đọng, người đàn ông đưa lưng về phía anh ta đứng lên. 

“Đi Đông An.”

Anh đi lướt qua người Hà An, nhìn bóng lưng cao lớn ở phía trước, Hà An nhanh chóng bước theo. 

Trong nhà kính chỉ còn lại quản gia Phương. 

Bà cẩn thận cất bộ dụng cụ điêu khắc trên bàn đi, trong lòng không kìm được chua xót, nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Bên tai bà dường như vang lên tiếng nói ngọt ngào mềm mại kia: “Dì Phương, dì không nên sờ lung tung, sẽ bị đứt tay đó.”

Nhóm người Cố Hành Chấp đến Đông An bằng tốc độ nhanh nhất. 

Trong đồn cảnh sát có rất nhiều người đang chờ nhận diện thi thể. Cố Hành Chấp đi vào phòng giữ xác trước, trong gian phòng có một thân thể đang nằm trên giường, ánh đèn chiếu đến chói mắt, chiếu sáng căn phòng như ban ngày. 

Tấm vải trắng được vén lên, người con gái đang nằm mặt mũi hư hại hoàn toàn. 

Anh chỉ nhìn một cái, rồi lập tức đi ra khỏi phòng giữ xác, đó không phải là người anh muốn tìm. 

Hà An đi theo phía sau lưng anh thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng như vậy, trong hơn một năm qua đã diễn ra rất nhiều lần, may mắn là mỗi lần đều là uổng công đi. 

Bọn họ ra khỏi đồn cảnh sát, người đàn ông đứng ở cửa, chưa rời đi ngay. 

Anh nói: “Hà An, khi nào thì cô ấy mới hết giận.”

Cô cố tình trốn anh cũng được, để cho anh vẫn luôn đi tìm cũng tốt, trải qua bao nhiêu lần đau khổ như vậy cũng không sao. 

Miễn là cô trở lại. 

Trời lúc này đã rạng sáng, đồn cảnh sát bỗng vang lên một tiếng khóc giày xéo cõi lòng. Hầu như không cần nghĩ cũng đoán được, đã tìm được người nhà cô gái đáng thương kia. 

Bọn họ quay lại Hoài Thanh ngay trong đêm. 

Bạch Tịch lại gặp ác mộng, trong mơ Tiểu Hạ ở trong một hang động tối đen, áo quần trên người cô bị xé rách toàn bộ, lộ ra nhiều vết thương trên người cũng với vết máu.

Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt không đổi nhìn Bạch Tịch nói: “Tịch Tịch, sao bây giờ cậu mới đến tìm mình?”

Bạch Tịch giật mình tỉnh giấc, không ngủ lại được, ngồi trong phòng khách mở TV ở mức lớn nhất. 

Trên TV đang đưa tin, một cặp cha mẹ đang khổ cực tìm kiếm đứa bé bỏ nhà ra đi, Bạch Tịch lập tức chuyển kênh. 

“Trường hợp giống như của cô Hạ, tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Mặc dù không ai hy vọng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà tình hình cũng không được khả quan cho lắm. Có lẽ giữa đường cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc, có lẽ cô ấy đã gặp phải người xấu, bị bắt cóc hoặc là bị... Tình huống như vậy cũng có thể xảy ra. Đã hơn một năm rồi, nếu như cô ấy cố tình lẩn trốn cũng cần phải sinh sống, nhưng tôi đã hỏi qua bên cảnh sát, tài khoản ngân hàng của cô ấy một chút cũng không động vào, lại không tìm được dấu vết tin tức hồ sơ đăng ký nhận dạng khác. Tôi cũng đã đi đến các thành phố gần nơi cô ấy biến mất, vẫn không có kết quả gì…”

Bạch Tịch lại một lần nữa đến gặp thám tử tư, vẫn là câu trả lời giống nhau. Cô ấy vẫn để lại một phong bì tiền thưởng, một mình rời khỏi văn phòng thám tử. 

Mạnh Thanh Hòa cũng tận dụng mối quan hệ trong nước của Mạnh gia, tìm kiếm khắp nơi. 

Hà An theo dõi tin tức trên khắp cả nước, một khi có hy vọng sẽ đi theo Cố Hành Chấp bay tới gặp. 

Nhưng Tiểu Hạ lại giống như chưa từng đến thế giới này, không có một chút tung tích nào. 

Đêm 30, cả nhà đoàn tụ. 

Hà An trong đêm khuya nhận được một cú điện thoại, anh gần như ngay lập tức đi tìm Cố Hành Chấp. 

“Cố tổng, tiền trong thẻ ngân hàng của phu nhân vừa mới được rút sạch toàn bộ.”

Không bao lâu, Cố Hành Chấp nhận được một đoạn video theo dõi. 

Trong video, một cô gái đội mũ, động tác chậm chạp bấm mật mã, cô dường như không quen với việc rút tiền, mỗi động tác đều cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, những người xếp hàng sau lưng cô như đang thúc giục, cô không yên tâm đem tiền cất trong túi xách tay, sau đó rất nhanh rời đi ngay.